Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

You guys should have married soon! I have three girls who have been told so.

(Đang ra)

You guys should have married soon! I have three girls who have been told so.

Yuuta (優汰)

Và ai trong số họ mới thật sự là nữ chính!?

9 148

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

19 88

Sau khi bị người bạn thời thơ ấu và bạn thân nhất của mình phản bội, một người bạn thời thơ ấu khác đã cứu rỗi tôi

(Đang ra)

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

(Đang ra)

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

Shiriken

Ma thuật có tồn tại, nhưng nhân vật chính không thể sử dụng. Đây là thế giới nơi mà thánh thần và bạo lực đều tồn tại.

43 6258

Web Novel - Chương 77: Thời Khắc Chọn Lựa, Những Gì Ahri Đã Trải Qua (1)

Cha Jinchul

Ngay sau khi tôi tỉnh lại, tôi đang thấy mình đứng cạnh Elena và bác Mooksung ở trong một khu đấu trường rộng lớn giống như Colosseum.

‘Thời Khắc Chọn Lựa à?’

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy nó, nhưng tôi có thể lập tức hiểu ra vấn đề. Có vài người đủ tiêu chuẩn để nhận được Di Sản, nhưng chỉ có một Di Sản, nên có vẻ là chúng tôi phải chọn ra một người.

Dựa theo thông báo thì có 2 điều kiện để đạt tiêu chuẩn nhận Di Sản.

Sống sót tới tận cùng.

Tham gia vào trận chiến cuối cùng.

Lee Eunsol, Park Seungyub và Yu Songee bị loại vì không thỏa mãn điều kiện thứ nhất, và Kim Ahri không thỏa mãn điều kiện thứ hai.

Tại sao Kain lại bị loại? Cậu ta chết khi hồi phục tại bệnh viện à? Hay là cậu ta ở trong bệnh viện, nhưng không được tính là tham gia vào ‘trận chiến cuối cùng’?

Nhìn lại thì chướng ngại vật lớn nhất để phá giải Phòng 101 không phải là trận chiến.

Thực ra trận chiến khá là dễ dàng.

Nhân viên đài truyền hình chỉ là người bình thường, và các y tá cũng không mạnh lắm dù trông có vẻ gớm ghiếc. Còn tên khổng lồ trong buồng bệnh rõ ràng cũng có thể đánh bại với một khẩu súng.

Lí do duy nhất nó khó là do chúng tôi đã sử dụng tới tận lần thứ 5, vì sai lầm của tôi. Chúng tôi bị tấn công từ đầu, và sức mạnh của lời nguyền cũng được cường hóa, nhưng nếu những điều đó không xảy ra, thì Songee và tôi là đủ để phá giải căn phòng. Thật ra thì có khi Elena là đủ để tự mình giải quyết, và tôi có thể nghĩ ra vài trường hợp khác.

Chướng ngại lớn nhất là tìm ra ‘địa điểm đúng’. Là việc tìm ra ‘đài truyền hình’ mà không bị gia đình cuốn lấy; và tìm ra ‘bệnh viện’ đứng đằng sau ‘đài truyền hình’.

“...”

Nhìn lại từ góc độ đó thì hơi bất công nếu Kain không đủ tiêu chuẩn, chỉ vì cậu ta nằm xuống trước trận chiến cuối cùng, kể cả khi cậu ta đã làm hết công việc thăm dò địa điểm.

Thôi thì, tôi chắc chắn là vẫn còn cơ hội sau này mà.

Vẫn còn Phòng 102, 104, và Phòng Cửa Ngõ. Cậu ta chắc cũng sẽ kiếm được thôi, còn nhiều phòng như vậy mà.

Tôi quyết định ngừng nghĩ về Kain và tập trung vào hiện tại.

Tôi chậm chậm bước tới trung tâm đấu trường, như hai người kia.

“...?”

