Elena
Não tôi đã dừng hoạt động sau khi nghe bài giảng của Songee về Phòng 103 xuyên suốt bữa trưa. Chắc mọi người cũng có trải nghiệm tương tự - họ đều đã biến mất sau bài giảng.
Vì thế nên giờ là lúc tốt nhất để nói chuyện nghiêm túc với Ahri.
Tôi đi tới bàn lễ tân và thấy Ahri đang ngồi cạnh bàn đồ ăn vặt.
“Ahri!”
“Vâng chị Elena?”
Sau khi gọi tên em nó vài lần và bước lại gần, tôi tự hỏi. Tôi còn phải hỏi em ấy thế nào nhỉ? Chẳng lẽ tôi lại hỏi thẳng tuột ra là, ‘Em có đang giấu chị điều gì không?’
Tôi còn đang ngập ngừng cân nhắc thì Ahri đã hỏi trước.
“Chị có điều gì cần nói à?”
Nghe vậy, tôi đã quyết định thẳng thắn bộc lộ mọi thứ.
“Ngày đầu tiên ấy, khi mọi người đang cường hóa Phước Lành, chị đã gặp ‘Hậu Thuẫn Giả’ bí ấn mà Kain đã nói.”
“Ngài ấy là một người thế nào ạ?”
“Cô ấy vô cùng bí hiểm, không thể đoán được, và ngồi một mình bên cạnh khu vườn. Có vẻ là cô ấy biết em.”
Ahri xoay người hẳn sang bên tôi với vẻ hứng thú.
“Cô ấy nói gì về em à?”
“...”
“Cô ấy nói xấu em hay gì à?”
“Cô ấy nói là em, Ahri, là người đang dẫn chị đi sai lối.”
“Và đó là điều chị muốn xác nhận với em?”
“Ừ.”
Ahri nghĩ ngợi một lúc lâu rồi ném cho tôi một câu hỏi khác.
“Đó là tất cả những gì cô ấy nói à?”
“Bên cạnh điều đó thì có vẻ cô ấy cũng không ưa gì em. Chị có thể kể cho em tất cả những gì chị biết.
‘Chả khác nào thầy bói xem voi, con bé đó đang hiểu lầm trầm trọng rằng mình đã biết hết về Khách Sạn, mặc dù chỉ mới trải qua vài phần của nó, và may mắn trốn thoát.’
Cô ấy cũng nói cách chị sử dụng Phước Lành là cách đúng đắn.”
Ahri phải suy nghĩ một lúc lâu nữa. Em ấy có vẻ cần thời gian để sắp xếp suy nghĩ, vậy nên tôi đã ngồi xuống cạnh bên để chờ đợi, và uống một cốc cà phê.
Sau đó khoảng 20 phút, Ahri mới mở lời lần nữa.
“Chị nói chị có thể phát hiện nói dối sau khi cường hóa Phước Lành, phải không?”
“Chị không muốn có ý nghi ngờ em hay gì đâu.”
“Chị hãy sử dụng năng lực đó đi, vì không cần phải hiểu lầm về gì nữa đâu. Em sẽ thành thực với tất cả.”
Nói thực thì tôi cũng hơi nghi ngờ Ahri.
Năng lực ‘phát hiện nói dối’ tôi nhận được là một thứ vô cùng hữu dụng ở Khách Sạn đầy rẫy dối trá này, nhưng chỉ có một vấn đề.
Mắt tôi sẽ phát sáng vàng mỗi khi kích hoạt nó, và tôi không thể che giấu được năng lực này.
Thế nên việc Ahri bảo tôi dùng nó quả là phao cứu sinh. Mắt tôi phát sáng, và Ahri bắt đầu giải thích.
“Nói ngắn gọn thì Hậu Thuẫn Giả của Elena nói rằng em đang hiểu sai Phước Lành cũng như đang cố gắng thay đổi ý kiến của chị là đúng. Nhưng để em giải thích đã
Trong lần đầu tiên em tới Khách Sạn, em đã nhìn thấy một người khác sử dụng ‘Công Lý’. Không giống chị, Elena à, cô ấy có thể sử dụng năng lực đó tùy ý, không giới hạn.
Chẳng cần tới việc đối phương có phải là kẻ ác không, hoặc chủ sở hữu phải biết tới tội ác.
Lí do duy nhất điều này có thể xảy ra là vì đầu óc cô ấy rất ngây thơ.
Nói cách khác thì, quan điểm của cô ấy là, ‘Ta là Công Lý’, và bất cứ ai không vừa ý ta là kẻ ác.
