Cha Jinchul
Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng một Di Sản. Nó sẽ mạnh cỡ nào nhỉ, tôi tự hỏi,
Tất nhiên, tôi đã được trải nghiệm qua sức mạnh của nó ở ‘Truyền Thông Chỉnh Sửa Thường Thức’, nhưng tôi đã nghe Songee nói rằng năng lực của Di Sản sẽ thay đổi khi bản thân sử dụng nó. Em ấy có nói chiếc vòng tay cũng đã mất đi vài năng lực vốn có trong Phòng 103.
Tôi cảm giác điều này cũng đúng với Ngôi Sao Dị Giới. Rất có khả năng nó sẽ không thể mạnh như hồi còn ở Phòng 101 và ảnh hưởng tới toàn thế giới được.
Cách duy nhất để khảo nghiệm nó mạnh cỡ nào là bằng chính tay tôi trong ‘phòng tập’ Khách Sạn đã chuẩn bị này.
Sau khi nhận được bảo hộ tinh thần từ vòng tay của Songee, tôi tiến vào khu Safari.
Niên Đại đang được xác định.
***
***
***
Niên Đại đã được đặt về 74 triệu năm trước. Bắt đầu!
“...?”
“...???”
Tôi có nhìn nhầm không? 74 triệu năm trước à?
Cơ thể tôi rơi xuống đất trước khi kịp hiểu ra điều gì.
Trong khi chửi thề thành tiếng, tôi đứng dậy và... khoảnh khắc tôi nhìn quanh, tim tôi bắt đầu đập.
Những con pterodactyl to bằng cả căn nhà đang bay lượn trên không; những động vật khổng lồ thì to tới mức nhìn thấy cả từ đường chân trời, và xung quanh tôi là những thực vật kì lạ chưa từng gặp qua.
Tôi bị cảnh tượng này làm choáng ngợp, việc mà xảy ra lần đầu kể từ khi mọi người tới Khách Sạn.
Tôi đã xem Công Viên Kỷ Jura từ khi nào nhỉ?
Một con tyrannosaurus nghiến nát một nhà vệ sinh và mọi người trốn trong đó; các học giả tới Isla Nubla lần đầu tiên và bị sốc bởi kích cỡ của con brachiosaurus.
Cũng như cái cách CEO của công viên chào mừng họ tới nơi đây.
Giờ đây, tôi có cảm giác hệt như một học giả khi đó.
Nhìn thấy những phép màu xung quanh, người tôi run lên vì phấn khích.
Khung cảnh này – nếu chúng tôi có thể bán vé vào cổng Safari, nơi có đầy các động vật đã tuyệt chủng thì...
Chúng tôi có thể bán một vé giá hàng trăm nghìn đô la và chúng vẫn sẽ hết bay! Tôi khá chắc là ngoài kia có rất nhiều nhân vật lắm tiền sẽ chi từng đó để thấy một con khủng long thực sự.
Tôi quên béng lí do tại sao tới nơi này, đi qua vùng bình nguyên, và cảm nhận Trái Đất cổ đại bằng toàn bộ các giác quan của mình. Tôi cởi giày ra, và cảm nhận các loài thực vật dưới chân mình trực tiếp. Chúng có cảm giác giống cả rêu lẫn cỏ.
Tôi vô thức quay đầu lại để ngắm các loài động vật ở khắp nơi trên trời dưới đất, và hít những hơi thở ngập tràn bầu không khí nguyên sơ này.
Tôi chắc chắn là tôi sẽ không bao giờ quên nơi này.
Kể cả khi tôi sẽ một mai rời khỏi Khách Sạn, tôi sẽ không quên nó đâu. A! Giá như mình có một cái camera!
Phải hỏi chị Eunsol ngay khi ra ngoài mới được, và nhờ chị ấy mua một chiếc camera trên Siêu Thị HP.
