"Con muốn tắm cùng ta sao?"
"Vâng, con muốn kỳ lưng cho mẹ."
Đôi mắt xanh thẳm của mẹ khẽ dao động trong thoáng chốc. Nhưng rồi mẹ lại nhìn tôi bằng ánh mắt điềm tĩnh quen thuộc, nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi.
"Con không thấy mình hơi lớn để tắm chung với ta rồi hay sao?"
"…Con biết, nhưng mà…"
"Hehe… Ta nghe các phu nhân khác kể rằng, con gái tầm tuổi này thường hay nổi loạn. Nhưng con gái của ta thì lại cực kỳ ngoan."
"Dĩ nhiên là vậy rồi. Bởi con yêu mẹ hơn bất cứ ai trên thế gian này mà."
Một thoáng ngạc nhiên lướt qua gương mặt mẹ, nhưng mẹ không có vẻ gì là khó chịu. Ngược lại, tôi còn thấy đôi tai trắng muốt của bà hơi ửng đỏ.
Đó là lời thú nhận có chút ngượng ngùng, nhưng hoàn toàn không sự giả dối nào trong lòng tôi. Nhận được ánh mắt dịu dàng ấy từ mẹ là thứ tôi đã khao khát ở kiếp trước.
Vậy nên, tôi thật lòng yêu Artasha.
Có lẽ nên nói rằng, tình yêu thuần khiết của Artasha đã xoa dịu những vết bầm tím và vết sẹo mà tôi từng mang trong kiếp trước.
"......"
Mẹ cắn nhẹ môi, ánh mắt mãnh liệt hơn thường ngày chĩa thẳng vào tôi. Trông bà ấy như đang giận khiến tôi phải vội vàng nở một nụ cười tươi rói.
"Mẹ nói đúng."
Thực ra bà ấy nói đúng. Việc tôi xin được tắm cùng nhau quả thực rất vô lý. Dù có là mẹ con đi chăng nữa, thì chúng tôi cũng đã qua cái tuổi có thể làm những việc như thế rồi. Có lẽ tôi nên từ bỏ thôi...
Nhưng tôi không muốn phải tắm một mình…
À, phải rồi!
Ranihel đã từng giúp tôi tắm vài lần, vậy nên nếu tôi tắm cùng bà ấy thì chắc sẽ không thấy ngượng nữa. Dù sao thì người hầu giúp tiểu thư tắm cũng chẳng phải chuyện gì lạ lẫm.
"…Gì cơ? Với Ranihel sao?"
"Vâng, con định nhờ bà ấy giúp."
Ranihel là người làm tôi cảm thấy thoải mái nhất trong dinh thự này, sau mẹ. Bà ấy đã phục vụ cho gia tộc Nam tước Blanc hơn mấy chục năm, thế nên tôi tin chắc bà ấy sẽ vui vẻ nhận lời giúp tôi.
Ngay khi vừa quyết định xong, tôi cúi nhẹ người để chào mẹ rồi quay bước rời khỏi phòng để tìm Ranihel—
"Ai bảo con làm thế?"
Bàn tay mẹ nắm chặt lấy cánh tay tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn mẹ. Đôi mắt thường ngày ấm áp lúc này như trầm xuống.
"Ranihel rất bận. Con thấy có bất lịch sự không khi nhờ một người bận rộn giúp mình tắm? Ta sẽ giúp con, thế nên đi cùng ta nào."
…Nhưng, người bận rộn nhất trong dinh thự này chẳng phải chính là mẹ hay sao?
Người luôn thức thâu đêm để xoay xở đống nợ chồng chất của gia tộc này chính là mẹ. Tôi chưa từng nghĩ mẹ lại để tâm đến người khác nhiều đến thế.
Mẹ quả là một người có trái tim bao dung mà.
"Thật ạ? Con cảm ơn mẹ!"
Tôi vui đến mức không giấu nổi nụ cười toe toét.
Với tôi, không có thứ gì quý giá hơn khoảng thời gian được ở bên mẹ, kể cả là so với Ranihel.
Tôi nhảy lên với khuôn mặt sáng bừng. Mẹ liền dang tay ra, dịu dàng ôm lấy eo rồi nhấc bổng tôi lên. Tôi chầm chậm dụi mặt vào cổ mẹ, cảm nhận hương thơm lành lạnh từ làn da của bà.
'…Heh?'
Chẳng lẽ mẹ vẫn chưa khoẻ lại sau cơn cảm lạnh sao?
Cơ thể mẹ khẽ run lên.
