Giới thượng lưu chẳng khác nào một chiến trường vô hình.
Lời nói sắc bén như gươm cùng những ánh mắt nhắm vào người khác tựa như mũi tên.
Chỉ một lời lỡ miệng cũng đủ để khiến cho danh dự của bản thân tan tành mây khói, thế nên ai nấy đều thận trọng giữ gìn thể diện và lời ăn tiếng nói.
Vậy nhưng thi thoảng vẫn có những vị tiểu thư hành xử buông thả, mặc cho việc họ đã được đào tạo bài bản trước khi bước chân vào chốn này.
Và rồi, có một người phụ nữ xuất hiện, người cho đến tận hôm qua vẫn chỉ là dân thường.
Dù được ban tước hiệu Thánh nữ, nhưng thường dân vẫn chỉ là thường dân. Việc thay đổi quan điểm vốn đã ăn sâu vào giới quý tộc không phải chuyện một sớm một chiều.
"Tôi nghĩ Thánh nữ nên cẩn thận hơn một chút..."
Với lời làm chứng của tôi, sai sót của cô ấy đã trở thành sự thật, và mọi ánh mắt ngay lập tức đổ dồn về phía Lillian.
Những quý tộc vốn bất mãn với cô ấy lúc này đang tỏ ra hài lòng, trong khi những người ủng hộ lại không thể giấu nổi nỗi thất vọng.
Giữa vô số ánh nhìn sắc lạnh từ giới quý tộc, đôi mắt hồng đào của Lillian một lần nữa dao động vì lo lắng.
"Tôi, tôi..."
"Không chỉ riêng chuyện lần này... Việc tùy tiện chạm vào người khác cũng là một thói quen xấu."
Nhiều quý tộc gật đầu đồng tình trước lời nói của tôi.
Người phụ nữ đã dàn dựng nên màn kịch này bước đến gần rồi nháy mắt cảm ơn tôi. Nụ cười thỏa mãn của cô ta đã được che giấu khéo léo sau chiếc quạt đỏ thẫm.
"Cô định sẽ làm gì đây, Thánh nữ? Nhờ cô mà chiếc váy của tôi đã bị hỏng rồi đấy."
Ánh mắt của Lillian vẫn tỏ vẻ oan ức.
Điều đó hoàn toàn dễ hiểu, bởi rượu đổ ra là vì chính người phụ nữ kia đã tự vấp ngã.
Thế nhưng, không thể chống đỡ nổi những ánh nhìn ngày càng ngột ngạt từ các quý tộc, cuối cùng Lillian cũng buộc phải chấp nhận mọi chuyện.
"Tôi… tôi sẽ đền cho cô."
Giọng nói của Lillian nặng trĩu khiến người phụ nữ kia bật cười và nhún vai đầy chế nhạo.
"Cô sẽ đền sao? Được thôi, mười đồng vàng."
"M-Mười đồng vàng?!"
Đôi mắt Lillian mở to, không giấu nổi vẻ sửng sốt.
"Sao cô lại ngạc nhiên thế? Mười đồng vàng đâu phải số tiền quá lớn."
Mười đồng vàng tương đương với khoảng 1,5 triệu won tiền Hàn Quốc.
Thế nhưng, chỉ riêng việc Lilian tỏ ra sốc trước một khoản tiền nhỏ như vậy cũng đủ để khiến cô ấy trở thành trò cười trong mắt quý tộc.
"Lẽ nào… Thánh nữ, chẳng lẽ đến cả mười đồng vàng cô cũng không có hay sao?"
Những tiếng thì thầm vang lên khắp xung quanh.
Và rồi họ đã đi đến kết luận, Thánh nữ suy cho cùng cũng chỉ là một thường dân thấp kém, là người chẳng mang chút khí chất cao quý nào, chỉ thể hiện sự vụng về đầy lố bịch.
Những lời nói ấy bắt đầu lan ra khắp sảnh tiệc, gieo rắc nghi ngờ về việc liệu cô ấy có thật sự là người được Nữ thần chọn lựa hay không.
