Thú Cưng Của Giới Thượng Lưu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

134 13867

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

2 10

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

Chili Chili

Chuyển sinh vào một thế giới game otome...?Nagase Matsuri chợt nhận ra bản thân mình đã chuyển sinh vào vào một thế giới game otome.Vai trò của cô là một "Nữ Phụ Giúp Đỡ".

3 9

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

63 1648

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

46 3536

Web Novel - Chương 68 : Thường dân

"Em, em còn có hẹn với người khác! Em nghĩ là mình phải đi ngay bây giờ!"

Cô tiểu thư láu cá nói dối một cách vụng về rồi vội vã lẩn đi.

Dù màn tháo chạy vụng về ấy khiến Mardian không mấy hài lòng, nhưng dáng vẻ run rẩy như chú thỏ con sợ hãi lại đủ dễ thương để cô tạm bỏ qua.

Mardian siết rồi lại thả lỏng bàn tay, nhớ lại cảm giác mềm mại mà săn chắc từ vòng ba của Tina.

Có lẽ vì đã sờ nắn Tina cả ngày nên hương thơm dịu mát từ cô ấy vẫn còn vương trên đầu ngón tay Mardian.

"Chú cún con ranh mãnh đó định khiêu khích ta đến mức nào nữa đây?"

Một nụ cười méo mó hiện lên trên gương mặt cô cùng hai má khẽ ửng hồng. Đôi mắt đỏ ngầu vì rạo rực, ánh lên vẻ điên cuồng.

"Cô nghĩ vậy thật sao?"

Đứng ở nơi ánh nhìn Mardian dừng lại là một người phụ nữ.

Đôi mắt thạch anh tím của cô ấy sáng lên giữa mái tóc buông xõa như bầu trời đêm.

Chỉ cần đứng đó thôi, người phụ nữ ấy đã toát ra một khí thế áp đảo.

Viviana Merdellia.

Nhưng sự hiện diện của cô ấy giờ đã khác xưa.

Trong đôi mắt từng ngập tràn kiêu hãnh, giờ chỉ thấp thoáng một nỗi ngập ngừng, như thể có điều gì đó đang đè nặng lên vai cô.

Thấy Viviana thay đổi nhiều đến vậy, một nụ cười khinh khỉnh dần hiện trên môi Mardian.

"Cô nhìn tôi chằm chằm nãy giờ rồi đấy. Làm vậy không phải là bất lịch sự lắm sao?"

"…Đừng có động vào Tina."

Ngay từ khoảnh khắc đặt chân ra ban công cùng Tina, Mardian đã biết ánh mắt của Viviana vẫn luôn dán chặt vào mình.

Đặc biệt là lúc cô chạm vào mông của Tina, sát ý trong ánh mắt Viviana rõ ràng đến mức ai cũng có thể cảm nhận được.

"Cô đang hành động như thể mình là người giám hộ của em ấy vậy, tiểu thư Viviana ạ."

"Ta không cần phải là người giám hộ của Tina thì mới có thể can thiệp vào những chuyện như thế này."

"Nhưng tôi và Tina có mối liên kết còn sâu sắc hơn bất cứ người giám hộ nào. Vậy nên tôi nghĩ tốt nhất là cô nên thôi xen vào những chuyện không liên quan đến mình đi thì hơn."

Giọng điệu của Mardian đầy vẻ chế giễu khiến nét mặt Viviana trở nên cứng đờ.

"…Cô điên rồi sao? Cô quên bản thân đã từng làm gì với Tina rồi à? Cô là một kẻ hiếp dâm."

Một nguồn năng lượng mãnh liệt tỏa ra từ Viviana.

Trước đây, luồng áp lực ấy từng lớn đến mức khiến người ta lạnh sống lưng, không thể động đậy. Nhưng giờ đây, Mardian chỉ khẽ cười khẩy.

"Chà, chí ít thì làm kẻ hiếp dâm vẫn còn đỡ hơn là làm sát nhân, cô không nghĩ vậy sao?"

Ánh mắt Viviana khẽ lay động.