Đó là khi một thứ gì đó, một luồng thông tin đổ ập vào đầu tôi cùng cơn đau nhói. Trong một thoáng, đầu tôi tràn ngập những dòng chữ không thể hiểu được.

Đây là thông tin về ‘Ngôi Sao Dị Giới’ nhưng... tôi không thể hiểu được chúng có nghĩa gì.

Tôi vẫn còn cảm giác mơ hồ khi tới trung tâm đấu trường, rồi tôi thấy bác Mooksung đang cầm khẩu súng trong tay bước tới.

Khoảnh khắc tôi thấy khẩu súng, tôi vô thức lùi lại và rùng mình. Thấy vậy, bác ấy nhếch mép trước khi tra lại khẩu súng vào bao.

... Có vẻ là tôi vẫn chưa thể mở lòng hoàn toàn với người từ ‘Cục Quản Trị’.

“Rồi ~ Mọi người làm tốt lắm! Đã đến lúc nhận phần thưởng chết tiệt đó rồi. Nhưng con chó điều hành Khách Sạn rõ ràng là đang muốn chúng ta đánh nhau. Ê! Chú mày nghĩ sao, Lợn Lòi?”

“Đánh nhau ư? Chúng ta không phải là thổ phỉ, đúng không? Cháu hoàn toàn không muốn quyết định chủ nhân Di Sản như vậy.”

“Vậy thì sao chú mày lại lùi lại một bước, hả?”

“Ý ông lùi lại là thế nào đây? Ông già nên lú lẫn rồi hả?”

“Rồi, cứ cho là ta tưởng tượng ra đi. Đằng nào thì, mọi người có hiểu đống thông tin vừa chảy vào đầu không?”

Elena đáp, “Chắc nó là các năng lực của Di Sản, nhưng cháu thật sự chẳng hiểu gì.”

Nghe vậy, tôi nhận ra Elena cũng có nhận định như tôi.

“Cứ như là một văn bản viết bằng ngôn ngữ ngoài hành tinh không thể giải mã được vậy.” Tôi chêm thêm

Bác bắt đầu giải thích sau khi gật đầu.

“Ta đoán vậy. Không phải là mọi người bị ngu hay gì đâu; Đó là một thứ mà không thể hiểu được nếu không có một chút ‘kiến thức nền’. Sẽ cực khó hiểu nhưng để ta giải thích đơn giản nhất có thể.

Mọi người có thể hiểu ‘Ngôi Sao Dị Giới’ là một thiết bị có khả năng biến dị mọi thứ. Ban đầu, ta còn nghĩ nó là một công cụ gây ô nhiễm tinh thần, nhưng nó còn hơn thế.”

Ngôi Sao có khả năng biến dị ‘mọi thứ’. Đó là lí do phòng của Kim Sangmin trông như nơi thuộc về hành tinh khác.

“’Mọi thứ’ đó bao gồm cả cơ thể người lẫn tâm trí họ. Lí do nó ban đầu chỉ ảnh hưởng tới tâm trí là vì chúng ta bị phơi nhiễm gián tiếp với lời nguyền, thông qua ‘truyền thông’, chứ không phải phơi nhiễm trực tiếp. Theo bản chất của nó thì ‘truyền thông’ chỉ là phương tiện ‘truyền tải thông tin’, nên ta đoán đây là lí do lời nguyền chỉ ảnh hưởng tới tâm trí, chứ không phải cơ thể.”

“Một món đồ làm thế giới biến dị. Cháu có thể nói đây là một món cổ vật vô cùng khủng bố, nhưng chúng ta dùng nó thế nào?”

“Chúng ta không cần lo về ‘thế nào’. Chỉ cần móc nó ra thì ngôi sao sẽ bắt đầu tác động lên mọi thứ xung quanh không ngừng. Câu hỏi thực sự là ‘ai’ mới là người nên dùng nó.”