[Tất cả chỉ là để xoa dịu vết thương của con bé… chỉ thế thôi]
Không hiểu sao mẹ lại thì thầm điều gì đó rất khẽ, nhỏ đến mức ngay cả tôi đang ở gần cũng không thể nghe rõ.
Nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa.
Chỉ cần được tắm cùng mẹ là đã đủ khiến tôi ngập tràn hạnh phúc rồi.
***
"Yaaawn~…"
Giờ tắm cùng mẹ thật kỳ lạ.
Suốt khoảng thời gian ngâm mình trong bồn, mẹ cứ tránh ánh mắt tôi, và mỗi lần tôi lại gần, mẹ lại ho nhẹ một tiếng rồi dịch ra xa một chút.
Hmm… Cảm giác có chút ngượng ngùng.
Không đời nào mẹ lại cảm thấy khó chịu với tôi được. Càng không có lý do gì để mẹ không thích tôi cả. Chỉ còn duy nhất một khả năng mà tôi có thể nghĩ đến.
Có vẻ như mẹ vẫn chưa bình phục hoàn toàn sau cơn cảm lạnh kia.
[Đừng có tơ tưởng tới chuyện đó nữa, Artasha. Tuyệt đối không. Không bao giờ.]
Thấy mẹ thỉnh thoảng tự véo vào da mình rồi lẩm bẩm điều gì đó, tôi đã có thể đoán ngay được chuyện gì đang xảy ra.
Chắc chắn mẹ làm vậy là để tránh lây cảm lạnh sang cho tôi.
Quả thực… mẹ lúc nào cũng tốt bụng.
Nhưng nếu được ở gần bên mẹ như thế này, thì dù có bị cảm tôi cũng không hối hận.
"Con cười lên trông xinh lắm."
Tôi nghe thấy giọng mẹ vang lên từ phía sau. Có lẽ do vừa mới tắm xong nên trông mẹ có phần uể oải hơn thường lệ.
Bà ấy đang cẩn thận lau khô tóc cho tôi, xen kẽ giữa lớp khăn tắm là một công cụ ma thuật sấy tóc. Bình thường thì việc này sẽ do tôi hoặc Ranihel làm, nhưng lần này mẹ đã nhất quyết đòi tự mình làm.
"Con đang nghĩ gì mà cười tươi vậy?"
"Con đang nghĩ về mẹ đó, mẹ ạ."
"....."
Đôi tay mẹ khựng lại trong thoáng chốc. Nhưng ngay sau đó, như chưa từng có gì xảy ra, mẹ lại tiếp tục lau tóc cho tôi một cách tự nhiên.
"…Cũng đến giờ chuẩn bị đi ngủ rồi."
"Chúng ta… có thể ngủ cùng nhau tối nay được không ạ?"
Với đôi mắt hơi cụp xuống, tôi ngước nhìn mẹ. Mẹ mỉm cười chín chắn, khẽ gật đầu rồi dịu dàng chỉnh lại tóc cho tôi.
"Dĩ nhiên rồi. Con luôn được chào đón ở đây."
Mẹ dang rộng vòng tay về phía tôi. Tôi lao vào lòng mẹ không chút do dự. Rồi bà ấy ôm tôi thật chặt rồi nhẹ nhàng bước về phía giường.
"Ngủ ngon nhé, Tina."
Nằm đối diện nhau, mẹ thì thầm với tôi lời chúc yêu thương.
"…Mẹ sẽ không rời xa con đâu, phải không?"
Tôi khẽ nắm lấy tay mẹ, hỏi bằng giọng yếu ớt. Mẹ siết chặt tay tôi hơn nữa rồi mỉm cười dịu dàng.
"Làm sao ta lại có thể đi đâu được cơ chứ? Dù là ngày mai, năm sau, hay là mãi mãi về sau đi chăng nữa, thì ta vẫn sẽ luôn ở bên con."
Tình yêu thương mãnh liệt tuyệt đối. Nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Artasha, tôi cảm thấy một làn sóng cảm xúc trào dâng trong lòng.
"Con thật sự yêu mẹ nhiều lắm… Mẹ hoàn toàn khác với Viviana, cô ta cứ hay sờ mông con."
"Me cũng yêu con hơn bất cứ ai trên thế gi—… con vừa nói gì cơ?"
Đôi mắt mẹ mở to. Mẹ nắm chặt đôi vai tôi bằng cả hai tay, nhìn thẳng vào tôi bằng ánh mắt xanh rực lửa.