Khí thế bức người quanh cô dần mất đi sức nặng rồi từ từ tan biến.

"Chắc cô cũng biết Tina được giới thượng lưu chú ý đến mức nào. Và mọi người cũng đã biết những chuyện xảy ra với em ấy."

"Chuyện đó…"

"Với một người từng rất xem trọng danh dự như cô, tôi rất mong được nghe cô giải thích xem vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy đấy."

Viviana nghiến chặt răng và im lặng.

"Ta không cần phải giải thích với cô làm gì."

Đôi mắt thạch anh tím trừng trừng nhìn Mardian, nhưng cô chẳng hề nao núng. Ngược lại, cô còn tựa người vào chiếc bàn gần đó, tao nhã vắt chéo chân rồi khẽ mỉm cười.

"Thưa tiểu thư Viviana, tôi chưa từng có ý định cưỡng hiếp Tina. Tôi chỉ muốn trao cho em ấy 'tình yêu vô tận' của mình mà thôi."

Lòng Viviana như quặn thắt lại vì sự phi lý này. Mọi người ai cũng cho rằng đó là một vụ cưỡng hiếp. Vậy mà Mardian lại trơ trẽn tô vẽ nó thành điều đẹp đẽ.

"Nhưng, tôi cũng phải thừa nhận rằng khi đó bản thân đã quá vội vàng. Vì thế tôi đã phạm sai lầm. Tôi sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm đó nữa."

Đôi mắt của Mardian ánh lên vẻ thích thú khi quan sát phản ứng của Viviana.

"Ít nhất, tôi sẽ làm cho Tina… hạnh phúc đến tột cùng. Đến mức em ấy sẽ chẳng thể nào thoát khỏi khoái lạc, thậm chí không còn đủ tỉnh táo để mơ về chuyện cực đoan như tự sát. Không giống như 'người nào đó'."

Khi nghe đến từ "tự sát", Viviana cảm thấy như không thể thở nổi.

Cô muốn nghiền nát lý lẽ méo mó kia thành tro bụi. Nhưng gánh nặng từ tội lỗi của bản thân khiến cô không thể thốt nên lời.

"Gia tộc Merdellia vốn là một gia tộc luôn xem trọng danh dự có đúng không?"

"Vậy thì cứ tiếp tục theo đuổi cái danh dự quý báu mà cô vẫn luôn nâng niu đi."

Dưới gương mặt trắng mịn, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên thành một nụ cười chế nhạo. Nhưng đó không chỉ là nụ cười của một kẻ phản diện.

Mà đó còn là nụ cười của kẻ điên, kẻ đã nghiện tình yêu.

"Còn tôi, tôi sẽ tiếp tục đuổi theo chú cún cưng tinh nghịch của mình."

***

Trong bầu không khí đang dần trở nên nồng ấm của buổi tiệc, giai điệu dịu dàng từ dàn nhạc vang lên êm ái.

Giữa trung tâm đại sảnh là các quý tộc đang khoe những điệu nhảy uyển chuyển của mình, trong khi những người không tham gia khiêu vũ thì trò chuyện với nhau bằng những nụ cười hòa nhã.

"Haah…"

Tôi dựa lưng vào tường rồi thở dài.

Bằng một cách nào đó, tôi đã miễn cưỡng trốn thoát khỏi Mardian. Nhưng cảm giác bất lực vẫn đè nặng lên lồng ngực tôi.

Tình huống này hoàn toàn ngoài dự đoán của tôi.

Mardian không hề tỏ ra có hứng thú với Lilian.

Dù tôi có lựa chọn như thế nào ở trong game đi nữa, thì cục diện hiện tại cũng không thể xảy ra được.

Cứ như thể toàn bộ kiến thức về tựa game mà tôi đã từng tin tưởng tuyệt đối đang dần sụp đổ dưới chân mình vậy.

'…Chẳng lẽ từ giờ mình sẽ phải tiếp tục đối mặt với Mardian sao?'

