“Peng-gwin!”
Tôi mệt lử rồi. Mẹ rõ ràng là không hiểu đạo đức chơi nối chữ,
Ai đời lại bắt đầu bằng một từ như vậy chứ? Tôi có nên mắng cô ấy không?
...
Lần thử thứ năm. Một thông báo đáng sợ xuất hiện khi lần này bắt đầu.
Địch Thủ đã biết về Người Chơi.
Lời Nguyền đã được cường hóa.
Bạn không thể trốn thoát.
Những thông báo này khiến tôi nổi da gà, mà tôi còn không hay bị vậy đâu nhé. Tôi còn chuẩn bị sẵn cho trường hợp mẹ tôi sẽ lập tức lao vào ngay từ đầu rồi.
... Nhưng không có gì xảy ra cả.
Gì thế nhỉ?
Không đời nào thông báo này hiện ra mà chẳng có nghĩa gì. Không có dấu hiệu cho thấy Kim Sangmin đang làm gì đó với tôi, cũng như hiệu lực lời nguyền mạnh lên.
Có phải là tôi ở trong Khách Sạn tách biệt với thế giới bên ngoài không?
Thế nhưng nếu vậy thì từ đầu tại sao mẹ tôi lại bị nguyền?
Tôi càng ngày càng thấy khó hiểu. Tôi chỉ chờ đợi trong vô thức cho cái nơi này sụp đổ, cùng theo tin nhắn căn phòng đã được giải.
Đồng đội ơi! Fighting ~!
“Penguin! Nhanh lên!”
Kệ đi. Đằng nào thì cũng sắp tới lúc tôi phải đi tới đài truyền hình rồi, nên tôi quyết định lờ cô ấy đi
***
***
***
Thời gian trôi qua.
Mẹ còn không định phá cửa xông vào, nhưng tôi cũng không nhận được thông báo nào về việc phá giải cả.
Lạ thật. Mẹ tôi chưa bao giờ là người bình tĩnh vậy.
Để quan sát mẹ tôi định làm gì, tôi mở cửa và bước ra ngoài. Ra khỏi Phòng 103, tôi đi dọc hành lang tới tận cổng chính của Khách Sạn và gặp cô ấy ở đó.
Thế này quả là rất lạ.
Mẹ tôi chắc chắn không phải là người sẽ đứng yên một chỗ quan sát tình hình.
...
Đó là khi tôi đột nhiên nhớ lại toàn bộ nghi ngờ đã nảy sinh từ khi vào Phòng 101.
‘Tại sao mẹ lại bị nguyền bên trong Khách Sạn, nơi mà bị cắt đứt khỏi thế giới bên ngoài?’
‘Có đủ các hình phạt bổ sung sau khi Lần Thử #5 bắt đầu, nhưng tại sao tôi lại không bị gì?’
Thêm vào đó là hành động kì lạ của mẹ tôi, người chỉ đứng quan sát phía xa.
Như bị sét đánh, não tôi dần hiểu ra vấn đề. Một câu trả lời có thể giải đáp mọi câu hỏi của tôi đang hiện ra.
“Ngươi là kẻ nào?”
“Quả là một nỗi thất vọng.”
“Cái gì?”
“Đây chẳng phải lần thứ hai ngươi tới Khách Sạn sao? Ta không thể tin ngươi mất từng này thời gian để hiểu ra vấn đề.”
“...”
“Lần đầu thì ta còn hiểu được vì ngươi chưa biết lời nguyền truyền qua phương tiện gì, nhưng ta thật sự thất vọng vì ngươi vẫn bị lừa, dù cho đã biết truyền thông là thứ phát tán lời nguyền. Khách Sạn này làm gì có phương tiện truyền thông? Chẳng phải quá rõ ràng khi một tồn tại khác mới là căn nguyên lời nguyền sao?”
“...”
“Nhưng đây không phải là vấn đề. Quan trọng hơn là, cái view này khá là huyền bí đấy. Đây chẳng phải là đáy biển sâu sao? Ta thấy được vài giống cá khá thú vị đấy.”
“Ra mặt đi!”
“Được thôi. Dù sao ta cũng chán ngấy cái cảnh chờ đợi dưới cái nhân cách trẻ con của mẹ ngươi rồi.”