Sau đó, em gặp Elena, người cũng có năng lực đó, nhưng lại bị hạn chế như hệ thống pháp luật của con người.
Và đó là lí do em muốn thuyết phục chị theo vài cách khác nhau trong lần thử Phòng 101 thứ 5. Chị chắc cũng nhớ mà. Em có đang nói dối không?”
“Chị không cảm thấy gì. Cảm ơn em vì đã thành thật.”
Mặc dù không có lời nói dối nào, nhưng cảm giác em ấy gọi tôi lúc thì là Elena, lúc thì là chị (unnie). Tôi đã nghe từ vài người rồi, nhưng rất lạ là cách nói chuyện của Ahri có thể thay đổi chóng mặt vậy.
Cứ như thể em nó không chắc chắn về tuổi của mình vậy.
“Chị nghĩ sao sau khi biết vậy?”
“Chị hơi ngạc nhiên một chút. Nhưng kể cả có biết thì chị e là cũng không thể copy lại được khả năng của tiền bối. Tự ý mình ra quyết định đúng sai và trừng phạt là những gì chị ghét nhất. Ngoài ra....”
“Chị không tò mò về lí do em che giấu sự thực à?”
“... Tại sao em không nói cho chị về năng lực của chị từ đầu?”
“Em sợ rằng chị sẽ trở thành người đó mất. Em sợ rằng chị sẽ tự thuyết phục bản thân rằng mình là hiện thân của công lý.”
“Nhưng em không che giấu gì nữa rồi.”
“May là em đã biết kiến thức của mình là sai, và chị cũng biết, nên em không thấy có lí do gì để che giấu nữa.
Em cũng khá chắc chị sẽ không bị lay động dù có biết về ‘khả năng’ Phước Lành này chuyển biến xấu.
Thêm nữa, để em nói về cách mà em nghĩ là ‘con đường đúng đắn’ mà Hậu Thuẫn Giả đó đã đề cập.”
Con đường đúng đắn à.
“Em chưa nghĩ tới nhưng đã dần hiểu ra sau khi nghe Hậu Thuẫn Giả của chị nói.
Niềm tin mạnh mẽ của chị vào ‘Công Lý’ không chỉ tạo nên những hạn chế, mà còn có những năng lực mạnh hơn vậy.”
“Sức mạnh à?” Tôi hỏi
“Ví dụ nhé, trong khi hành quyết, chị có khả năng miễn nhiễm với ô nhiễm tinh thần. Chủ sở hữu trước của ‘Công Lý’ hoàn toàn không có năng lực đó. Ám Thị của em dễ dàng có tác dụng nhưng chị à, chị gần như là bất khả chiến bại khi hành quyết.
Em cũng tự hỏi tại sao lại có điều này, và em tìm thấy đáp án ở niềm tin sắt đá của chị, rằng ‘Công Lý không thể bị lay động bởi ý kiến hoặc suy nghĩ của một cá nhân’. Chị không thể kiểm soát thời điểm kích hoạt năng lực, nhưng người khác cũng không thể.
Thêm nữa, chị có thể tấn công ‘kẻ địch vô hình’ cũng là một điều ‘Công Lý’ trước cũng không thể làm được
Còn lí do thì, có lẽ là kiểu như ‘Luật pháp phải tìm ra tội phạm cho dù chúng có lẩn trốn’, phải không?
Em chắc chắn là có nhiều điểm mạnh hơn so với trước đây.”
Tôi suy tư một hồi sau khi nghe lời Ahri.
Chắc chắn là tôi miễn nhiễm với nguyền, hoặc tẩy não, thôi miên trong khi Công Lý đang có hiệu lực, và tôi cũng có thể ngồi im trong ô tô và hành quyết những kẻ nằm ngoài tầm nhìn của tôi.
Theo lời Ahri, thì những năng lực này là thứ mà chủ nhân của Công Lý trước đây không thể dùng. Những năng lực này là ‘tiềm năng của con đường đúng đắn’ mà Hậu Thuẫn Giả đã nói à?
Hậu Thuẫn Giả của tôi không ưa Ahri lắm, nhưng mà cô ấy chắc chắn là hiểu biết hơn tôi nhiều về Phước Lành.
“Em nghĩ những điểm mạnh khác còn là gì nữa?” Tôi hỏi.
“Nghĩ về những điểm chung giữa hai điểm mạnh vừa rồi đi. Chúng đều xuất hiện từ một niềm tin chị có.”
“Một niềm tin à?”