“Cháu nghĩ lời giải thích của bác là chốt được rồi,” tôi đáp lại. “Cháu và Elena đều không biết món đồ này làm được gì, nên cháu nghĩ bác nên cầm món Di Sản này.”

“Nghe chú nói thế là ta biết chú chưa hiểu gì về ‘Ngôi Sao’ này rồi. Để ta bảo này, Ủn Ỉn. Chú mày mới là người phù hợp nhất để cầm món đồ này.”

“Hả?”

“Có một vấn đề rất lớn với ‘Ngôi Sao’. Đó là nó không thể phân biệt địch và ta. Chú có nhớ Kim Sangmin trông thế nào khi sử dụng nó không? Nó là thằng đã bị biến dị nhiều nhất. Sức mạnh của ngôi sao tương đương với sóng phóng xạ. Nó phát ra xa, và theo tự nhiên thì chủ sở hữu sẽ phải là người chịu áp lực lớn nhất.”

“Chờ đã! Thế thì chúng ta sử dụng nó thế nào chứ?”

“Đó là lí do chúng ta cần đưa nó cho người có khả năng kháng lại ‘biến dị’ tốt nhất – người có thể kháng lại nó cả trong tâm trí lẫn ngoài cơ thể. Phần tâm trí không quan trọng vì ai cũng có thể tạm thời kháng lại với năng lực của Songee hoặc Ahri.

Tuy nhiên, trong nhóm chúng ta, thì chú là người duy nhất có thể kháng lại sức mạnh của nó bằng thể xác.”

Sau khi nói nhiêu đó, ông bác cởi áo ra.

“...”

Cảnh tượng trước mắt tôi lập tức được thêm vào bộ sưu tập kí ức khủng khiếp trong Khách Sạn.

Năm? Hay sáu? Có những con mắt đang mọc khắp thân trên của bác ấy, cùng với ba cái lưỡi và vài cái răng.

Tôi vô thức lùi lại còn Elena nôn mửa bên cạnh.

“Kain có lẽ đã chết vì không thể chống lại lời nguyền, còn cánh tay của Songee đã biến thành một con quái vật. Ta cũng không khác mấy. Elena ổn vì còn có khả năng kháng nguyền sau khi kích hoạt ‘Công Lý’, còn chú thì sao?”

Tôi cởi áo ra để đề phòng, và khi Elena quay lưng lại thì tôi cởi cả quần để kiểm tra toàn thân. Tất cả những gì tôi thấy chỉ là vài vết bầm, và đóng vảy đây đó.

Mức độ biến đổi thấp hơn nhiều so với bác.

“Ta biết mà,” bác nói “Ta hiểu ra từ cách chú di chuyển khi nãy rồi. Nếu chú bị biến dạng như ta, thì không đời nào chú sẽ có thể di chuyển tự do như vậy, dù cho có khỏe cỡ nào đi nữa. Đó là lí do ta có cảm giác lời nguyền yếu hơn với chú.”

“Cơ thể chú có khả năng kháng lại ‘biến dị’ cực mạnh, chắc là do Phước Lành của chú. Hơi tiếc là chú không có khả năng kháng tinh thần, nhưng có đồng đội để xứ lí vấn đề này rồi.”

“Cháu hiểu là mình là ứng viên phù hợp hơn bác, nhưng Elena cũng dùng được mà? Cô ấy hoàn toàn kháng lại được biến dị, cả tinh thần lẫn thể xác, khi kích hoạt Phước Lành, phải không?”

“Đó chỉ là khi Công Lý được kích hoạt thôi. Bên cạnh đó thì cô Elena không cần một Di Sản thế này. Chẳng có lí do gì để mang theo một quả bom hẹn giờ khi kích hoạt Công Lý cả, vì khi đó là đủ mạnh rồi.

Cái Elena cần không phải là một năng lực sẽ khuếch đại sức mạnh khi ‘Công Lý’ được kích hoạt, mà là một năng lực có thể bù đắp khoảng trống khi thứ đó không kích hoạt.”