Mỗi người đều tự hiểu mọi chuyện theo cách riêng, họ thi nhau bôi nhọ danh dự của Lillian.
Thế nhưng, giữa muôn vàn tiếng nói ấy, tôi lại có cảm giác an lòng đến kỳ lạ.
Phải, đây chính là bản chất của con người.
Một sinh vật được sinh ra gần với cái ác.
Một tồn tại sẵn sàng đâm sau lưng người khác để mưu lợi cho bản thân.
Đây mới là bình thường.
Kẻ không bình thường không phải là tôi.
Tôi không sai.
Tôi chỉ là một con người bình thường mà thôi.
Người duy nhất khác thường ở đây chính là cô, Lillian.
Suy cho cùng, cô mới chính là người sai.
Tôi liếc nhìn Lillian bằng ánh mắt chế giễu.
Cô ấy cúi đầu xuống như thể sẽ òa khóc bất cứ lúc nào.
"T-Tôi… hiện giờ không có… nhưng nếu gom góp lại thì…"
Có lẽ không thể kìm nén được nữa, một giọt lệ đã đọng lại ở khóe mắt Lillian.
Nhưng giọt lệ ấy đã không bao giờ rơi.
"Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?!"
Giọng nói vang dội khắp sảnh tiệc.
Một vị tiểu thư trông có vẻ trạc tuổi với Lilian bước qua đám đông, mái tóc xanh rực rỡ của cô tung bay sau lưng.
Arien Caltry.
Cô ấy là người thừa kế của Hầu tước Caltry, một gia tộc lớn mạnh cùng với chiều dài lịch sử của hoàng gia, và cũng như Viviana, cô đã chọn con đường của một kiếm sĩ.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Arien đã tiến thẳng đến chỗ Lillian, nắm lấy tay và nhẹ nhàng kéo cô ấy vào lòng.
"Thay vì nghênh đón Thánh nữ, các người lại dám đối xử bất kính đến thế sao?!"
Giọng nói của cô mang theo sự cứng cỏi đặc trưng của một hiệp sĩ.
Cơn run rẩy của Lillian dần lắng xuống khi được Arien ôm chặt.
"Bất kính? Cô nói như thể Thánh nữ có địa vị cao hơn chúng tôi vậy."
Người phụ nữ gây ra vụ việc này nhướn mày hỏi.
Arien nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
"Thánh nữ là người được nữ thần trực tiếp lựa chọn. Đương nhiên là cô ấy xứng đáng được tôn trọng, chẳng phải vậy sao?"
"Có điều luật nào ở Đế quốc quy định điều đó không?"
Cơ thể Arien khẽ cứng lại trong giây lát.
Đúng là có vô số đạo luật đề cập rõ địa vị trong giới quý tộc, nhưng trong toàn bộ pháp điển của Đế quốc, không có dòng nào đề cập đến địa vị của Thánh nữ.
Bởi sau cùng, Thánh nữ cũng chỉ là một tồn tại nhất thời.
Nếu trong luật pháp có ghi rõ rằng Thánh nữ có địa vị còn cao hơn cả quý tộc thì đã chẳng có ai dám coi thường cô ấy như thế này.
"Dù không nằm trong luật của Đế quốc, nhưng hành vi như vậy chẳng khác nào là phỉ báng đền thờ."
Trước lời của Arien, người phụ nữ kia chỉ khẽ mỉm cười sau chiếc quạt rồi nhún nhẹ vai.
"Nhưng chính cô ấy mới là người thiếu tôn trọng tôi trước. Khi đột nhiên nắm lấy tay tôi, cô ấy đã làm hỏng trang phục của tôi đấy, cô hiểu chứ?"
"Cô có bằng chứng gì về việc Thánh nữ đã làm vậy hay không?"
"Tuy không có bằng chứng, nhưng tôi lại có nhân chứng."
Người phụ nữ nở nụ cười rồi tay đưa chỉ về phía tôi.
Đôi mắt xanh lam của Arien lập tức chuyển hướng và chạm phải ánh mắt tôi.
"Là cô sao…?"
