Quỷ.
Ngay cả các vị thần cũng chẳng biết vì sao chúng tồn tại hay chúng xuất hiện từ đâu.
Giống như ánh sáng tạo ra bóng tối, nếu có những sinh vật mang cái thiện, thì ắt cũng phải tồn tại những sinh vật mang cái ác.
Mọi người đều mặc nhiên nghĩ như thế.
Đến cả quỷ cũng không biết lý do cho sự tồn tại của chúng. Không có mục đích rõ ràng, chúng lang thang khắp nơi, tìm kiếm những trò tiêu khiển để thỏa mãn dục vọng.
Nỗi khổ đau của con người là món ăn vặt ngọt ngào đối với chúng, còn một linh hồn đã bị vấy bẩn lại là bữa tiệc thịnh soạn.
Quỷ dụ dỗ con người bằng những lời đường mật, những tiếng thì thầm đầy mê hoặc. Chúng đẩy con người vào tận cùng của tuyệt vọng, nghiền nát thân xác, làm ô uế linh hồn, rồi cuối cùng biến họ thành con mồi.
Chỉ vì dục vọng của mình mà chúng lang thang khắp thế gian, tìm kiếm bữa ăn tiếp theo.
Nhưng bạn có tin được không? Ngay cả những con quỷ ấy cũng có thứ mà chúng hằng khao khát.
Trớ trêu thay, điều mà biểu tượng của sự sa đọa ấy ao ước lại chính là một linh hồn thuần khiết.
Một linh hồn trắng tinh khôi, không vương chút tì vết. Đẹp đẽ và thuần khiết đến mức chỉ cần lại gần thôi cũng đủ để chúng có cảm giác bỏng rát.
Có lẽ chính vì biết rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ trở thành một tồn tại như thế, nên chúng lại càng khao khát ánh sáng hơn.
Quỷ không bao giờ nuốt chửng linh hồn thuần khiết.
Vào cái khoảnh khắc linh hồn thuần khiết hòa làm một với quỷ, con quỷ ấy sẽ tan biến và hóa thành tro bụi.
Thế nên thay vào đó, quỷ sẽ giữ linh hồn ấy thật gần bên mình.
Ở địa ngục, ở cái nơi mà chúng gọi là chốn bình yên, chúng sẽ giam giữ linh hồn ấy trong "tổ" của mình mãi mãi.
Tựa như một chiến lợi phẩm.
Nhưng linh hồn thuần khiết thì không thể nào đặt chân vào địa ngục.
Vì thế quỷ đã giấu linh hồn ấy trong bóng tối.
Chúng nhuộm cuộc đời linh hồn ấy bằng một màu bất hạnh, chất chồng lên đó sự ác độc dày đặc và những oan khuất giả tạo, rồi mang nó xuống địa ngục.
"Địa ngục ư…?"
[Đúng vậy, mẹ cậu đang ở đó. Cậu không muốn gặp bà ấy sao?]
Con quỷ đã dụ dỗ đứa trẻ ấy.
Một linh hồn hoàn toàn thuần khiết, được nó tình cờ phát hiện khi lần theo mùi vị của khổ đau.
Ngay khoảnh khắc chạm mắt nhau, con quỷ đã quyết định biến đứa trẻ ấy thành của riêng mình.
Nó phủ bóng tối lên linh hồn thuần khiết của đứa trẻ.
Điều đó không khó.
Không cần phải dẫn đứa trẻ ấy đến với bất hạnh, bởi cuộc đời nó vốn đã chìm trong đó rồi.
Bị cha bỏ rơi khi mới năm tuổi, cuộc sống bị xé nát bởi nghèo đói, niềm an ủi duy nhất mà nó nhận được từ người mẹ không phải tình thương, mà lại là nỗi căm ghét.
Nhưng rốt cuộc, bà ta cũng còn cảm thấy biết ơn khi đứa trẻ đã làm việc thay cho mình.
Ban đầu, con quỷ nghĩ rằng chỉ cần đứng nhìn, linh hồn ấy sớm muộn cũng sẽ trở nên nhuốm đen.