Ngay lập tức, cơ thể mẹ tôi tách ra ‘theo chiều dọc’.
Dù cho biết đó không phải mẹ thật của tôi, tôi cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ khi cảnh tượng kinh khủng đó xảy ra trước mắt mình.
Thứ xuất hiện sau khi xẻ dọc cơ thể mẹ tôi là một người đàn ông tương đối cao.
Hắn trông tầm 40-50 tuổi. Hắn ta có dáng người gầy và đeo cặp kính.
Thế nhưng, tướng mạo của hắn chả có nghĩa gì ở đây cả. Nếu tôi đoán đúng thì có lẽ hắn ta còn không phải là người cơ.
“Vậy ra, ngươi là ‘Tù Nhân’ của căn phòng này.”
“Tù Nhân? Đó là cái tên Cục Quản Trị đặt cho bọn ta à? Chà, cũng không hẳn là các ngươi sai đâu. Nơi này chính xác là ngục tù của ta.”
“Ngươi có phải là người đã ban cho Kim Sangmin sức mạnh không? ‘Ngài’?”
“Nó là một tên nhóc đáng thương. Nó bị bắt nạt vô căn vô cớ bởi chính bạn bè của nó, và rốt cuộc rơi vào trầm cảm. Sau đó, chính vì chứng bệnh tâm thần, vụ án của nó bị chỉ trích nặng nề bởi một tay phóng viên. Tội nghiệp mà, phải không? Nó có quyền khiến thế giới này phải trả giá cho những gì đã nhận phải.”
“Ngươi thật sự cảm thấy đồng cảm với cậu ta à?”
“Đương nhiên là không. Nhưng câu chuyện vừa rồi khá là thú vị. Một hòn đá nhỏ có thể khiến thế giới trở nên thú vị cỡ này! Đám người Cục Quản Trị các ngươi có khi phải cảm ơn ta cơ.”
“Thế thì, tại sao ngươi lại ra mặt ở đây? Đồng đội của ta đã giết Kim Sangmin rồi. Lời nguyền sẽ được phá giải ngay thôi, và mọi thứ ở đây sẽ tan vào hư vô. Ngươi tới đây để uống chút trà trước khi mọi thứ biến mất à?”
...
Tù Nhân nhìn quanh Khách Sạn với một cặp mắt xúc động.
“Bí ẩn thật. Ngươi có hiểu Khách Sạn này bí ẩn tới nhường nào không?”
“...”
“Đương nhiên là không rồi. Một con chó đi theo chủ vào nhà sẽ chẳng hiểu được tòa nhà đó là thành quả nỗ lực, là kinh nghiệm của các kiến trúc sư hàng đầu. Tương tự thì ngươi cũng chẳng thể hiểu được Khách Sạn này là kiệt tác vĩ đại và siêu việt tới nhường nào.”
“Ngươi tới đây để khoe mẽ và ra oai thôi à?”
“Ra oai? Tại sao ta lại phải làm vậy? Ta đã vĩ đại hơn ngươi hàng tỉ lần rồi.”
“...”
“Ngươi không thấy điều này thực sự bí ẩn à? Mọi thứ được sinh ra quanh chúng ta về bản chất chỉ là một phần của Phòng 101. Thế nhưng, khi ngươi vào phòng, thì một Khách Sạn khác lại được tạo ra bên trong Phòng 101. Một Khách Sạn mới được tạo ra bên trong Khách Sạn gốc. Liệu có thể ‘đi tiếp’ ở Khách Sạn mới này không? Ngươi đã quá nhu nhược khi còn không nghĩ tới chuyện vào các phòng khác ngoài Phòng Nghỉ. Để ta tiết lộ cho một thông tin kỳ diệu nhé. ‘Khách Sạn bên trong Khách Sạn’ này đã tái tạo lại mọi thứ, kể cả Phòng Nguyền Rủa, lẫn Phòng Cửa Ngõ.”
“Thú vị thật đấy.”