Tôi quyết định sẽ quay lại nơi này ngày mai cùng một chiếc camera. Chúng tôi có thừa lượt mua sắm, vì thực sự không thể nghĩ ra thứ gì hữu ích để mua cả.
Mọi người sẽ đồng ý mua camera nếu để chụp ảnh khủng long mà, phải không?
Đó là lúc một âm thanh kinh khủng chạm tới tai tôi.
- Grrrrrrkkk!
Nghe thấy vậy, tôi hạ tầm mắt và nhìn quanh. Tôi thấy một con chim cỡ lớn. Nó không phải khủng long, nhưng để công tâm mà nói thì tôi nghĩ khủng long là tổ tiên của loài chim, nên có khi phân biệt hai loài cũng chẳng có nghĩa mấy.
Con chim, cái đầu của nó còn to hơn cả người tôi, phát ra một tiếng kêu nhằm đe dọa tôi.
Con chim này dám đe dọa tôi chỉ bằng giọng của nó à? Nó chỉ to xác chứ cũng chẳng phải ma quỷ hay tà vật ô uế gì.
Tôi còn không sử dụng Ngôi Sao Dị Giới, chỉ lao tới nó và thụi một đấm vào mỏ nó.
- Kieeekk! Kinnng!
Một đấm là đủ để cho con chim lăn lộn dươi đất. Sau khi để lộ ra một tiếng kêu đáng yêu không phù hợp với vẻ ngoài, nó lập tức bỏ chạy.
Thế nhưng, những con khác đang lại gần.
Quay đầu lại, tôi thấy vài con thằn lằn. Chúng có hàng trăm chiếc răng và đã tụ tập lại sau lưng tôi mà không hề hay biết.
- Rầm! Rầm!
Mặt đất bắt đầu rung chuyển. Có vẻ là một thứ gì đấy vô cùng to lớn đang ở gần tôi.
Tôi quyết định không làm du khách nữa.
Ngày mai, tôi nhất định phải mang một chiếc camera để chụp hàng loạt ảnh, nhưng hôm nay đó không phải mục đích của tôi. Mục đích của tôi hôm nay là thử nghiệm Di Sản, ‘Ngôi Sao Dị Giới’.
Bên cạnh đó thì cũng có giới hạn với phép bảo hộ tinh thần của Songee. Tôi đã bị bọn khủng long hớp hồn tới mức tôi đã lãng phí mất 5 phút rồi.
Hít một hơi sâu, tôi giơ tay về phía khoảng không trước mặt.
Không giống như chiếc vòng tay, Ngôi Sao Dị Giới là một vật phá hủy mọi thứ xung quanh chỉ với sự hiện diện của nó.
Có lẽ đó là ý tốt của Khách Sạn, nhưng may là Ngôi Sao không tồn tại ngoài đời 24/7.
Nó thường sẽ nằm ở một nơi như một chiều không gian khác, và chỉ xuất hiện khi chủ nhân ra lệnh.
Tôi giơ tay, lòng bàn tay hướng về phía bầu trời và – Ngôi Sao Dị Giới hạ xuống lòng bàn tay tôi.
***
Ngôi Sao cho tôi cảm giác rằng nó giống một ‘luồng sóng bức xạ’ – một công cụ hủy diệt mà không ngừng phát ra những làn sóng gây biến dị lẫn hủy hoại mọi thứ, không phân biệt địch ta!
Quả nhiên, khung cảnh xung quanh bắt đầu biến đổi ngay khi tôi sử dụng Ngôi Sao.
Những tinh thạch bí ẩn ngay lập tức nhú lên từ dưới đất. Móng vuốt và nhãn cầu của bọn thằn lằn xuất hiện ở những nơi khác trên cơ thể bọn chúng.
Không sinh vật nào xung quanh tôi dám cử động, chúng chỉ run rẩy trong đau đớn và sợ hãi.
Tất cả những sự việc đó chỉ mất ít hơn 5 giây sau khi tôi triệu hồi Ngôi Sao.