Nhưng nó đã tính sai mọi thứ.
Đứa trẻ vẫn tiếp tục sống trong đau đớn từng ngày. Người mẹ gần như ngày nào cũng đánh đập và mắng chửi nó.
Bà ta nhốt nó vào một căn phòng, cắt đứt nó khỏi thế giới bên ngoài, thậm chí còn không cho nó những nhu cầu tối thiểu của một con người.
Ấy vậy mà…
Nhiều năm trôi qua, linh hồn của đứa trẻ vẫn thuần khiết và trong trẻo.
Không thể chịu đựng được nữa, con quỷ quyết định trực tiếp ra tay để làm hoen ố linh hồn ấy.
Nó dụ dỗ đứa trẻ tự cắt cổ tay rồi đẩy mẹ nó vào tù.
Rồi tại nhà giam, nó đã giết người mẹ theo cách thê thảm nhất.
Cảm thấy tội lỗi vì cái chết của mẹ là do mình gây ra, đứa trẻ ngày càng đánh mất lý trí.
Dựa vào những ảo ảnh trong gương, trái tim nó dần trở nên yếu mềm và nứt vỡ.
Và rồi con quỷ tìm đến với vẻ ngoài thân thiện, lại càng làm thế giới của đứa trẻ ấy thêm u tối hơn.
Nó khắc sâu vào tâm trí đứa trẻ bản chất xấu xa của loài người, gieo rắc niềm tin rằng những kẻ muốn tránh bất hạnh phải nuôi dưỡng ác ý.
Nó đã nhồi nhét vào đầu đứa trẻ một hiện thực rằng chỉ có cái ác mới đem lại hạnh phúc thực sự, còn những ai đứng về phía thiện thì luôn là kẻ chịu khổ.
Con quỷ chậm rãi, khéo léo, uốn nắn đứa trẻ thành một kẻ phản diện.
Để nó tự mình gây tội, tự nguyện bước đi trên con đường dẫn đến địa ngục.
Đứa trẻ được dạy thứ khoái cảm méo mó khi chà đạp lên cuộc sống của kẻ khác, khi coi họ như món đồ chơi trong trò tiêu khiển của mình.
Nó đã dạy cách dụ dỗ con người, lợi dụng họ, và coi họ như những nô lệ.
Nhưng con quỷ đã không lường trước được một điều.
Rằng linh hồn ấy quá đỗi thuần khiết để có thể dung chứa thứ ác ý đó.
Không thể chịu đựng được bóng tối đang bao trùm quanh mình, rốt cuộc đứa trẻ ấy đã đưa ra lựa chọn bi thảm nhất.
[Aaaagh! Không!]
Tiếng gào thét của con quỷ vang vọng khắp căn phòng.
Vẫn là căn phòng nhỏ ấy.
Nhưng có một điểm khác biệt.
Đó là mặt sàn giờ đây đã phủ một lớp máu đỏ đặc quánh.
Và nơi máu rỉ ra, chính là cổ tay đã bị lưỡi dao sắc bén cứa sâu.
Ngày trước, đứa trẻ từng cắt cổ tay để khiến mẹ mình vào tù.
Khi ấy, nó chỉ được dạy cách rạch nông, vừa đủ để không chết.
Làm thế nào để tránh đứt động mạch, chỉ cắt vào tĩnh mạch, để lại một vết thương không dẫn đến cái chết.
Nhưng lần này, vết cắt sâu hơn rất nhiều.
Đây không phải hành vi tự làm hại bản thân; mà đây rõ ràng là một hành động tìm kiếm sự bình yên thực sự.
Linh hồn thuần khiết ấy bắt đầu mờ dần ngay trước mắt con quỷ.
Một linh hồn vẫn còn thuần khiết như thế chắc chắn sẽ được dẫn đến một nơi nào đó thật xa khỏi địa ngục.
Nếu để nó trượt khỏi tay mình, con quỷ sẽ không bao giờ giữ được linh hồn ấy nữa.
Bất chấp nỗi đau, con quỷ vươn tay ra.