“Elena, có vẻ chị còn không coi mình là ‘kẻ hành quyết của Công Lý’. Chị coi Công Lý là một khái niệm vô hình, là luật pháp lý tưởng – đó mới là niềm tin của chị.
Nếu Phước Lành của chị mạnh lên, chị có thể triệu hồi ‘Hóa thân của Công Lý’ hay gì đó mà, phải không?
Thế thì chắc là sẽ bất khả chiến bại. Ai có thể đánh bại một thực thể chỉ là khái niệm và lý thuyết chứ?
Tất nhiên, đó chỉ là suy đoán của em.”
Triệu hồi một hóa thân vô địch... nghe rõ ràng là một thứ trong tiểu thuyết fantasy. Tôi không nghĩ Phước Lành của tôi có thể mạnh tới mức làm được điều đó, nhưng tôi dần hiểu ra ý em ấy.
Tôi đang suy nghĩ thì Ahri tiếp tục nói
“Em đồng ý với Hậu Thuẫn Giả của chị về các điểm đó, nhưng giờ em có thể nói với chị từ một góc nhìn khác không?”
Một quan điểm khác – em ấy đang bác bỏ lời của Hậu Thuẫn Giả à?
“Em cứ nói đi.”
“Em muốn nói về kiến thức của em về Phước Lành và Khách Sạn. Hậu Thuẫn Giả của chị nói đúng vì em chỉ may mắn thoát chết trong khi mới chỉ trải nghiệm một phần nhỏ của Khách Sạn.
Nhưng Elena, nhớ kĩ này. Có một câu nói được lưu truyền trong Cục Quản Trị, là chỉ có con người mới là đồng minh của con người.
Chị có thật sự nghĩ Hậu Thuẫn Giả muốn chị ‘trốn thoát’ không?”
Em ấy ngắt lời, và cùng lúc đó ‘phát hiện nói dối’ của tôi hết hiệu lực.
Trên đường về phòng, tôi nghĩ về những lời cuối cùng đó.
Hậu Thuẫn Giả có thực sự muốn chúng tôi ‘trốn thoát’ không? Nếu không thì họ muốn gì từ chúng tôi?
***
Buổi chiều Thời Gian Tiệc Tùng, ngày thứ 4
Han Kain
Cuối cùng cũng gần xong rồi!
Sao, mọi người muốn hỏi à? Thời Gian Tiệc Tùng này quá sức mệt mỏi chứ sao nữa!
Lão già lẩm cẩm đó cứ đuổi theo tôi không dứt từ khi bắt đầu Thời Gian Tiệc Tùng và lải nhải về huấn luyện gì đó, lại còn bắt tôi leo núi vào ngày đầu tiên nữa. Thế còn tạm được. Một ngày leo núi không tệ, và chúng tôi còn nhận được quà, nên tôi vẫn vui.
Thế nhưng, nhận được ‘quà lưu niệm’ bất ngờ vào ngày đầu tiên khiến lão già này cao hứng rồi!
Cơ bắp tôi đau nhừ hết buổi sáng ngày thứ hai, và buổi chiều còn bị khủng long quật chết. Như vậy đã đủ trầm cảm rồi, ông bác thế mà lại bắt tôi chạy vòng quanh công viên cả buổi sáng ngày thứ ba, rồi tời phòng gym vào buổi chiều.
Thế còn chưa đủ luôn; ông bác đã quấy rối tôi cả buổi sáng ngày thứ 4!
Vì lí do nào đó, Seungyub và Songee đã biến mất khỏi bản đồ từ lúc nào rồi, và ông già lẩm cẩm này tiếp tục truy đuổi tôi. Những người khác còn không định giúp tôi vì sợ thu hút sự chú ý.
Anh Jinchul, người duy nhất có thể cản ông bác, đã trở nên kì lạ sau khi tới khu Safari.
Anh ấy xin chị một cái camera chất lượng cao và chụp hàng tấn ảnh khủng long lẫn động vật cổ đại, ở lì trong khu Safari gần như là cả ngày.
Cuối cùng, buổi trưa ngày thứ 4 Thời Gian Tiệc Tùng,
Tôi đã quyết định.
“Này! Này! Han Kain, thằng nhóc ác!”
Blah blah blah. Đây chẳng nghe thấy gì~
“Này! Thằng oắt con! Tẩy cái này ngay!”
Có gì xung quanh tôi à?
“...Oppa?”
Songee đang bước tới từ bên kia hành lang, nhìn tôi và hỏi?
“Ừ Songee. Ngày hôm nay của em thế nào?”
“Anh làm gì với mắt của ông à? Ông ấy vẫn dụi mắt nãy giờ.”