"Con vừa nói gì? Tiểu thư Merdellia đã… sờ mông con ư?"
"Ah…ưm, chuyện đó…"
"Thành thật với ta đi. Bị con gái mình lừa dối là chuyện khiến ta đau lòng nhất."
Giọng mẹ nghiêm túc đến mức làm tôi không thể nào nói dối được. Với suy nghĩ rằng chắc cũng chẳng sao nếu nói sự thật, tôi thở dài u sầu và bắt đầu nói.
"… Viviana đã chạm vào mông con mỗi đêm."
"Mỗi đêm sao?"
"Đúng vậy… và rồi đến một ngày nọ, cô ấy đột nhiên bảo rằng bản thân đã chán nó… cô ấy đã nói ra mấy lời như vậy đấy…"
Chỉ cần nhớ lại chuyện đó thôi cũng khiến lồng ngực tôi đau nhói. Bị ai đó nói rằng họ đã chán mình thật đau đớn biết bao, tôi không bao giờ muốn trải qua chuyện đó một lần nào nữa.
Nếu một ngày nào đó mẹ cũng nói rằng bà đã chán tôi, có lẽ tôi sẽ không thiết sống nữa.
"Chán con? Chuyện này là thật sao?"
Là do tôi tưởng tượng?
Nhưng giọng nói dịu dàng khi nãy của mẹ, giờ đây đã trầm xuống, lạnh lẽo đến rợn người, sự điềm tĩnh chết chóc len lỏi trong từng từ mẹ nói ra.
"Sao cô ta dám… nói những lời cay nghiệt như thế với con gái của ta…"
Mẹ siết chặt nắm tay, đôi mắt ánh lên sự phẫn nộ. Khi bầu không khí dần trở nên nặng nề và u ám hơn, tôi vội gượng cười rồi nắm lấy tay bà.
"Không sao đâu mẹ. Con cũng nghĩ rằng nếu cứ sờ mãi một thứ hằng đêm thì cũng việc cô ấy cảm thấy chán cũng là lẽ đương nhiên."
“Tina!”
Mẹ bỗng lớn tiếng gọi tôi. Tông giọng bất ngờ ấy khiến tôi giật mình. Bà ấy hiếm khi nào to tiếng như vậy.
Tôi liếc nhìn mẹ với vẻ lúng túng, khuôn mặt mẹ giờ đây ngập tràn vẻ tức giận.
"Con không được nói như vậy. Con không phải là một món đồ để người ta dùng xong rồi vứt bỏ. Trong mắt ta, không ai trên đời này vừa đáng yêu vừa xinh đẹp như con. Cô ta chẳng khác gì một kẻ đê tiện và thảm hại khi thốt ra những lời lẽ cay nghiệt như thế. Đừng để tâm đến lời nói của một kẻ hèn mọn như cô ta nữa."
Giọng mẹ tuy sắc lạnh, chứa đựng cơn giận dữ dội, nhưng ẩn sâu trong đó là tình yêu bao la đến nghẹn ngào. Chỉ cần nghe những lời ấy thôi cũng đã đủ để trái tim tôi tan chảy, đắm mình trong hơi ấm dịu dàng của bà.
"…Thật vậy sao?"
Tôi khẽ mỉm cười trước tình yêu thương và che chở vô bờ của mẹ. Tôi nghĩ, nếu có thể nhận lấy thứ tình cảm như thế mãi mãi… thì dù có rơi vào địa ngục, tôi cũng bằng lòng cam chịu.
"Vậy tức là… mẹ sẽ không bao giờ chán con có phải không?"
Mẹ lại lớn tiếng, vẻ mặt trông như không thể tin nổi những gì tôi vừa hỏi.
"Dĩ nhiên là không rồi! Làm gì có ai có thể chán con được cơ chứ? Đừng giao du với những kẻ không đủ thông minh để nhận ra giá trị của con."
Mẹ hiếm khi tức giận như thế, và việc bà ấy nổi giận vì tôi càng khiến tôi cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Tình yêu của bà ấy quá đỗi mãnh liệt, quá đỗi choáng ngợp. Tôi muốn đáp lại thứ tình yêu ấy, dù chỉ một chút.
Nhưng với tính cách cùng sự vô dụng thảm hại của mình, tôi chẳng khác nào một đứa trẻ bất tài đáng thương.
Ngoài khuôn mặt có phần ưa nhìn nhìn ra, thì tôi chẳng có gì đáng để tự hào cả. Một người như tôi thì có thể làm gì cho mẹ đây?