Mọi động vật trong bán kính hàng chục mét đều lăn lộn dưới đất, và chúng chỉ có thể rên rỉ.
Nắm lấy Ngôi Sao, tôi chạy như bay giữa cánh đồng.
Tôi chẳng khác nào một Thần Chết, hoặc một Kỵ Sĩ Khải Huyền.
Mọi bước chân của tôi đều tạo nên một hòn đá bí ẩn, và không khí thì bắt đầu có mùi kì lạ. Màu sắc xung quanh tôi dần biến chuyển thành một thứ nằm ngoài khả năng mô tả của tôi.
Có là động vật hay khủng long thì mọi thứ trong vòng vài chục mét quanh tôi đều gục xuống đầy đau đớn. Những con đà điểu cỡ lớn bị xẻ dọc từ đầu tới chân, còn một con pterodactyl đang bay tới tôi thì mọc thêm vài móng vuốt trên bộ cánh, rồi cũng rơi từ trên trời xuống.
Sau khi chạy không biết mệt, tôi gặp một con theropod, những bước chân của nó đã làm mặt đất rung chuyển nãy giờ.
Sinh vật đẹp đẽ vô lí đó đang ăn những thực vật xung quanh.
Đến lúc này thì tất cả những con chim lớn và thằn lằn đang nhăm nhe tôi đều đã chết hết. Con khủng long lớn đó thì chưa bao giờ làm hại tôi, mà chỉ ăn một mình từ đầu tới cuối...
Tôi đột nhiên thấy vô cùng tội lỗi vì phải làm hại một sinh vật như vậy chỉ để thử nghiệm sức mạnh của Ngôi Sao. Cảm giác này rất khó chịu, cứ như tôi đang giày xéo thế giới thiêng liêng cổ đại này.
Thế nhưng, tôi nhanh chóng bỏ dòng suy nghĩ đó đi. Tôi phải khẩn trương vì đồng đội tôi đang đợi ở ngoài.
Khi chúng tôi còn cách nhau khoảng 30 m, con khủng long bắt đầu rên rỉ đau đớn.
Đây là tầm hoạt động của Ngôi Sao à? Hay có khi nó rộng hơn nhưng chỉ lúc này con khủng long mới bắt đầu rên rỉ? Tôi không thể biết được từ ví dụ này.
Chạy lại gần hơn, tôi tiếp cận con khủng long và sức mạnh của Ngôi Sao bắt đầu biến đổi hoàn toàn cơ thể nó.
Cơ thể nó bắt đầu vặn vẹo, những chiếc sừng mọc lên khắp lưng nó, và chân nó tách ra thành nhiều chân nhỏ hơn.
- UWOOOO!
Tôi có thể mù ngôn ngữ khủng long nhưng cũng không tới mức là không biết con khủng long đó đang chịu đầy đau đớn và thống khổ.
Sinh vật khổng lồ đó đã từng chạm tới bầu trời, giờ đây nằm dưới đất với một hình dạng vặn vẹo như nét mực của một nghệ sĩ tà ác.
Cảnh tượng kinh khủng đó làm tôi khá sốc.
Lúc này thì tôi cũng không thể chịu được nữa.
Tôi quay sang tay phải tôi, thứ đang cầm Ngôi Sao.
Giờ thì tôi không thể gọi thứ đó là tay được nữa. Nó giống Ngôi Sao được khảm vào một tảng thịt thì hơn.
Sự biến dị bắt đầu từ tay phải tôi rồi leo tới tận bả vai. Lí do duy nhất tôi không thấy đau đớn khả năng là vì bảo hộ tinh thần của Songee.
Đó là một sự biến đổi nặng nề, nhưng cũng đáng ngạc nhiên theo một hướng khác.
Kể cả con khủng long khổng lồ đó cũng không thể chịu được quá 30 giây. Ngôi Sao chỉ mới lại gần cũng đã biến đổi và đánh gục nó. Thế nhưng tôi là người cầm nó trực tiếp với bàn tay mình, thì sự biến dị cũng chỉ giới hạn tới vai phải của tôi.
