Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

You guys should have married soon! I have three girls who have been told so.

(Đang ra)

You guys should have married soon! I have three girls who have been told so.

Yuuta (優汰)

Và ai trong số họ mới thật sự là nữ chính!?

9 148

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

19 89

Sau khi bị người bạn thời thơ ấu và bạn thân nhất của mình phản bội, một người bạn thời thơ ấu khác đã cứu rỗi tôi

(Đang ra)

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

(Đang ra)

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

Shiriken

Ma thuật có tồn tại, nhưng nhân vật chính không thể sử dụng. Đây là thế giới nơi mà thánh thần và bạo lực đều tồn tại.

43 6259

Web Novel (Chương 1-100) - Chương 81: Thời Gian Tiệc Tùng (3) – Thánh Địa Phước Lành (2), Những Gì Mọi Người Đã Trải Qua. Elena

Elena

Tôi hơi bối rối. Ý cô ấy là gì khi nhắc tới ‘đứa trẻ dẫn tôi chọn lối đi sai?’

“Xin lỗi ạ?”

“Ta đang nhắc tới đứa trẻ đã tới Khách Sạn này lần thứ hai. Cứ như thầy bói xem voi, đứa trẻ đó chỉ mới nhìn thấy vài góc của Khách Sạn và may mắn sống sót thoát ra ngoài, nhưng lại hiểu lầm tai hại rằng mình đã biết hết về Khách Sạn và Phước Lành của nó.”

... Đây là đang nói về Ahri à? Có vẻ Hậu Thuẫn Giả của tôi không ưa Ahri cho lắm.

“Không được lay động. Cán cân Công Lý chỉ tỏa sáng chỉ khi ngươi bám theo những tiêu chuẩn chính trực. Ngươi có thể mạnh lên tạm thời khi chủ động kích hoạt cán cân, nhưng phương pháp đó sẽ sớm chạm tới trần thôi.”

Tôi không thể hiểu được cô ấy đang nói gì. Mạnh lên bằng cách chủ động kích hoạt cán cân à? Thế nghĩa là gì vậy?

“Có vẻ ngươi cũng không hiểu được lời của ta. Không sao hết. Những con đường sai trái cũng không cần phải hiểu làm gì.”

Cô ấy có vẻ không muốn giải thích thêm. Sau khi hớp ngụm trà cuối cùng, quý cô nói lời từ biệt với tôi.

“Ta sẽ ban cho ngươi năng lực phân biệt đúng và sai.”

... Tôi nghĩ thầm, trong lúc xung quanh mờ dần đi.

Có vài câu hỏi phát sinh từ cuộc đối thoại này, nhưng tôi tự hỏi thì cũng có thể dẫn tới đáp án không chứ?

Hỏi Ahri thôi vậy.

Tôi quyết định sẽ nói chuyện nghiêm túc với Ahri

***

Elena (Công Lý) → Đã nhận được ‘Phát Hiện Nói Dối’

***

Kim Ahri

Cửa khẽ mở, dẫn tôi tới một nơi trông như văn phòng chứa đầy két sắt.

Hậu Thuẫn Giả của tôi, người tôi lần đầu gặp, xuất hiện với hình dạng một người đàn ông mặc vest.

***

***

***

Chúng tôi đã nói chuyện một lúc lâu. Ngài ấy có để lại một cảnh báo trước khi đi.

“’Trí Tuệ’ đang phát triển với một tốc độ đáng sợ. Không được quên. Nếu ‘Trí Tuệ’ phát triển vượt quá ‘Phước Lành của ngươi’, thì chủ nhân của ‘Trí Tuệ’ sẽ biết được mọi bí mật ngươi đang giấu kín.”

“...Tôi biết rồi.”

“Nếu ngươi biết thì có lẽ ngươi đã không rơi vào cái thế bị động trong ‘Truyền Thông Chỉnh Sửa Thường Thức’ chứ? Dù cho ‘Trí Tuệ’ không đạt được Di Sản, hắn cũng đã đóng góp và phát triển năng lực của mình.

Còn ngươi thì, ngươi chẳng làm được gì cả.”

“Tôi sẽ ghi nhớ.”

Tôi quay lại mặt đất ngay sau đó

***

Kim Ahri (Ám Thị) → Đã đạt được ‘La Bàn’

***

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 25

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng ???, Thánh Địa Phước Lành

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

 

Han Kain

Cùng một ánh chớp, tôi quay lại với cơ thể mình. Khi tôi tỉnh lại, tôi nhận được một câu hỏi tò mò.