Hmm, tôi vốn định đứng ngoài quan sát rồi lặng lẽ rút lui, nhưng không ngờ lại bị gọi thẳng tên như vậy.
Tôi quay sang Arien, cố tỏ vẻ bối rối.
"Tôi... tôi chỉ nói những gì mình thấy. Thánh nữ có chạm vào tay vị tiểu thư kia, sau đó ly rượu đã bị đổ ra. Tôi cũng không ngờ là mọi chuyện lại thành ra thế này…"
Arien lặng đi trong chốc lát trước giọng điệu ngập ngừng của tôi.
Cô ấy đảo mắt nhìn tôi rồi lại nhìn Lillian, sau đó cắn môi, nắm chặt tay Thánh nữ.
"Điện hạ sắp đến rồi. Tốt hơn hết là nên tạm gác lại chuyện này."
Nói rồi, Arien dắt Lillian rời khỏi sảnh tiệc.
Rõ ràng phía Arien đã chọn cách rút lui.
Người phụ nữ gây ra vụ náo động nãy giờ mỉm cười đầy mãn nguyện, cô ta vỗ nhẹ vào vai tôi.
"Tinh ý lắm. Chẳng trách những người quyền cao chức trọng lại có cảm tình với cô."
Nhìn vào biểu cảm ấy, có vẻ cô ta khá có thiện cảm với tôi. Mà nếu cô ta đã có thiện ý như vậy, thì tôi đâu có lý do gì để từ chối.
"Ah, không đâu… chỉ là tôi lo tiểu thư có thể sẽ gặp rắc rối mà thôi…"
"Hehe… Tôi muốn mời cô đến dinh thự của mình vào lúc nào đó. Cô có thời gian chứ?"
"Dĩ nhiên rồi. Đó là vinh dự của tôi khi được tiểu thư mời."
"Hehe. Tôi sẽ sớm gửi thư cho cô."
Nói rồi cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy thiện chí.
Tôi đã sớm biết được người phụ nữ đó chính là tiểu thư của gia tộc Hầu tước danh giá.
Sau khi Lillian và Arien rời đi, vụ việc này coi như đã được giải quyết.
Bầu không khí vốn ồn ào trong sảnh tiệc cũng yên ắng trở lại khi Công chúa xuất hiện.
Một sự yên lặng đến rùng mình.
***
Trong căn phòng khách tương đối yên tĩnh, đối lập hoàn toàn với sự náo nhiệt của buổi tiệc, Arien đưa cho Lillian một chiếc khăn tay.
"…Cô thật sự cho rằng đó không phải do mình sao, Thánh nữ?"
Khuôn mặt của Thánh nữ nhăn lại vì buồn bã trước câu hỏi ấy.
"Đến cả Arien cũng không tin tôi sao…? Đúng là tôi có nắm lấy tay cô ấy, nhưng chỉ vậy thôi thì sao có thể làm đổ rượu được kia chứ…!"
"Không phải là tôi không tin cô, Thánh nữ… chỉ là… tôi phải cân nhắc đến mọi khả năng…"
"Là vì lời của cô gái đó đúng không…? Cô ấy là ai mà lại khiến cho mọi người ai cũng không tin tôi vậy?"
"…Cô ấy là con gái của Nam tước Blanc."
Cảm giác bất an cứ kéo dài mãi.
Ngay cả bây giờ, tôi vẫn không thể chắc chắn, liệu có phải Thánh nữ đang bị hiểu lầm hay không?
Chẳng lẽ là do vị tiểu thư được cưng chiều, con gái duy nhất của Nam tước Blanc hay sao?
Thiếu nữ được đồn đại là thuần khiết và ngây thơ, mang diện mạo xinh đẹp như lời đồn.
Nhưng không chỉ có ngoại hình.
Đôi mắt đầy e thẹn, làn môi anh đào khẽ mấp máy cùng giọng nói có phần vụng về.
Tính cách của cô ấy là kiểu khiến người ta tự nhiên có cảm mến, như thể cô ấy sinh ra là để nhận lấy thiện cảm từ mọi người vậy.