Chỉ nghĩ đến ánh mắt đỏ như máu của cô ta quét qua người mình thôi cũng đủ khiến tôi rùng mình rồi.

Lẽ ra theo đúng cốt truyện ban đầu, sự chú ý của cô ấy phải chuyển sang Lilian một cách tự nhiên mới phải. Nhưng thực tế thì… Mardian chỉ đang bận bịu với “công việc” sờ mông tôi mà thôi.

Ai mà ngờ được Mardian lại không quan tâm đến Lilian cơ chứ.

Vậy… điều đó có nghĩa là Lilian sẽ được sống yên ổn, và không bị Mardian hành hạ ư?

Một trong số ít những gian truân còn sót lại trong cuộc đời đầy hoa của Lilian chính là sự ám ảnh của Mardian, và giờ, ngay cả điều đó cũng hoàn toàn biến mất.

Có lẽ từ giờ cô ấy sẽ sống một cuộc sống suôn sẻ và hạnh phúc.

Cái gì thế này?

Rốt cuộc, tôi lại có cảm giác như mình đang làm điều tốt cho Lilian.

"…Đáng ghét."

Một cảm giác bức bối và oan ức len lỏi trong lòng, như thể có thứ gì đó trong tôi đang xoắn lại.

Ban đầu tôi không hiểu vì sao Lilian lại khiến bản thân bận tâm đến vậy, nhưng nhìn thấy cô ấy tươi cười trò chuyện với mọi người trong buổi tiệc, tôi bỗng nhận ra.

Cô ấy đứng ở một vị trí hoàn toàn đối lập với tôi.

Lilian là kiểu người được cả thế giới yêu quý nhờ vào tính cách của mình.

Trong khi tôi sống bằng cách uốn mình theo thế giới bằng một lớp mặt nạ giả tạo, thì Lilian lại thu hút mọi người bằng sự chân thành vốn có của mình.

Trái tim thuần khiết bao dung với tất cả mọi người, và lòng nhân hậu đến mức cả kẻ thù cũng phải ngợi khen đã thu hút người khác một cách tự nhiên.

Từ giờ trở đi, sẽ có vô số người tiếp tục yêu quý cô ấy, không vì mục đích gì cả, chỉ đơn giản vì cô ấy là Lilian.

Họ yêu sự chân thành của Lilian, yêu bản chất con người cô.

Thứ tình cảm sâu sắc ấy, thứ tình cảm mà tôi đã khao khát cả đời nhưng vĩnh viễn không thể có được với tư cách là "tôi", thì Lilian lại dễ dàng đạt được nó như thể đó là lẽ dĩ nhiên.

Trong khi đó, tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là dựa vào những sự quan tâm giả tạo mà mình nhận được, cố gắng mỉm cười thật dễ mến, phô bày sự quyến rũ được mài dũa một cách gượng ép.

Những ngày tháng tôi phải mang nụ cười xinh đẹp, hạ thấp lòng tự trọng và nịnh nọt các tiểu thư quyền quý, tất cả đều trở nên thật đáng thương trước sự hiện diện của Lilian.

Ánh sáng chói loà toả ra từ Lilian khiến tôi cảm thấy bản thân như bị bóng tối nuốt chửng không lối thoát.

"…Chỉ là một thường dân thôi mà."

Tôi không thể nào chấp nhận được điều đó.

Khi chơi tựa game này tôi chẳng mấy để tâm, nhưng giờ nhìn lại, tôi lại thấy cái thiết lập đó thật nực cười.

Đế quốc này là một xã hội được ràng buộc bởi hệ thống giai cấp cứng nhắc.

Ở một nơi như vậy, người không hơn gì dân thường như Lilian lẽ ra phải bị kẹt bởi vô số ràng buộc.

Tình cảnh của cô ấy phải tồi tệ đến mức không thể tự lo nổi cho bản thân, phải sống cuộc đời bị nghiền nát dưới gót giày quý tộc, bị đè bẹp bởi sức nặng của hệ thống giai cấp.

Thế nhưng tại sao một người như thế lại có thể cười rạng rỡ và thuần khiết vậy? Tôi không tài nào hiểu nổi.