“Ta chỉ có thể tiếc cho đầu óc ngươi quá nông cạn, tới mức ngươi chỉ coi phép màu vô lí này là một điều ‘thú vị’. Để ta sử dụng ‘ngôn ngữ con người’ cho ngươi dễ hiểu. Ngươi có biết hố đen là gì không? Một hố đen được sính ra sau một vụ nổ siêu tân tinh, sau khi một ngôi sao lớn hơn vài lần Mặt Trời chết đi. Trọng lực của nó mạnh tới mức ánh sáng cũng không thể thoát ra khỏi đó.”
“Ngươi đang dạy ta Vật Lý đấy à?”
“Sự thật rằng ánh sáng cũng không thể thoát ra ngoài dù có là thứ nhanh nhất vũ trụ đi nữa, có nghĩa là hố đen là nơi tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Từ quan điểm của ngươi, cũng có thể cho rằng một thế giới khác bên trong hố đen tồn tại – một vũ trụ khác. Ngược lại, cũng có thể cả vũ trụ của ngươi lại chỉ nằm trong một hố đen khổng lồ. Thế này có giống ‘Khách Sạn bên trong Khách Sạn’ chưa?”
“Ta chẳng hiểu ngươi định nói gì.”
“Dùng cái đầu trì trệ đó của ngươi mà nghĩ đi. Nếu ngươi tiếp tục khai phá ‘Khách Sạn bên trong Khách Sạn’ này thì sao? Ngươi có cầm ra được một cái Di Sản không?”
“Biết đâu, nhưng ta cũng không thể một mình làm vậy được.”
“Ngươi thì vậy, nhưng ‘ta’ thì sao? Ta phá hủy Khách Sạn này thì sao? Ta giải thoát cho mọi người bị giam cầm ở nơi này thì sao?
Đối với ngươi, đây vẫn là bên trong Phòng 101. Mỗi phòng, theo lời của ngươi luôn, là nơi giam giữ một ‘Tù Nhân’. Thế thì, liệu buồng giam có chịu được toàn bộ Tù Nhân một lúc không?”
!
“Đồng đội ta sẽ phá giải căn phòng này trước khi ngươi định làm thế. Tất cả những gì còn lại là việc ngươi sẽ bị giam mãn kiếp trong chiều không gian này.”
“Ta không thể tin được ngươi lại là người tin tưởng teamwork tới vậy. Thế này tương đối khác so với kí ức trong cơ thể ta đã mượn đây. Ta có thể ra và quay lại nơi này tùy ý. Đáy biển sâu có thể là nơi khắc nghiệt đối với con người, nhưng ngay cả lúc này thì ta có thể ra ngoài và đảm bảo đám đồng đội của ngươi không thể làm gì.”
“Ngươi nghĩ ngươi có thể lừa ta ư? Nếu những Tù Nhân quỷ quyệt như người có thể thoải mái lộng hành bên trong phòng, thì bọn ta sẽ chẳng phá giải được phòng nào. Ngươi chắc cũng đang cố hết sức để xuất hiện ở đây rồi, phải không? Thêm nữa thì, ta chắc chắn chuyện này xảy ra vì bọn ta đã dùng tới Lần Thử thứ 5, cùng với đó là vài quy tắc đã bị dỡ bỏ. Ta nói có sai không?”
Có đúng không nhỉ?
Nhìn hắn ta nhàn nhã đảo mắt xung quanh, có vẻ như tôi cũng không thể làm hắn suy suyển bằng lời của mình.
Hơn nữa thì... Có vẻ hắn ta cũng đã ‘chán’ cuộc nói chuyện này rồi.
“Ta nghĩ đầu óc ngươi cũng chưa đến mức chậm lắm, dù cho ngươi có thoát khỏi Khách Sạn trước đây chỉ thuần túy dựa vào may mắn. Thực ra, ta chẳng có ý định can thiệp với với đội của ngươi. Này nhé, ta còn mong chúng giải quyết chuyện này ‘nhanh chóng’ cơ. Ta đã xử lí bệnh viện rồi, bọn y tá sẽ không quá manh động, còn Kim Sangmin có tạo ra vài con búp bê, nên ta cũng giải quyết hết trừ một con rồi. Còn con cuối cùng thì ngươi phải hiểu là, trò chơi chỉ thú vị khi có Địch Thủ mà. Ngay lúc này thì cái tên cục mịch đó đang đánh nhau với con búp bê rồi, nên chắc là mọi thứ sẽ kết thúc sớm thôi.”