“Hả? Sao em tỉnh lại nhanh thế hả Kain?”

Nhìn quanh, tôi thấy anh Jinchul, Elena, Ahri đều đang nằm bất động dưới đất, cứ như là đang ngủ say.

Có vẻ là họ sẽ bất tỉnh một ngày nữa, giống như khi tôi cường hóa phước lành của mình.

Tôi nghĩ mình đã tỉnh dậy ngay vì tôi không cường hóa bản thân.

Tôi kể về tình huống của mình, và ‘Hậu Thuẫn Giả’ gợi ý rằng mình nên tiết kiệm điểm cống hiến để đổi lấy một ‘nâng cấp cực mạnh’.

Chị Eunsol ngạc nhiên đáp lại.

“Một nâng cấp cực mạnh? Hiểu được tình huống? Chị không thể đoán ra nhưng có vẻ nó sẽ là một năng lực mạnh mẽ.”

“Đó cũng là lí do em từ chối nâng cấp lần này.”

Ông Mooksung gật đầu nói

“Thú vị đấy. Nghe chừng nó sẽ rất có ích. À này, cũng may là cháu thức dậy luôn.”

“Dạ?”

“Chúng ta sẽ phải khiêng ba người kia về phòng. Cháu khiêng con lợn đó đi.”

“...”

Tôi chỉ lặng lẽ trừng mắt nhìn, ép ông bác phải đáp lại.

“Sao? Cháu đang bảo ta ôm nó về à? Không phải chứ? Ta già tới mức đầu gối ta đi thôi cũng đau nhức rồi!”

Ông bác này chẳng phải vừa khinh công trên núi cách đây không lâu sao?

Cuối cùng, ông bác ôm Ahri, chị Eunsol và Songee thay phiên nhau ôm Elena, còn tôi phải kéo lê anh Jinchul trên sàn về phòng 105.

Cơ thể anh ấy săn chắc lắm nên chắc không sao đâu.

Đó là cách chúng tôi đã dành buổi sáng đầu tiên của Thời Gian Tiệc Tùng.

***

Trong bữa trưa tại Phòng 105, cảm giác hơi trống vắng khi thiếu đi Cha Jinchul, Elena và Ahri. Chúng tôi tự nhiên mà nói về lịch trình trong bữa ăn

“Chắc mọi người sẽ đi tới khu Safari chiều mai nhỉ?”

Chị Eunsol đáp, “Ừ. Đó là một nơi có thể tập luyện Di Sản, còn người đang nhắc tới lại ngủ tới chiều mai nên chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác.”

“Thế từ giờ tới chiều mai cũng không có việc gì mấy nhỉ.”

Ngay lập tức ông Mooksung nói.

“Ý cháu là gì hả Kain? Lịch trình cháu kín đặc đấy nhé. Cháu, Songee và Seungyub sẽ cùng ta huấn luyện thể lực”

... Tôi còn có thể đưa ra cái cớ khác à?

“Cháu nghĩ kiểu gì cũng không ra được 4 ngày tập thể dục sẽ có kết quả gì. Thay vào đó thì chúng ta tập trung khám phá Khách Sạn thì sao? Cháu chắc là cũng có vài bí mật chưa được khai phá.”

“Sao cháu lại đang nói rèn luyện không phải khai phá? Có phải mọi người tập calisthenics trong hàng lang đâu?

Như mọi người đã biết thì có khá nhiều nơi dị thường ở khách Sạn. Ta muốn tập trung vào khu ‘Leo núi’ và ‘Công viên’.”

“Chị Eunsol thử leo núi rồi còn gì?”

“Ừ. Cháu sẽ thấy một ngọn núi khi mở cửa, không phải một quả đồi đâu nhé, một ngọn núi hẳn hoi như núi Paektu.”

“Thấy một ngọn núi khi mở cửa à? Cháu thấy đây mới là câu nói lạ nhất trong ngày.”

“Shh! Trật tự! Giờ thì, ta đề xuất thế này. Sao mà phải tách riêng việc khám phá và huấn luyện?”

Chúng tôi thật sự không còn cớ nào à? Chúng tôi thật sự phải leo núi to như Paektu à?

Songee cuối cùng cũng đưa ra một cái cớ hợp lý.

“Nếu ngọn núi đó cao vậy thì chúng ta phải có đồ leo núi chuyên dụng, quần áo cùng gậy chứ? Nếu chúng ta cứ thế mà đi với quần áo hiện tại thì -”

“Đừng lo! Nếu Khách Sạn có trang bị đồ bơi trong bể bơi thì tương tự ở đây cũng sẽ có đồ leo núi, size vừa như in.”