Rốt cuộc đạo diễn của game đã nghĩ gì khi tạo ra một nhân vật như thế kia chứ?

Thật nực cười đến khó tin.

Con người từ lúc sinh ra đã mang trong mình bản chất xấu xa.

Lilian cũng thế, có lẽ ẩn sau vẻ ngây thơ giả tạo kia chính là thứ ác ý tăm tối nào đó đang được che giấu.

Mải mê suy nghĩ về Lilian, tôi chợt nhận ra mình thậm chí còn quên cả việc mỉm cười.

Nhận thấy lớp mặt nạ của mình đã rơi xuống, tôi vội vàng ép nụ cười trở lại trên môi, rồi lắc đầu để lấy lại bình tĩnh.

"…Mình bị gì thế này?"

Suy nghĩ của tôi cứ thế trôi dạt đi, không tài nào tập trung nổi.

Mỗi lần nghĩ đến Lilian, tôi lại cảm thấy như đang có một lòng hận thù bất thường trào dâng từ nơi sâu thẳm bên trong mình.

Nếu không ưa cô ấy, thì tôi chỉ cần phớt lờ là được rồi.

Tôi không hiểu vì sao bản thân lại thành ra thế này.

Tôi nhẹ nhàng nhón lấy một chiếc bánh ngọt được bày biện khéo léo trên đĩa và đưa vào miệng.

Vị ngọt lan dần nơi đầu lưỡi, khiến cảm giác nặng trĩu trong lồng ngực cũng dịu đi phần nào.

Tôi khẽ thở dài một tiếng, cố gắng sắp xếp lại những mảnh suy nghĩ đang rối tung trong đầu.

Ngẩng đầu lên một cách vô thức, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi chính là mái tóc màu hồng của Lilian.

Dù khoảng cách có hơi xa, nhưng tôi vẫn thấy cô ấy đang trò chuyện với một tiểu thư nào đó, đủ gần để nghe rõ tiếng nói chuyện.

Gương mặt nhợt nhạt trong lần đầu gặp mặt đã biến mất. Giờ đây, cô ấy đã hoàn toàn hòa nhập vào bầu không khí của buổi tiệc, đón chào các vị tiểu thư bằng một nụ cười trong trẻo.

'Ngây thơ thật.'

Người phụ nữ mà Lilian đang trò chuyện cùng đang tỏ vẻ vô cùng khó chịu. Thế nhưng Lilian chẳng hề nhận ra sự khó chịu đó, cô ấy vẫn tiếp tục nói chuyện với nụ cười rạng rỡ.

Người phụ nữ đang trò chuyện với Lilian, tôi đã từng gặp vài lần trước đây.

Nếu tôi không nhầm thì gia tộc cô ta thuộc dòng dõi quý tộc chính hiệu.

Nếu vậy thì chuyện cô ta không ưa Lilian cũng là điều hoàn toàn dễ hiểu.

Sự tồn tại của Thánh nữ chính là một cái gai trong mắt giới quý tộc.

'Nếu mình nhớ không nhầm thì nhà cô ta cũng khá có thế lực.'

Hình như tôi đã nhìn chăm chú quá mức rồi thì phải?

Dường như cảm nhận được ánh mắt tôi, đôi mắt hồng đào của Lilian đã đảo qua nhìn tôi.

Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, bụng tôi bỗng quặn lên đôi chút.

Nhưng cảm giác đó cũng nhanh chóng tan biến.

Tôi liền dời mắt về phía người phụ nữ đang đứng cạnh Lilian.

Dù chỉ là thoáng qua nhưng tôi đã bắt được nụ cười ẩn hiện nơi khóe môi cô ta, trông có vẻ đáng ngờ.

Cô ta liếc nhìn xung quanh một lượt, sau đó điều chỉnh tư thế, nhìn qua như thể Lilian đã xô phải cô ta.

Ngay lúc ấy, ly rượu vang trong tay cô ta nghiêng xuống một cách "tự nhiên", và chất lỏng đỏ như máu tràn thẳng lên người cô.