Dù cái chạm ấy bỏng rát như lửa thiêu, con quỷ vẫn siết chặt lấy linh hồn ấy.
Ngay khoảnh khắc cả hai tiếp xúc nhau, sức mạnh của nó bắt đầu suy yếu.
Thế nhưng, khát vọng chiếm hữu của con quỷ vẫn không hề lay chuyển.
Một khi linh hồn mất đi thể xác, nó sẽ không thể quay về thế giới ban đầu.
Đó là quy tắc mà ngay cả quỷ cũng không thể phá bỏ.
Trong cơn tuyệt vọng, nắm chặt lấy linh hồn rực sáng trong tay, con quỷ đảo mắt nhìn quanh căn phòng.
Thứ lọt vào tầm mắt nó là biểu tượng nhỏ của một tựa game đang hiển thị trên màn hình máy tính.
[Princess Raising Simulation.]
Đôi khi, ở vô số chiều không gian, những sự kiện có thật đã để lại "dấu vết" rồi được ghi lại dưới dạng "hiện vật" ở thế giới khác.
Con quỷ bóp méo ký ức của linh hồn.
Nó gieo vào tâm trí rằng từ đầu đến cuối, linh hồn ấy vốn đã là một con người xấu xa.
Một ảo tưởng rằng bản thân từng sống như một kẻ tội đồ không thể cứu rỗi.
Vừa đủ cảm giác tội lỗi để nó không còn nghĩ đến việc tự sát lần nữa, và tin vào bản chất độc ác của mình.
Lần này, con quỷ nhất định sẽ làm hoen ố linh hồn ấy, bằng mọi giá.
***
"Quỷ mà cũng biết yêu ư?"
Trên lưng con hắc mã khoác bộ giáp bạc, Viviana nhếch môi cười chế giễu.
Trái lại với Lillian, người đang ngồi trên lưng bạch mã khoác giáp vàng, vừa đọc sách vừa mỉm cười dịu dàng.
"Đúng vậy, quỷ luôn bị cuốn hút bởi những tồn tại mà chúng không bao giờ có thể trở thành. Chính vì thế, chúng thích trêu chọc những kẻ mang trong mình sự thuần khiết."
"Cô đúng là đã trở thành chuyên gia về quỷ rồi đấy."
"Đúng thật là tôi đã nghiên cứu rất chăm chỉ."
Viviana, người hiểu rõ hơn ai hết sự thật trong lời nói của Lillian, gật đầu trong vô thức.
Bàn tay Thánh nữ lúc nào cũng cầm đầy những tư liệu về quỷ. Cô đã quá quen thuộc với hình ảnh Lillian say mê đọc sách về quỷ bất cứ khi nào có thể, nó đã trở thành một thói quen nhàm chán.
Lúc họ hạ gục pháo đài của kẻ địch và giành được thắng lợi, điều đó lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Trong khi mọi người đổ xô đi thu thập chiến lợi phẩm, Lillian lại một mình đi thẳng tới thư phòng để tìm sách về quỷ.
'Thật buồn nôn.'
Sự ám ảnh của Thánh nữ với quỷ giống như một cơn điên loạn trong tuyệt vọng.
"Liệu một thánh nữ có nên tin tưởng mãnh liệt vào sự tồn tại của quỷ như thế không?"
"Chính vì tôi là Thánh nữ đấy, Công nương ạ."
"Cô nói cũng phải."
Lillian khẽ bật cười.
"Công nương Viviana, theo bản năng cô có thể nhận ra được đối thủ mạnh khi phải đối đầu với họ có đúng không?"
"Hmm, đúng là vậy."
Thật dễ để nhận ra điều đó từ khí thế hoặc luồng năng lượng được rèn luyện tỏa ra từ đối phương.
"Tôi cũng vậy, theo bản năng tôi có thể nhận ra những sinh vật tà ác."
"Thú vị đấy. Nó có liên quan đến thánh lực hả?"
"Ừm… nói đúng hơn là trực giác của một Thánh nữ, chứ không hẳn là thánh lực."
Viviana nhìn Lillian một lúc.
Mối quan hệ từng xa cách của họ giờ đã trở nên khá thân thiết.