Chị Eunsol vui vẻ đáp lại, và ba cặp mắt trừng trừng quay tới.

Sau khi trừng mắt nhìn hết năm giây, tôi đáp lại.

“Quả là một nhà leo núi dày dạn kinh nghiệm mà. Hay chị dẫn đường đi nhé. Em chắc là mọi người sẽ hưởng lợi từ việc có thêm một thành viên trong đoàn leo núi.”

“...”

Cuối cùng thì cả năm người bọn tôi, trừ ba người đang cường hóa Phước Lành, sẽ leo núi sau bữa trưa.

***

“Ah! Không khí trong lành làm sao! Quả là nơi tuyệt vời!”

“...”

Bốn người chúng tôi im lặng.

Khoảnh khắc chúng tôi vào căn phòng tên ‘Leo Núi’ ở dưới hầm, chúng tôi nhìn thấy một ngọn núi như lời chị Eunsol.

Nó không cảm giác như một thế giới khác hoàn toàn như Phòng Nguyền Rủa. Thay vào đó, đây chỉ là một vùng đất chuyên để leo núi, chỉ có một quả núi và tư trang bên trong thôi.

Tôi quyết định buông bỏ chủ đề này.

Dù sao chúng tôi cũng phải tới đây để khám phá, nên chỉ là vấn đề thời gian. Thế nên tôi quyết định coi đây là khám phá kiêm rèn luyện.

Tất nhiên, không ai sẽ muốn khám phá cả quả núi, và cũng không ai đề xuất việc này nếu ông Mooksung không cương quyết tới vậy.

Có một tòa nhà dưới chân núi, bên trong là toàn bộ quần áo và dụng cụ chúng tôi cần.

Tôi còn chẳng ngạc nhiên nữa.

Có đủ mọi tư trang leo núi vừa khít với tôi. Bên cạnh quần áo còn có giày, gậy đi bộ, túi, bình nước và thanh năng lượng. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn.

Thậm chí còn có những tư trang cao cấp hơn dành cho những nhà leo núi dày dạn kinh nghiệm, nhưng tôi chỉ cầm theo túi.

Seungyub, người đang cố gắng trì hoãn hết mức, bị ông Mooksung lôi ra ngoài, và hành trình leo núi của chúng tôi bắt đầu.

Như đã đoán thì Seungyub và chị Eunsol là hai người đầu tiên tụt lại phía sau.

Ông Mooksung đã nói rồi nhưng Seungyub là một cậu trai gầy gò điển hình, chỉ dành thời gian chơi game mà không ăn nhiều. Còn chị Eunsol thì có khẳng định đi tập gym vài lần, nhưng mà một quý cô văn phòng cũng chỉ có bấy nhiêu thể lực thôi.

Ngạc nhiên là Songee là người leo núi giỏi nhất trong cả ba mà không than vãn gì.

Còn ông Mooksung thì... tôi còn chẳng cần nói thêm. Ông ấy có khi còn chạy một mạch lên đỉnh núi còn được.

Cuối cùng thì vì chênh lệch tốc độ, chúng tôi tách làm ba nhóm. Ông đi trước, Songee và tôi ở giữa, còn Seungyub và chị thì ở phía sau.

“Em leo núi khá tốt đấy. Em từng leo núi rồi à?”

“Bọn em có vài con chó ở nhà. Có lẽ là vì em cho chúng đi dạo thường xuyên.”

Tôi nhớ lại về việc Songee tụt hậu thấy rõ trong trò ba môn phối hợp tại THPT Khách Sạn nhưng... có vẻ là lúc đó em ấy chưa muốn nỗ lực.

“Anh tự hỏi sao ông lại muốn đưa mọi người tới nơi này.” Tôi nói

“Chẳng phải ông ấy nói là khám phá đồng thời xây dựng thể lực à?”

“Chúng ta vẫn đang làm việc chăm chỉ mỗi ngày mà, nên là tại sao còn cần phải rèn luyện thể lực thêm nữa? Bên cạnh đó thì cũng có vài nơi khác để khám phá. Không nhất thiết là phải tới nơi này.”

“Em cũng nghĩ thế nhưng... Anh không nghĩ là sẽ có gì đó ở ngọn núi này à?”

Songee hỏi, nên tôi dành thêm thời gian để quan sát.

Mọi thứ hơi lạ thật. Chẳng có quái vật hay động vật nào, nhưng cảnh quan xung quanh hơi bất thường.