“Tất nhiên, chúng ta cũng phải hỏi ý kiến cá nhân. Cô nghĩ sao, cô Elena?”

“T,tôi cũng nghĩ vậy. Tôi nghĩ anh Jinchul cầm nó sẽ tốt hơn.”

“...”

Tôi đoán vậy là xong.

Di Sản mang tên ‘Ngôi Sao Dị Giới’, có năng lực biến dạng tất cả mọi thứ trên đời này. Đây là một món đồ có tính hủy diệt cực cao, có thể nghiền nát trí óc lẫn cơ thể của một con người, nhưng điểm trừ lớn nhất của nó là nó không phân biệt thù hay bạn.

Vậy nên, chỉ những người có thể chống lại được sự biến dạng này có thể tận dụng được hết khả năng của nó.

Trừ Elena, người có năng lực độc đáo, thì có 3 cách để kháng lại sự ô nhiễm tinh thần: Cửa sổ trạng thái, vòng tay, và máu của Ahri. Thế nhưng, tôi là người duy nhất có thể kháng lại sự biến dạng của cơ thể.

Vậy là, quan điểm của ông bác rằng tôi là người duy nhất có thể dùng nó với sự hỗ trợ của Songee hoặc Ahri.

Tôi hiểu ý của bác ấy, nhưng thật tình, chẳng phải là điểm trừ của nó quá lớn sao? Nó khác hoàn toàn so với cái vòng tay.

“Tại sao cái Di Sản này có cái giá cao vậy, không giống cái vòng tay kia bác nhỉ?”

“Ta cũng chẳng phải quản lí của Khách Sạn ngu ngốc này; sao ta biết được? Nhưng mà, theo cách hiểu khác thì nó mạnh hơn nhiều chiếc vòng tay – vòng tay này chỉ có thể điều khiển trí não, còn Ngôi Sao có thể hủy diệt cả trí não lẫn cơ thể, nên nó mạnh hơn mà, đúng không? Tất nhiên là đi kèm việc nó làm điều tương tự với chủ sở hữu.”

“Thế thì cái giá cũng quá cao đi.”

“Chà, đó là việc của chú rồi.”

Kết thúc cuộc đối thoại, hai người họ lùi lại vài bước. Không lâu sau, Ngôi Sao nổi lên tới trung tâm đấu trường.

“Cháu cầm nó lên à?”

“Anh bạn này! Chú mày đang muốn làm ta ghen tị à? Nhặt nó lên nhanh khẩn trương.”

Tôi cầm ngôi sao lên, và đấu trường sụp đổ khi chưa trải qua một trận chiến nào.

Cho dù chúng tôi có thêm được một Di Sản, điều khiến tôi vui nhất là việc chúng tôi có thể giải quyết khúc mắc bằng đối thoại, trong khi rõ ràng Khách Sạn đang cố gắng kích động một xung đột.

Khách Sạn đang cố gắng tạo hiềm khích trong nhóm chúng tôi không ngừng nghỉ.

Có lẽ, thử thách khó nhất của Khách Sạn không phải là ‘Phòng Nguyền Rủa’.

Đầu óc tôi bay bổng như thể hồn tôi đã rời khỏi xác.

Khi đó thì

“...?”

Gì vậy? Ai đó đang khóc từ xa à?

“...”

Tôi chắc đang tưởng tượng ra rồi. Không lâu sau, tôi thấy một cánh cửa.

Cuối cùng thì chặng đường gian khổ bên trong Phòng 101 cũng đã kết thúc.

***

#Những gì Ahri đã trải qua (1)

Kim Ahri

“Hwangso!”()

Mẹ kêu lên với một giọng ngây thơ.

Tôi chắc mình là một số ít người trên thế giới có thể gọi mẹ với tính từ ‘ngây thơ’.