Với một người được đồn đại là ngoan ngoãn và dịu dàng, thật khó để tưởng tượng cái viễn cảnh cô ấy nói dối.
Nhưng nếu… chỉ là nếu thôi…
Nếu người nói dối không phải Thánh nữ.
Mà là con gái của Nam tước Blanc đã cố tình đưa ra lời khai gian dối.
Và nếu lời nói dối đó là có chủ đích...
"…Ugh."
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Arien.
Ý nghĩ rằng vị tiểu thư được mọi người tin là dịu dàng và tốt bụng ấy có thể đang che giấu những toan tính khác khiến cô cảm thấy một nỗi sợ hãi vô hình.
Hiện tại, có vô số tiểu thư trong giới thượng lưu sủng ái cô ấy.
Từ con gái của Abrel Dane, người mỗi năm đều giữ vị trí "Bóng hồng" của giới thượng lưu, cho đến các tiểu thư từ những gia tộc Bá tước danh giá.
Thậm chí cả tiểu thư Merdellia, người từng đạt đến đỉnh cao của kiếm thuật cũng nằm trong số những người yêu thích cô.
Cô ấy là một quý tộc mà chẳng ai trong xã hội này muốn đối đầu.
Nghe có vẻ phóng đại, nhưng người ta nói rằng chỉ một cái nhíu mày của cô gái ấy cũng đủ để làm rung chuyển cả giới thượng lưu, một lời nói nhẹ tênh cũng đủ để chấm dứt cuộc sống xa hoa của một tiểu thư.
Chỉ cần nhìn vào tình huống hiện tại là rõ.
Ngay cả bản thân cô, người luôn dành thiện cảm và lòng trung thành cho Thánh nữ, giờ cũng đang dao động chỉ vì lời nói của cô "tiểu thư cún cưng" ấy. Vậy những quý tộc khác sẽ nghĩ gì đây?
Chắc chắn bọn họ sẽ chỉ tin vào lời nói của cô ấy và đồng loạt chỉ trích Thánh nữ.
'… Mong là mình sẽ không bao giờ phải đối đầu với cô ấy.'
Arien có thể bảo vệ Thánh nữ khỏi những quý tộc đố kỵ độc ác và mâu thuẫn tư tưởng, nhưng chỉ nghĩ đến việc phải đối đầu với cô "tiểu thư cún cưng" kia thôi cũng đủ để khiến cô không muốn nghĩ thêm nữa.
'Nhưng, người bước trên con đường hiệp sĩ thì không được để bản thân bị chi phối bởi nỗi sợ.'
Dẫu vậy để phòng hờ, tạm thời cô vẫn nên cảnh giác thì hơn.
Để hoàn thành mệnh lệnh của cha cô, đó là bảo hộ cho Thánh nữ, Arien cần phải chuẩn bị kỹ càng cho mọi khả năng.
"…Giờ nghĩ lại, đúng là lỗi ở tôi thật."
Đúng lúc ấy, giữa lúc Arien đang củng cố quyết tâm sắt đá của mình, Thánh nữ đã bất chợt đứng dậy khỏi ghế, gương mặt rạng rỡ với nụ cười bừng sáng, hai bàn tay cô nắm lại.
Bầu không khí u ám khi nãy tan biến không chút dấu vết, ánh mắt cô ấy lấp lánh như chứa cả bầu trời.
"Thánh nữ…?"
"Chỉ là tôi chưa hiểu rõ về thế giới của quý tộc thôi. Dù sao thì việc tự tiện chạm vào người khác cũng là không phải phép."
"Hả? Sao… đột nhiên lại…"
"Tôi sẽ xin lỗi. Và… tôi nghĩ mình có thể xoay sở được mười đồng vàng đó. Vậy nên hãy cổ vũ cho tôi nhé, Arien."
Arien chớp mắt sững người trong giây lát, choáng váng trước dáng vẻ mạnh mẽ đầy bất ngờ của Thánh nữ, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ suýt khóc đến nơi ít phút trước đó.
Phải chăng… là cô đã lo hão rồi sao?