Dù tôi không hiểu rõ về thực vật học lắm, nhưng xung quanh là các loại cây khác nhau mà? Cây lá hình nón, cây tán rộng...Tôi nhớ về những loại cây sống trong các điều kiện khí hậu khác nhau, nhưng ngọn núi kì lạ này thì có đủ các loài cây.

Có gì đó đang ẩn náu ở đây à?

Nếu có thật, thì chúng tôi có nên khám phá xung quanh nhiều hơn là bám lấy lối mòn đi bộ không? Chúng tôi chắc không cần thiết phải tàn phá cả ngọn núi nhưng ít nhất cũng nên kiểm tra thêm chứ?

Cứ như vậy, chúng tôi leo lên ngọn núi yên bình.

Nếu tôi cứ đi một mình thì sẽ rất buồn chán, nhưng khá là thú vị vì tôi có thể trò chuyện với Songee.

Ấy là, trong một giờ.

“...”

Sau khoảng một giờ đồng hồ, ngọn núi trùm trong tĩnh lặng.

Mỗi bước chân đều mỏi mệt, nên đừng nói tới trò chuyện, tôi phải tập trung toàn lực vào việc bước tiếp.

Cuối cùng thì Songee cũng đã tụt lại phía sau và không thấy đâu nữa.

Ông Mooksung, người đã leo như bay, cuối cùng cũng kiểm soát tốc đọ và để tôi bắt kịp.

“Thế nào?”

“Cháu muốn chết rồi.”

“Đôi khi cũng tốt nếu có những khoảnh khắc thế này.”

“Đôi khi? Cháu lúc nào cũng sắp chết kể từ khi tới Khách Sạn mà...”

“Bên trong các Phòng Nguyền Rủa thì vấn đề không phải là mệt, mà thực sự là sống chết, phải không? Nó chẳng khác gì chiến trường.

Ý ta là, những khoảnh khắc mà cháu có thể thả lỏng, bình tĩnh lại, và xả lo âu vào những giọt mồ hôi.”

“Nhưng cháu không cảm thấy thư giãn lắm đâu.”

“Vậy mà đi bộ thế này cũng đã gạt đi chút lo âu của cháu về Phòng Nguyền Rủa, thách thức và Phòng Cửa Ngõ, đúng không?”

“...”

Ông ấy không sai. Tôi quá mệt tới mức không thể nghĩ về gì khác.

“Bố mẹ cháu khỏe không?”

Bắt đầu từ đó, ông và tôi nói chuyện về cuộc sống thường nhật. Xuyên suốt cuộc trò chuyện, tôi có cảm giác ông ấy hỏi không phải vì ông ấy quan tâm tới gia đình tôi.

Thay vào đó, mục tiêu của ông ấy là bản thân những lời chuyện trò này.

Cũng hơi lạ, chúng tôi có thể nói chuyện bình thường trong Khách Sạn tràn ngập những hiện tượng siêu nhiên.

“Lạ thật,” tôi nói. “Những lời này vô cùng bình thường ở ngoài, nhưng thật sự rất lạ và kì quặc khi chúng ta nói ra ở đây.”

“Nhưng những chủ đề này là cực kì quan trọng.”

Lần này tôi cảm giác thư thái hẳn rồi. Dù cơ thể tôi đã mệt nhừ, nhưng lạ là đầu óc tôi bình yên hẳn ra.

Tôi quay mắt vô thức nhìn bầu trời, rồi chuyển sang những cái cây kì lạ xung quanh.

Tôi nhìn thấy một cô gái đang mỉm cười nhìn tôi giữa tán cây, và tôi đáp lại bằng một cái vẫy tay.

“...”

“...?”

Chờ đã? Đây không phải là một quãng nghỉ yên bình à? Giờ lại có chuyện gì?

Tại sao lại có một cô gái ở nơi thế này?

Tôi chột dạ và nhanh chóng quay đầu lại rặng cây. Cô gái vẫn đang mỉm cười với chúng tôi, còn ông cũng quay lại hướng đó sau khi thấy phản ứng của tôi.

Cô gái có dáng dấp tuổi teen, và mặc một bộ đồ kì lạ không phù hợp với ngọn núi này. Có phải đó là một bộ đồ đông phương truyền thống không?

Ông Mooksung hét lớn.

“Ai đó!”

Cô gái mỉm cười đó nghiêng đầu trước khi... quay đầu chạy biến!

Sự kiện đó đánh dấu khởi đầu của màn truy đuổi trong núi.