Lần thử thứ 5
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 24
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 101 (Phòng Nguyền Rủa – Truyền Thông Chỉnh Sửa Thường Thức)
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
***
Chúng tôi dè dặt tiến vào bệnh viện.
Không giống với những gì đã nghĩ, những y tá kì quái kia không lập tức vồ lấy chúng tôi. Thay vào đó, chúng vẫn có vẻ lịch sự như hôm qua. Thế nhưng, anh Jinchul và ông Mooksung vẫn trông quá dữ dằn, nên bọn y tá bắt đầu rút tay ra và...
“Cả hai người, hạ vũ khí xuống!”
Tôi hét to lên sau khi cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Có vẻ như là chúng tôi có thể né được giao chiến.
Hai người họ lập tức cất vũ khí đi, lần lượt là cặp tonfa và khẩu súng lục sau khi nghe lời tôi.
Không khí căng thẳng dần giãn ra một chút.
...
Chuyện gì đang diễn ra? Chúng tôi nhận được thông báo khi vào phòng 101 mà?
Địch Thủ đã biết về các Người Chơi.
Không phải là vì thông báo này nên ‘Kim Sangmin’ mới có thể thao túng những người bị nguyền tấn công chúng tôi chứ?
Chúng tôi cũng không hiểu rõ nguyên do, nhưng là tin tốt nếu bệnh viện này vẫn coi chúng tôi là khách.
Tôi sử dụng một lời khuyên để đề phòng
‘Liệu nhờ bệnh viện chăm sóc cho Elena có ổn không?’
Hiện tại bọn chúng sẽ giúp.
...Đó là một lời khuyên không rõ ràng. ‘Hiện tại’ thôi à?
Có phải là điều này sẽ thay đổi trong tương lai không?
Một điều tôi nhận ra sau khi chủ động sử dụng ‘Lời Khuyên’, ấy là nó không phải một sách hướng dẫn walkthrough, chỉ cho tôi mọi đường đi nước bước, hay những điều cần biết.
Nó chỉ là một gợi ý, khéo léo hòa trộn tất cả những gì tôi đã biết, sau đó tiến thêm một bước suy luận.
Đằng nào thì, chúng tôi cũng không còn lựa chọn khác. Tôi biết rõ nhất vì là người đang cõng Elena trên vai.
Cứ đà này cô ấy sẽ chết thôi.
“Chúng tôi có một bệnh nhân khẩn cấp! Cô ấy đang chảy máu nặng nề, và cần chăm sóc y tế ngay lập tức!”
Thấy tôi đột nhiên nhảy ra và đưa Elena cho bọn chúng khiến anh Jinchul và ông Mooksung ngạc nhiên, dù họ không nói gì ngăn cản tôi lại.
Bốn y tá lại gần và khiêng cô ấy đi đâu đó.
... Kể cả màn tiếp xúc ngắn đó với bọn y tá cũng khiến đầu tôi quay cuồng vì lời nguyền, dù cho bộ lọc vẫn đang có hiệu lực che khuất tầm nhìn.
Cô ấy sẽ ổn mà phải không? Tôi chẳng làm gì khác được, ngoài việc tin tưởng cô ấy sẽ chịu được lời nguyền với năng lực Công Lý.
Anh Jinchul nói với giọng lo âu.
“Anh nhớ em nói rằng bọn chúng sẽ đối đãi chúng ta như khách nếu chúng ta vào từ cổng chính, nhưng chúng sẽ chữa trị cho cô ấy à? Nếu chúng giết Elena thì sao?”
“Nếu chúng định giết ta thì,” tôi đáp. “Chúng sẽ tấn công ta ngay từ lúc bước vào bệnh viện rồi. Bên cạnh đó thì, nếu chúng giết Elena thì chúng có thể xiên cô ấy ngay tại đó, việc gì phải chở vào một buồng bệnh?”
“Ngừng buôn dưa lê đi và nhìn kia kìa.”
Sau khi nghe ông Mooksung giục, chúng tôi quay sang bên cạnh, và nhìn thấy một y tá đẩy xe về phía phòng Elena, trên xe đầy các túi máu và băng gạc.
“Có vẻ là bọn chúng sẽ chữa cho chị Elena rồi.”
“Chà, thế là các cháu nói đúng, bọn chúng sẽ là những nhân viên bệnh viện bình thường nếu ta vào bằng cửa chính. Và không có lí do gì chúng sẽ không chữa cho một bệnh nhân nếu là một bệnh viện bình thường cả. Thôi thì, đi gặp tên ‘Kim Sangmin’ hay gì đó thôi.”