Chào mọi người nha~ ! Các đồng đội thân mến, hay các thực thể vũ trụ đang quan sát Khách sạn này?

“Soeum.” (Thanh âm)

Mọi người chưa quên tôi chứ?

Tóc đen mắt đỏ. Mỹ nhân bí ẩn cứ như thể xuất hiện từ trong game hoặc phim ra ấy. Quên làm sao được, đúng không?

Trong cái thời khắc căng thẳng mà mọi người đang chiến đấu chống lại Gia Đình Kì Lạ, tiến bước trong đài truyền hình khó nhằn, và tìm kiếm Địch Thủ ẩn náu trong bệnh viện.

“Eum-ak~!” (Âm nhạc)

Còn tôi ở đây vui vẻ chơi nối chữ với mẹ.

“Actinium!” (chắc ko cần dịch đâu)

“...”

Tôi lại thắng rồi. 5 trận 5 thắng!

“Mẹ lại thua rồi hả? Con không thể mở cửa đâu nhé.”

Đứa trẻ này đang bị nguyền, và nếu ở trong cùng phòng với cô ta thì sẽ vô cùng nguy hiểm. Tuy nhiên, việc thẳng thừng từ chối mà không chừa lại lối thoát sẽ không phải ý hay.

“Lại! Chơi lại đi ~~!”

“Được thôi.”

Nhất là khi đứa trẻ đó có thể thổi bay cánh cửa bằng một cú phẩy tay.

Thực ra thì điều đó vô cùng nguy hiểm.

Trong những lúc như thế này thì trò chơi đơn giản là thứ hiệu quả nhất. Trẻ con thì lúc nào chẳng thích trò chơi.

“Jadongcha!” (Ô tô)

“Chado.” (Xa lộ)

‘Nếu mẹ nối chữ thắng thì con sẽ cho mẹ vào nha~’

“Dosilag!” (Bữa trưa)

“Nagwon.” (Thiên đường)

Ngoài kia sao rồi nhỉ? Tôi đang khá ổn đấy chứ.

“Wonsung-i” (Con khỉ)

“Iridium.”

“...”

“Mẹ. Mẹ lại thua rồi.”

“Không công bằng! Không công bằng!”

6 trận 6 thắng! Nhìn đây, vua nối chữ tới chơi!

Mọi người chắc cũng đang cày cuốc căng thẳng đấy.

Thế nên, chắc chắn là phải có người nghỉ ngơi cho khỏe rồi. Tôi sẽ làm thay mọi người việc họ không thể làm, đó là nghỉ ngơi ở đây.

Tất nhiên, cũng không phải là tôi ngồi chơi xơi nước.

Nếu tới tối nay mà mọi người không thể giải quyết căn phòng thì tôi ... sẽ tới đài truyền hình với mẹ. Thực ra, tôi đã thuyết phục cô ấy tới đài truyền hình rồi.

Mẹ ở cạnh tôi thì sẽ chẳng có vấn đề gì, dù có là đài truyền hình hay bệnh viện đi nữa.

“Baekma!” (Bạch Mã – ngựa trắng)

“...”

Mẹ sẽ bực mình nếu tôi nói Magnesium (Mg) nhỉ? Tôi quyết định kéo dài cuộc chơi thêm chút nữa.

Kể từ khi quay lại Phòng 101, có 1 câu hỏi vẫn nằm trong đầu tôi.

Tại sao mẹ tôi lại bị nguyền, khi Khách Sạn là nơi nằm ngoài tầm phủ sóng của mọi thứ từ Internet tới TV?

Chả hơi đâu mình đi tìm content nối chữ tiếng việt để cho nó thuần Việt, nên cứ để raw Hàn cho mọi người =)) Tôi mà là Kain gặp con nhãi Ahri bố láo này tôi cho nó 1 E Gragas hoặc 1 R Warwick rồi =)))