“Cái bút anh nhận được từ cửa hàng lưu niệm hay lắm! Anh tô màu mắt của ông bác rồi!”
“...”
“Không sao đâu. Anh sẽ tẩy nó đi trước khi vào Phòng Nguyền Rủa mà.”
Songee cạn lời, rồi em ấy bỏ đi mà không nói gì nhiều.
Úi chà! Đúng là một cây bút thần mà!
Tôi còn đang tự hỏi mình dùng nó ở đâu, nhưng không ngờ nó hữu ích thế này.
- Rầm!
Nhưng đó là khi một ‘bàn tay’ bay về phía tôi và nắm lấy tóc tôi. Ông bác chắc hẳn đã đoán ra vị trí dựa vào giọng nói của tôi.
“Uaaa! Ahh! Ông già này! Bỏ cháu ra ngay!”
“Mày xóa thứ này khỏi mắt ông trước!”
Sao ông già này khỏe ác vậy? Tôi cố gắng dứt ‘bàn tay lơ lửng’ bằng cả hai tay tôi, nhưng ông bác quá khỏe nên tôi không thể.
Ông bác vẫn cứ đâm vào tường, còn tôi thì lăn lộn dưới sàn vì bị nắm tóc bởi bàn tay đó.
Sau khi nhìn thấy vậy, chị Eunsol tàng hình rồi biến mất.
***
Han Kain
Thời Gian Tiệc Tùng, đêm thứ 4.
Đã đến lúc họp chiến lược và mọi người tụ tập ở Phòng 105 bên bàn ăn tối.
Anh Jinchul, người đã nhốt mình trong khu Safari, cuối cùng cũng trở lại, và nhìn thấy đầu tôi ngay khi xuất hiện.
“...Kain?”
“...”
“Anh chắc là em chưa đủ già để bị hói đỉnh đầu đâu. Tại sao....”
“...”
“Có vẻ là ông đã kéo đứt mảng tóc đó của anh ấy.”
“Chờ đã, tại sao? Và bác đâu rồi?”
“Ông không thể nhìn thấy gì cả buổi chiều và cứ húc vào tường nên đang nằm nghỉ rồi.”
“Cái quái gì đã xảy ra khi anh ở khu Safari vậy?”
Chị Eunsol thở dài rồi bắt đầu cuộc họp.
“Thôi! Mọi người bỏ đi và tập trung vào cuộc họp nào. Chị đã nói với mọi người rồi, nhưng mà chúng ta đã quyết định nghỉ ngơi ngày mai và để mọi người tự do. Nên là hôm nay phải quyết định tiếp tục khám phá phòng nào.”
Ông và tôi, mọi người cũng thế, đã đồng ý nghỉ ngơi ngày cuối cùng.
Là vì vậy nên chúng tôi phải họp hôm nay.
Chị Eunsol bắt đầu.
“Có ba phòng chúng ta có thể tới. Phòng 102 – ‘Dinh Thự Kinh Hoàng’, Phòng 104 – ‘THPT Khách Sạn’, và Phòng 107 – ‘Phòng Cửa Ngõ’. Chị nghxi mọi người cũng biết điểm đến tiếp theo rồi.’Phòng 102 có vẻ là tốt nhất rồi.
Chúng ta không nên tới THPT Khách Sạn cho tới khi giải thích được hiện tượng kì lạ xảy ra với Kain, và Phòng Cửa Ngõ là phòng khó nhất, nên Phòng 102 là hợp lí nhất. Mọi người có ý kiến gì không?”
Không ai phản đối. Tôi cảm giác rằng cuộc họp sẽ dài hơn nhiều nếu Phòng 104 và 107 là lựa chọn duy nhất, nhưng Phòng 102 có vẻ dễ hơn nhiều nên ‘chưa’ cần chúng tôi phải cân nhắc hai lựa chọn kia.
Đó là khi ông bác mở cửa phòng ngủ và tiến vào phòng ăn.
...
Mọi người câm nín. Trên mặt ông bác chằng chịt nét vẽ chứ không phải mắt nữa.
“Này! Thằng oắt con Han Kain kia! Xóa những thứ này đi ngay!”
Còn lâu nhé.
Tóc tôi vẫn đang bị hói ở đây này! Đầu tôi bị kéo mạnh tới mức có khi sắp chảy máu rồi! Tôi phải chờ tới lúc vào Phòng Nguyền Rủa mới xóa đi mấy nét bút.
Có vẻ là tôi đã có được một món đồ vô cùng hữu ích.