Ngay cả khi tôi cố gắng tặng mẹ những món quà là mấy viên đá quý mà tôi đã nhận từ các tiểu thư quý tộc khác, mẹ cũng luôn từ chối.
Sau cùng, tôi chẳng có gì để đáp lại tình yêu của bà ấy.
Tâm trí tôi chợt lóe lên một ý nghĩ.
Thứ duy nhất tôi có thể trao đi… chính là cơ thể nhỏ bé và tạm ưa nhìn này của mình.
Đó là tất cả những gì tôi có.
"Ít nhất gương mặt mình cũng khá xinh đẹp…"
Dù chẳng muốn nhớ lại, nhưng Viviana từng nói rằng cô ấy cảm thấy thoải mái khi chạm vào mông tôi.
Tôi không hiểu nó lắm, nhưng có vẻ nó mang lại cảm giác gây nghiện còn hơn cả ma túy.
Trước đây, tôi hoàn toàn không để ý tới nó.
Nhưng giờ… nếu mẹ cũng cảm thấy thoải mái như Viviana thì lại là một câu chuyện khác.
Nếu mẹ muốn, tôi sẵn sàng hiến dâng cả cơ thể mình.
'Dù ban đầu mẹ chẳng bao giờ đòi hỏi những thứ như thế.'
Đương nhiên rồi.
Bởi vì mẹ là mẹ mà.
Tôi hiểu rõ hơn ai hết rằng mẹ sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy. Nhưng có lẽ chính vì thế mà tôi mới dám nghĩ đến chuyện đó.
Liệu... mẹ có thích nó không?
Hay là mẹ sẽ ghét...
Nhỡ đâu mẹ nghĩ tôi là một đứa con gái... hư hỏng thì sao?
Nhưng... tôi chỉ muốn mẹ được hạnh phúc...
Đó là tất cả những gì tôi có thể làm cho mẹ...
Tôi nuốt nước bọt rồi lén nhìn mẹ. Trái ngược với cảm giác căng thẳng của tôi, mẹ đang nhìn tôi với ánh mắt chan chứa tình yêu thương thuần khiết.
"M-Mẹ này…"
Giọng tôi run rẩy.
Nhận ra có gì đó không ổn, mẹ nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi cùng ánh mắt lo lắng.
"Có chuyện gì thế, Tina? Con thấy không khỏe à?"
"Không… không phải vậy đâu…"
"Vậy thì sao?"
Tôi dè dặt, chậm rãi nắm lấy tay Mẹ, tôi dẫn bàn tay ấy đặt lên eo mình rồi kéo tay bà lùi dần phía sau.
Sâu hơn nữa.
Mẹ chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt thắc mắc, chứ không hề mảy may nghi ngờ gì cả.
Tôi nhẹ nhàng mở bàn tay mẹ ra, kẹp từng ngón tay của bà ấy vào giữa các ngón mình, rồi đặt chúng lên mông tôi.
Soạt—!
Tôi ép chặt bàn tay mẹ vào mông mình bằng tất cả sức lực.
"T-tina?!"
"Ah, ưm, con biết mẹ sẽ không thích nó, nhưng... con nghĩ làm vậy có thể khiến mẹ dễ chịu hơn, phòng khi..."
"...Thật là."
"Ưm, con không có làm vậy với ai khác đâu, bởi vì... con yêu mẹ nhiều lắm…"
Vừa rụt rè nói, tôi vừa di chuyển tay mẹ để bà ấy bóp nhẹ vào mông mình. Bàn tay mẹ lúc đầu lạnh ngắt và cứng đờ.
Giờ đây đã tự nhiên siết chặt lấy mông tôi, như thể mỗi cái chạm của bà là một chiếc đinh ghim vào da thịt tôi.
"Un, mẹ thấy sao...?"
"......"
"Được rồi… Con muốn mẹ hãy…"
Tôi nói hết lời thỉnh cầu của mình, và rồi sự yên tĩnh đến rợn người bao trùm lấy cả hai.
Bình thường tôi có thể đọc được cảm xúc trong mắt mẹ rõ ràng đến mức tưởng như đôi mắt ấy trong suốt. Thế nhưng lần này, tôi lại không tài nào hiểu nổi ánh nhìn đó.
Khoảng lặng ngượng ngùng ấy kéo dài bao lâu rồi?
Két—
Thứ thanh âm mà tôi chỉ từng nghe thấy từ Mardian.
Vậy mà giờ đây, nó lại vang lên từ miệng của mẹ.