Hắn ta đang muốn nói gì đây?
Tên Viện trưởng nói cứ như thể hắn đang giúp chúng tôi, như Kẻ Nuốt Chửng.
“Ngươi có vẻ chưa hiểu à. Cái vẻ mặt bối rối của con người quả là một cảnh tượng thú vị. Ta khá tốt tính nên đừng lo – thực ra nhé, kế hoạch sắp hoàn thành rồi nên chẳng có lí do gì mà không giải thích cho ngươi. Nếu ngươi ‘phá giải’ căn phòng, thì toàn bộ thế giới trong căn phòng này sẽ sụp đổ, cùng với đó là ‘Khách Sạn bên trong Khách Sạn’ này.
Theo lẽ tự nhiên thì trong quá trình đó, Tù Nhân cũng sẽ tan vào hư vô. Thế nhưng, bởi vì ta tự do so với bọn chúng, ta sẽ giúp cho bọn chúng sống qua sự sụp đổ này. Sẽ chỉ là một thời khắc ngắn ngủi, nhưng hàng tá ‘Tù Nhân’ như ta sẽ lấy lại tự do! Thế ngươi nghĩ Phòng 101 sẽ chịu nổi không?”
Mình hiểu rồi
Nếu đồng đội mình phá giải căn phòng, thì chiều không gian bên trong căn phòng sẽ sụp đổ. Kế hoạch của hắn nhắm vào chính khoảnh khắc này, và hủy diệt Phòng 101 cùng sự trợ giúp của hàng tá Tù Nhân khác.
Bọn chúng có thể trốn thoát như vậy sao?
Tôi không biết gì cả. Điều này vượt quá tầm hiểu biết của tôi, nên tôi cũng chẳng thể chắc chắn.
Thế nhưng, có một điều là tôi có thể chắc chắn.
Nếu hàng tá ‘Tù Nhân’ ở trong ‘Khách Sạn trong Khách Sạn’ này vượt ngục, thế giới sẽ bị hủy diệt trong bao lâu? 10 phút?
- Àoooooooooo!
Âm thanh của dòng nước xối xả ào tới. Đó là một âm thanh từ bên ngoài, vang vọng qua những bức tường đáng ra không thể xuyên thủng của Khách Sạn.
Có vẻ là đồng đội của tôi làm được rồi.
Mọi thứ dần sụp đổ.
Khách Sạn bên trong Khách Sạn sụp xuống...
Viện Trưởng của bệnh viện, kẻ đang chờ thời khắc này, dần hướng mắt lên bầu trời.
Một tia sáng không thể giải thích dần tỏa ra từ cơ thể hắn.
Có năm màu à? Hay bảy? Với kiến thức và giác quan của tôi thì không thể giải thích được sự rực rỡ của tia sáng trước mặt.
Cùng với một hào quang dị thường tỏa ra phía sau, tên viện trưởng giang tay ra. Ngay lập tức, hàng tá cánh tay mọc ra từ cơ thể hắn, và chúng bay tới mọi ngóc ngách của Khách Sạn.
- Thùng!
Các cánh cửa của Khách Sạn dần biến mất.
- GOOOOOHHH!
- RAHHHHHHHHH!
- KKKAAAAKKKKK!
Những âm thanh điếc tai vang vọng trong Khách Sạn. Tiếng rống của bọn chúng vọng lại qua các vách tường đang sụp đổ, truyền thẳng ra ngoài.
Tôi đơn giản là bị choáng ngợp trước cảnh tượng siêu nhiên đang diễn ra.
Tôi phải làm gì? Tấn công hắn sẽ thay đổi gì à?
Con người có dừng việc thi công nếu gặp phải một con kiến không? Liệu họ có còn quan tâm về nó không?
Khách Sạn sụp đổ, cùng với các căn phòng của nó.
Tôi trơ mắt nhìn vô số Tù Nhân hiện ra dưới vô số cánh tay tỏa sáng rực rỡ của Viện Trưởng.
Từng kẻ một đều là những vị thần tà ác, ô uế, coi mạng người như sâu rệp.
Sức mạnh của các tà thần làm rung chuyển trời đất.
Thế nhưng khi đó, một ‘cột trụ’ cắm thẳng xuống từ trên trời.