Ngay khi chúng tôi định quay bước và lên tầng trên.
Một cơn đau nhói ập tới.
“Hự! Uaaaaahk!”
Tôi ngã ra đất và lăn lộn trái phải.
Sau khi ngất đi chừng nửa giây, tôi muộn màng tỉnh dậy, và thấy một chiếc răng dính máu trộn với một mảng thịt đã rời khỏi miệng tôi sau cơn động kinh ngắn đó. Cảnh tượng kinh tởm đó khiến tôi buồn nôn.
Sau khi để ý rằng tôi cũng không bình thường, các y tá gần bên cũng bước lại gần.
... Nhưng mọi thứ sẽ tồi tệ hơn nếu bọn chúng lại gần tôi.
“Có vẻ là Elena không phải người duy nhất cần được chữa trị. Những tòa nhà này mới là nơi bị ảnh hưởng bởi lời nguyền nhiều nhất, phải không?
Ta có khẩu súng, Songee có chiếc vòng tay, và lợn lòi kia thì cũng đủ mạnh nên cậu ta giải quyết xong sớm, nhưng cháu có vẻ đã bị ngấm lời nguyền khi đánh nhau vừa nãy với đống quần áo rồi.”
“Cháu ổn.”
“Không. Cháu không ổn đâu. Nội tạng của cháu thành một mớ bầy nhầy rồi phải không?”
...
Anh Jinchul chêm thêm.
“Kain. Anh nghĩ em nên nghỉ ngơi chút thôi. Em là giải pháp cuối cùng của mọi người. Thay vì em đi cùng và chết, thì anh nghĩ em nên chờ và sử dụng ‘Giáng Thế’ nếu mọi người thất bại.”
“Anh có thể đọc trạng thái của mọi người với ‘Thông Tin Địa Điểm’ phải không? Anh tỉnh lại thì có thể dùng thứ đó và kiểm tra, nếu mọi người đã chết thì Giáng Thế và phá hủy cả bệnh viện này nếu cần.”
“... Được rồi. Anh sẽ làm thế.”
Các y tá lại gần chỗ tôi từ phía xa.
Lời nguyền là thứ khiến cơ thể tôi thành mớ hỗn loạn lúc này, nhưng mà thật vô lí khi bọn y tá, nguyên căn của lời nguyền, lại là kẻ chữa trị cho tôi?
...Tôi mất dần nhận thức.
Tôi còn không thể biết được là vì lời nguyền hay vì vết thương trên cơ thể nữa.
Đó là kí ức cuối cùng của tôi trong căn phòng đó.
***
Cha Jinchul
Áp lực đang đè nặng lên tâm trí tôi.
Chỉ còn 3 người sót lại.
Chúng tôi đã gần tới đích rồi... nhưng nói thế nào đi nữa thì càng khó để Songee có thể đi tiếp.
Một cánh tay của em ấy, thứ mà mọi người đang cố hết sức lờ đi, đã trở nên giống tay người ngoài hành tinh.
Một y tá lại gần và lải nhải gì đó khi chúng tôi chuẩn bị leo cầu thang, nên Songee lại gần và nói gì đó về ‘Kim Sangmin’, nên y tá lùi lại.
Bác Mooksung lên tiếng từ bên hông.
“Bệnh viện này.”
“Vâng?”
“Có vẻ là ‘Kim Sangmin’ không thể kiểm soát được nó, và bệnh viện vẫn coi nó là một bệnh nhân thông thường. Có lẽ lí do bọn y tá tấn công Songee khi bắn tảng thịt không phải là vì Kim Sangmin có thể điều khiển bọn y tá, mà là vì Songee đang ‘gây náo loạn ở bệnh viện’.”
“Vậy thì theo bác, ai là kẻ điều khiển bệnh viện này?”
“Chắc là tên viện trưởng đó. Đáng ngờ tới tận cùng, chết tiệt.”
Chúng tôi đi quanh khoảng 10 phút và tới bên ngoài căn phòng của thủ phạm lời nguyền này.
“Hự!”
Nghe thấy tiếng kêu đột ngột đó, tôi quay lại và thấy Songee đang tự tay bóp cổ mình!
Tôi hoảng hốt giật bỏ phần cơ thể còn không giống tay đó nữa. Khi tôi giật nó ra, nó đột ngột chia làm 3 phần và bắt đầu xiên vào cơ thể em ấy.
Kể cả khi chúng tôi đã rút hết chúng ra thì Songee vẫn không ngừng rên rỉ vì đau đớn.
... Thật khó để tôi có thể nhìn cảnh tượng này.