Bởi suy cho cùng, cũng đã ba năm kể từ khi họ cùng nhau chinh chiến trên chiến trường.
Chiến trường là nơi mà ngay cả kẻ thù cũng được gắn kết chặt chẽ bởi tinh thần đồng đội.
Nếu có điều gì về Lilian mà Viviana đã nhận ra theo thời gian, thì đó là cô ấy thực sự là một người phụ nữ mang phẩm chất và lòng trắc ẩn xứng đáng với danh xưng Thánh nữ.
Hoàn toàn trái ngược với những tin đồn lan truyền trong giới thượng lưu.
'Chà, giới thượng lưu vốn là thế mà.'
Một nơi nhung nhúc những lời bịa đặt và vu khống.
Ắt hẳn đã có kẻ căm ghét vị Thánh nữ trong sáng này nên mới tung ra những lời đồn độc địa để bôi nhọ cô.
Tuy có chút tò mò về kẻ tung tin đồn, nhưng cô quyết định sẽ không bận tâm đến nó nữa.
Dù sao thì bây giờ cũng chẳng còn ai dám công khai xúc phạm Thánh nữ.
Ngồi trên lưng con ngựa đang chậm rãi di chuyển của mình, Viviana lấy ra một điếu thuốc.
Cô hướng ánh mắt về cung điện hoàng gia thấp thoáng nơi xa, rít một hơi khói thật sâu.
"Vậy, giờ cô định làm gì?"
"Hmm?"
Lillian nhìn Viviana với vẻ khó hiểu.
"Bây giờ cô đã củng cố sức mạnh của Thánh nữ và đạt đến trạng thái thức tỉnh hoàn toàn, chẳng phải là cô đã hoàn thành mục đích của mình rồi sao?"
"Ha ha, chỉ là may mắn thôi."
"Vậy… cô định trả thù à?"
Thánh nữ nhẹ nhàng vén lọn tóc hồng ra sau tai, ánh mắt hướng xa xăm cùng nụ cười không vương chút ấm áp nào.
"Trả thù à? Làm sao tôi có thể làm thế được? Tôi thậm chí còn chẳng có sức mạnh ấy."
"Khiêm tốn thật đấy. Giờ cô đã được xem như tồn tại chẳng khác gì thần thánh rồi."
Năm mười bảy tuổi, cô đã gánh trên vai định mệnh của một thánh nữ.
Nhiều người từng nghi ngờ năng lực và tư cách của cô, vậy mà cô vẫn tự nguyện bước ra chiến trường.
Cô thậm chí còn giấu kín chuyến viễn chinh cao cả của mình.
Ở nơi tiền tuyến, Thánh nữ đã cứu sống vô số binh sĩ, giành thắng lợi trong cuộc chiến với quốc gia đối địch và khôi phục nền hòa bình cho Đế quốc.
Một câu chuyện xứng đáng để các thi nhân ca tụng như một huyền thoại, hát về nó như phúc lành của nữ thần giáng trần.
Từ giờ trở đi, những gì Lillian nhận được sẽ không thể so sánh được với trước kia.
Toàn bộ Đế quốc sẽ ca ngợi cô, và địa vị của Thánh nữ sẽ bay cao đến mức ngay cả hoàng gia cũng chẳng thể vượt qua.
"Chỉ là, có một người tôi muốn đùa giỡn một chút thôi."
Ánh nhìn của cô thật khó đoán, ngay cả Viviana cũng không thể hiểu được.
Với ánh mắt như thế, từ "một chút" nghe thật tinh quái.
"Lại là cái chuyện vô lý mà cô gọi là 'cứu rỗi' đó à?"
"Ha ha, cô hiểu tôi quá mà. Cứu rỗi, đúng vậy… là cứu rỗi."
Gọi là cứu rỗi, trong khi bên trong lại chứa đầy ác ý, quả là chuyện khiến người ta phải bật cười.
Bất kể kẻ đó có là ai đi chăng nữa.
'Có lẽ mình nên gửi lời chia buồn trước.'
Giả Lập Nuôi Dưỡng Công Chúa.