Như lời ông Mooksung thì có vẻ cơ thể tôi cũng có khả năng kháng lại Ngôi Sao một cách mạnh mẽ. Chỉ giá như tôi có một chút kháng tinh thần nữa thì tốt biết mấy...
Tôi đã đeo một chiếc đồng hồ để kiểm tra thời hạn còn lại của phép bảo hộ, nhưng thứ đó không có năng lực kháng nguyền nên nó từ lâu đã không còn là đồng hồ nữa.
Tôi cũng gần chạm tới giới hạn của mình rồi.
Chỉ bằng một suy nghĩ, tôi gửi lại Ngôi Sao về chiều không gian của nó.
Nhìn quanh, tôi khẳng định lại một lần nữa năng lực quỷ dị của thứ này. Không một sinh vật nào còn nguyên vẹn cả. Động vật, thực vật, cả mặt đất lẫn không khí đều đã vặn vẹo và biến đổi cả.
... Có lẽ, tôi trông giống một ác ma từ địa ngục đối với những sinh vật của thế giới này.
Nhưng mà thôi, không nên đồng cảm quá với các sinh vật của khu Safari này.
Có một công cụ hủy diệt như vậy trong tay nghĩa là khả năng sinh tồn của chúng tôi đã được gia tăng!
- Toạc
- Thịch!
Tôi nghe thấy vài âm thanh kì lạ từ phía tay tôi, thứ mà tôi đã mất đi cảm giác, nên tôi quay lại và thấy những mảng thịt biến dị đang dần rơi ra. Những chiếc vảy, cũng như từng lớp da đều rụng xuống cùng với các nhãn cầu, lưới, móng vuốt và răng.
Khi tất cả những tảng thịt kì dị đó rụng cả đi, tôi không còn cánh tay phải nữa. Thế nhưng nó từ đầu cũng chẳng có tác dụng do năng lực của Ngôi Sao, nên có khi chặt đi còn tốt hơn.
Đây có lẽ là năng lực ‘Tái Tạo Sinh Lực’, và tôi hiểu rằng Hậu Thuẫn Giả đã nói thứ này sẽ có ích khi dùng Di Sản như thế nào.
‘Tái Tạo’ là một năng lực chưa đủ mạnh để có thể mọc lại tay chân như thằn lằn. Thế nhưng, nó vẫn đủ để loại bỏ những phần bị ô nhiễm, và khép miệng vết thương lại.
Phép bảo hộ của Songee sắp hết thời gian hiệu lực rồi.
Có lẽ là nhờ chiếc vòng tay của em ấy mà tôi không cảm thấy đau đớn gì, dù cho cơ thể có ở trong trạng thái này. Em ấy nói 10 phút là giới hạn, nhưng tôi cảm giác mỗi lần sử dụng đều có tác dụng lâu hơn. Em ấy đang thành thạo hơn à?
Đằng nào thì, tôi quyết định rời đi trước khi hiệu ứng bảo hộ kết thúc hoàn toàn, vì tôi chắc chắn mình sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn ngay khi nó mất hiệu lực.
Mình phải rời khu Safari kiểu gì nhỉ? Chắc là khi nào muốn cũng có thể rời đi được chứ?
Có thứ gì như biển hiệu hay màn hình xung quanh không?
Tôi chỉ biết cách hét to.
“Này! Tôi muốn ra ngoài! Thả tôi ra!”
Đó là lựa chọn đúng đắn.
Ngay khi tôi hét lên, cả cơ thể lẫn đầu óc tôi bay vọt lên trời.
- Thùng!
Khoảnh khắc tôi tỉnh lại, tôi đã ở ngoài khu Safari rồi, và cảm giác tương tự như lúc rời khỏi Phòng Nguyền Rủa.
Nhìn quanh, tôi gặp lại mọi người.