“Songee. Cháu nhìn tệ lắm rồi. Cháu có muốn ta giải thoát cho không?”
Bác lại gần em ấy với khẩu súng trong tay.
Songee không nói gì, bất lực đưa tay còn lại chạm vào người tôi.
Đó là khi một tia sáng trắng bao phủ toàn bộ khu vực trong một thoáng! Sau đó, cơ thể tôi phát ra hào quang sáng ngời.
Khi tôi quay sang nhìn Songee đầy ngạc nhiên thì em ấy đã nhắm mắt xuôi tay rồi.
“Con bé đã dùng hết sức rồi à? Đây chắc hẳn là một ma pháp bảo vệ tinh thần cao cấp.”
“C,cháu cũng nghĩ vậy.”
“Thế thì chú mày còn đợi gì nữa? Nhanh chân chạy đi! Chú mày phải hủy diệt khối thịt ngu ngốc đó khi phép bảo hộ còn hiệu lực! Ta sẽ ở đây để cản chân bọn y tá.”
- Choang!
Tôi lập tức đẩy toang cửa và lao vào buồng bệnh.
Y hệt những gì tôi đã được thông tin, cảnh quan bên trong buồng bệnh rất lạ. Ngay sau khi tôi tiến vào chiều không gian như ngoài hành tinh này, tôi gặp một tên khổng lồ cao hơn 3m cản đường.
Tôi không biết gì về một con quái vật như thế này. Nó cản đường tôi vì biết chúng tôi sẽ tới à?
Con quái vật thì không đợi tôi nghĩ xong mà đã vung cánh tay khổng lồ rồi.
...
Trước tiên, tôi cần tạo khoảng cách với nó. Vì nó là hình người nên tôi có thể đại khái đoán được cách di chuyển của nó.
Ba bước về sau.
Cánh tay khổng lồ chỉ sượt qua mặt tôi.
Tôi nhanh chóng lướt lại gần nhưng lần này, nó nhấc cái đầu gối cao ngang tôi để cản bước tiến.
Sử dụng thứ đó làm bàn đạp –
- Rầm!
Bằng hết sức bình sinh, tôi cho nó một cú móc hàm với cây tonfa trong tay, và đầu con quái vật giật ngược lại.
Cú đấm đó đủ mạnh để biến đầu người thành bã đậu, nhưng tên khổng lồ đó vô cùng trâu bò.
Lần này, nó cố ôm tôi với hai cánh tay, thế nên tôi cũng đáp lễ nó bằng hai cánh tay của tôi. Tôi vươn tay ra và chụp lấy tay của nó.
Đây là một cuộc chiến thuần sức mạnh.
Mọi người sẽ cho rằng nhiệm vụ này là bất khả thi sau khi nhìn kích thước của hai bên, nhưng tôi thì tự tin sau màn giao chiến ngắn đó.
Mình làm được!
“URAAAAAAAAAA!!!”
Cùng một tiếng rống to, tôi đẩy lui cánh tay của con quái vật. Chậm nhưng chắc, tôi bắt đầu áp đảo tên khổng lồ này.
Tên khổng lồ nhăn mặt lại và khoảnh khắc nó mất thăng bằng, tôi nhấc chân mình lên và sút thẳng vào chân nó.
Cuối cùng, nó sụp xuống và lăn lộn trên sàn, không thể đứng được nữa.
- Bùm! Bùm! Bùm!
- Kuaaahk!
Quả nhiên không đời nào bệnh viện sẽ không phản ứng gì, sau khi nghe thấy một vụ náo động cỡ này. Những tiếng gầm, hét điếc tai, và cả tiếng súng truyền tới chỗ tôi rồi.
Trên hết là một ánh sáng vàng rực lọt qua khe cửa buồng bệnh
Elena! Cô ấy tỉnh rồi!
Có vẻ là Elena và bác đang có một trận chiến căng thẳng với đám y tá ngoài kia.
Tôi phải kết thúc chuyện này khẩn trương.
Không cho mình thời gian để thở, tôi phi tới chỗ tên khổng lồ, và bắt đầu nện vào mặt nó.
Sau khoảng 10 giây gì đó, con quái vật lả đi.
Thật tiếc vì cặp tonfa của tôi đã hỏng dưới áp lực lớn, dù cho đây có là trận mở màn của nó. Thực ra thì cũng hơi quá đáng nếu phải bảo một món vũ khí làm bằng gỗ cứng chịu được áp lực khi đánh nhau với quái vật.
“Sangmin! Thằng khốn! Không gì có thể cản tao được nữa đâu! Ra mặt đi!”