Lách tách—!

"Kyah!"

Tiếng hét vang lên khiến mọi ánh mắt trong sảnh tiệc lập tức đổ dồn về phía hai người họ. Rượu vang đỏ thẫm ngấm vào vạt váy vàng, tạo thành vết loang rõ rệt trên lớp vải sang trọng.

"Thánh nữ…! Sao cô có thể bất cẩn nắm lấy tay người khác như vậy?!"

Người phụ nữ trừng mắt nhìn Lilian, khuôn mặt đầy khó chịu. Bị giật mình trước tình huống bất ngờ ấy, Lilian lùi lại một bước, giọng run rẩy đến mức gần như không thể thốt nên lời.

"H-hả…?"

"Ugh, thật là! Cô có biết chiếc váy này đắt đến mức nào không hả…?!"

Những quý tộc xung quanh bắt đầu thì thầm bàn tán với nhau.

Đôi mắt mang sắc hồng của Lilian dao động đầy lo lắng, như thể đang cố hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Thoạt nhìn, trông như thể Lilian đã hấp tấp vươn tay ra làm đổ rượu lên người đối phương.

"Dám tự tiện đụng vào người quý tộc, cô học cái kiểu vô lễ đó ở đâu vậy hả?!"

Người phụ nữ ấy đảo mắt một vòng nhìn đám đông rồi cố tình tỏ vẻ phẫn nộ, hướng những lời lẽ gay gắt về phía Lilian.

Trong giới thượng lưu, người có tiếng nói chính là người có quyền lực. Dù lời cáo buộc có vô lý đến đâu, thì lời nói của người có quyền lực cũng không bao giờ bị xem nhẹ.

Giọng cô ta vang dội khắp đại sảnh, và từng ánh mắt của giới quý tộc lần lượt đổ dồn về phía Lilian.

"K-Không! Không phải như vậy! Tôi không làm thế!"

"Ý cô là tôi tự vấp ngã sao?!"

Lilian vội vàng giải thích, nhưng tất cả những gì cô nhận lại chỉ là giọng quát chói tai của đối phương.

"T-tôi không có ý đó…!"

"Haah? Chỉ vì là Thánh nữ mà cô nghĩ mình có quyền vu khống người khác sao? Chính cô là người chạm vào tôi trước đúng không?!"

"Đ-Đúng là tôi có chạm vào thật, nhưng chuyện này không liên quan gì đến nó…!"

Trong giới quý tộc, chạm vào người khác mà không được phép chắc chắn là một lỗi nghiêm trọng. Nhưng Lilian, người lớn lên trong sự ngây thơ thuần khiết, có lẽ chưa từng hiểu rõ tầm quan trọng của những quy tắc xã giao đó.

Ngay khi Lilian thừa nhận bản thân đã chạm vào người phụ nữ kia mà không được phép, bầu không khí quanh họ lập tức lạnh hẳn đi.

Những tiếng xì xào chứa đầy lời chỉ trích và giễu cợt bắt đầu lan ra giữa đám quý tộc.

Có lẽ vì sợ hãi ánh mắt của họ, đôi mắt của Lilian mất đi sự tập trung, bối rối đảo quanh như đang tìm kiếm ai đó có thể giúp mình.

Cô gái tóc xanh khi nãy lẽ ra có thể ra tay giúp đỡ lại vừa đúng lúc rời khỏi chỗ.

Ngay từ đầu đây đã là mục đích của người phụ nữ kia, là lý do khiến cô ta dàn dựng vở kịch này.

Đôi mắt của Lilian run lên vì bất an.

Cuối cùng, đôi mắt hồng đào không tìm thấy nơi nào để bấu víu, đã dừng lại ở tôi.

"Làm ơn, xin cô…!"

Lilian vội vàng tiến về phía tôi với vẻ mặt tuyệt vọng.

"Cô đã thấy rồi phải không…? Làm ơn hãy giải thích giúp tôi nhé?"

Giọng nói của cô ấy run rẩy đến tuyệt vọng.