Ah! Tôi ngay lập tức nhớ lại cảnh tượng tráng lệ, hùng vĩ của bọn khủng long! Thật tiếc làm sao! Không biết khi nào tôi mới được nhìn thấy bọn chúng lần nữa? Trước tiên phải kiếm được một cái camera đã.
“Aiya! Anh còn không nghĩ là sẽ có một nơi tuyệt diệu như vậy trong Khách Sạn! Mọi người tham quan vui vẻ chứ!
Có rất nhiều khủng long đó! Mọi người gặp được những gì rồi?
Chúng ta phải tới nơi này hàng ngày mới được! Và chúng ta rất cần một cái camera để -”
“Jinchul. Im mồm đi một lúc.”
Giữa màn cao hứng của tôi, chị Eunsol lên tiếng đầy mệt mỏi và tôi cuối cùng cũng ngạc nhiên mà quan sát mọi người.
Sao vậy? Mọi người đã tới một nơi tuyệt diệu nên phản ứng này là sao? Không giống tôi, mọi người đều cực kì mệt mỏi và kiệt sức rồi!
Kain, người vẫn đang đờ mặt nhìn về xa xăm, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Có vẻ anh thích nơi đó nhiều lắm nhỉ hyung? May là ít nhất cũng có một người tận hưởng được đó. Em chết trong vòng 5 giây sau khi vào phòng bởi một cái đuôi, nên em không nói được nhiều đâu.”
Songee chêm thêm
“Anh chết trong 5 giây là còn may đó, Kain oppa. Em bị bọn thú ăn thịt đuổi quanh hàng giờ cơ.”
Chờ đã. Bầu không khí này là sao đấy?
“Sao mọi người phải khổ cực vậy? Mọi người có thể hét to lên để ra ngoài nếu không thích mà? Khách Sạn đã thả anh ra ngay lập tức.”
Mọi người quay đầu lại nhìn tôi.
Bác thở dài não nề.
“Đó là cách để ra ngoài hả? Chỉ việc hét to? Ha... Ta còn không nghĩ tới điều đó, và chỉ biết chạy quanh tới khi bị táp chết.”
Có vẻ là tôi là người duy nhất muốn tới khu Safari này mỗi ngày.
***
Han Kain
Tôi nhìn anh Jinchul mà chỉ muốn thở dài, người duy nhất đã có một khoảng thời gian tuyệt vời. Nhưng thôi ừ, may là vẫn có một người tận hưởng được.
Thêm nữa, nơi này là nơi để chúng tôi thử nghiệm Di Sản, nên anh Jinchul thích nó cũng là thành công. Anh ấy có thể tới đó và thử nghiệm mỗi ngày.
Nghe anh ấy kể về năng lực của Ngôi Sao từ bên cạnh, tôi chợt nghĩ tới một điều khác.
Một công cụ cùng cấp độ với Ngôi Sao, ‘Đa Quan Điểm’.
Songee phải tự mình làm việc mới có được chiếc vòng tay này.
... Phòng 103 là nơi quái nào vậy? Giờ đây, khi chúng tôi đã giải quyết xong Phòng 101, tôi cảm thấy tò mò.
Mọi người bắt đầu bằng việc thấy một ảo cảnh của Trại Súc Vật. Thêm nữa là nó có một ‘giới hạn thời gian’, vì những chiếc vòng cổ quanh chúng tôi đang rút cạn trí tuệ lẫn linh hồn đi.
Những điều kiện này nghe qua cũng thấy kinh khủng, và còn những tên Athanasia mà con người không thể có hi vọng đánh lại, hơn nữa là bối cảnh còn đặt trên một con tàu vũ trụ.
Em ấy làm thế quái nào có thể giải được căn phòng đó, vượt qua những chướng ngại cỡ kia? Liệu có thể phá giải được căn phòng này mà không có ‘Ái Lực’ không?
Điều kiện cần để trốn thoát là gì?
Tôi muốn hỏi Songee và giải đáp những khúc mắc trên.