Tôi thấy nó rồi, ở phía xa.
Nằm ở đó, một tảng thịt.
Âm thanh đập của nó đang truyền tới tai tôi từ tận đằng đó, và khi tôi lại gần, tôi có thể nghe giọng của nó vang lên trong tai.
Thằng nhóc có vẻ là đã có một cuộc đời đầy bi thương, than phiền về những người bắt nạt nó, và nó căm hận thế nào.
“Ah! Im miệng thối của mày lại, thằng oắt con! Nếu mày biến thế giới thành cái dạng này, thì mày có bị gì đi nữa tao cũng mặc kệ, tao sẽ đập mày tới chết.”
...À thì, tôi giết nó thế nào nhỉ?
Chắc là, tôi sẽ đấm nó liên tục thôi.
- Rầm! Rầm! Rầm!
Với mỗi cú đấm, tôi tự nghĩ rằng mình sẽ trở thành nhà vô địch quyền Anh thế giới, nếu tôi có chỉ một phần sức mạnh hiện tại của mình.
Hoặc... thôi đi. Nếu tôi mạnh cỡ này thì có khi Cục Quản Trị đã tóm cổ tôi từ lâu rồi.
Nắm đấm của tôi còn đấm thủng bê tông chứ đừng nói là thịt người.
Không lâu sau thì ‘tảng’ thịt đó không còn nữa, chỉ còn ‘mảnh vụn’.
Đó là khi tôi tìm thấy một viên đá phát sáng bên trong
...
Khoảnh khắc tôi chuẩn bị cầm nó lên, ngón tay tôi chia làm hai và biến đổi mạnh mẽ.
Ah, đây là nó rồi. Nguồn căn và lí do đằng sau mọi thứ xảy ra trong căn phòng này.
Tôi lờ đi ngón tay đang phân chia, và nhặt hòn đá lên từ những mảnh thịt vụn.
Ngay sau khi hòn đá rời khỏi đó thì những miếng thịt vụn bắt đầu phân hủy.
Cùng với đó là mọi thứ. Mọi thứ cũng bắt đầu sụp đổ.
Căn phòng này, bệnh viện, đài truyền hình – mọi thứ tan vào hư vô.
Khi tôi quay lưng lại, tôi nhìn thấy bác và Elena đang nhìn tôi với vẻ kinh ngạc.
Một thông báo hiện lên.
Bạn đã thành công!
Một gia đình chìm trong điên loạn; một thế giới điên rồ!
Mọi thứ bắt đầu từ một sự kiện bắt nạt nhỏ tại một ngôi trường, thứ mà chúng ta đã quá quen thuộc. Thế nhưng, dù cho hoàn cảnh có khó khăn đến mấy, thì có lẽ cũng không thể bào chữa cho một cuộc trả thù khiến cả thế giới lâm nguy.
Đồng đội gục ngã bên cạnh; kẻ thù ẩn náu! Bạn đã vượt qua tất cả các thử thách và đi tới kết cục cuối cùng.
Bằng cách loại bỏ nạn nhân, kẻ trở thành thủ phạm, bạn đã phá giải căn nguyên lời nguyền. Chúc mừng.
***
***
***
***
Một đồng đội của bạn đã phá giải vấn đề! Chúc mừng! Phá giải thành công căn phòng cho phép mọi người trở về an toàn.
Bạn đã nhận được Di Sản, ‘Ngôi Sao Dị Giới’
Cuối cùng, mọi thứ đã kết thúc chưa? Thế này là quá khó rồi. Đã có lúc tôi cảm thấy vô cùng hối hận tới mức không thể ngẩng cao đầu, nên thật tuyệt vời khi tôi có thể chốt hạ căn phòng.
Làm ơn, để bọn tao nghỉ ngơi đi. Thế này là quá đủ cho dù cơ thể có mạnh khỏe thế nào đi nữa mà?
“...”
Tại sao chúng tôi còn chưa quay lại? Vẫn còn gì nữa à?
Kính gửi các người chơi! Chúc mừng các vị lần nữa sau khi kết thúc phòng 101!
Những người đã sống sót tới hiện tại và đóng góp vào trận chiến cuối cùng sẽ có quyền nhận Di Sản. Danh sách những người có quyền hạn là:
Elena Ivanov (Công Lý)
Cha Jinchul (Dũng Cảm)
Kim Mooksung (Giao Tiếp)
Tuy nhiên, chỉ một người trong số các vị có thể nhận Di Sản!
Giờ là ‘Thời Khắc Chọn Lựa’!