Han Kain
Cuối cùng thì dưới áp lực của mọi người mà tôi phải xóa đi nét bút trên mặt ông bác, và mọi thứ cũng nghiêm túc trở lại.
Có hai việc cần làm trước khi chúng tôi trở lại phòng 102.
Phân tích gợi ý, và thảo luận về lối thoát.
Tôi mở lời.
“Trước tiên thì phải nói về gợi ý, ‘Đừng rơi vào định kiến rằng bạn phải đi tới _____’. Gợi ý này báo hiệu cho chúng ta hai điều:
Thứ nhất, ‘đừng rơi vào định kiến’ nghĩa là chúng ta đã có định kiến phải đi tới đâu đó.
Thứ hai là địa điểm. Vài đáp án khả thi là căn biệt thự, thư phòng, nhà thờ, và hồ.”
Đó là khi Ahri chuyển sang chủ đề khác
“Trước khi chúng ta nói về gợi ý hay phương pháp trốn thoát, có một vấn đề khác mà phải cân nhắc.”
“Vấn đề khác à?”
“Khả năng là bản thân bối cảnh sẽ thay đổi. Phòng 102 khác với các phòng khác – số lượng thành viên của chúng ta khác so với lần đầu tiên, đúng không?
Trong lần đầu tiên, ông và em là nhân viên trong biệt thự, nhưng giờ lại thuộc về nhóm người chơi. Đây là một điều độc đáo với phòng này.”
Bản thân bối cảnh thay đổi... Đây chắc chắn là một điểm tôi đã bỏ qua.
Tôi nghĩ họ chỉ thay đổi NPC thôi, và tuyển thêm một quản gia và hầu gái khác nhưng... Ahri nghe có vẻ khá chắc chắn.
Em ấy đã trải nghiệm rồi à?
“Em đã trải nghiệm qua chuyện tình huống thay đổi chưa?” Tôi hỏi.
Ahri im lặng một lúc rồi trả lời.
“Như mọi người đã biết thì Khách Sạn này có ‘Phòng Hồi Sinh’. Trong lần đầu tới Khách Sạn của em, cả nhóm khi đó đã hồi sinh một NPC họ gặp trong Phòng Nguyền Rủa.
Em nhớ rằng Khách Sạn đã thay đổi tình huống luôn, thay vì đổi vai diễn cho một NPC khác.
Đó không phải là một tình huống hoàn toàn khác; nó cũng tương tự nếu xét về tổng thể, nhưng bối cảnh khi đó đã chuyển sang một khoảng thời gian khác.”
“Một khoảng thời gian khác à?” chị Eunsol hỏi.
“Em nghĩ nó đã được thiết lập thành tương lai của bối cảnh cũ. Em không chắc hoàn toàn.”
“Nói về Phòng Hồi Sinh thì, chuyện gì đã xảy ra với NPC mọi người đã hồi sinh vậy? Họ có trở thành người chơi như chúng ta không? Họ có thu hồi được Di Sản và Phước Lành trước khi trở thành NPC không?”
“Xin lỗi, em không nhớ được. Không phải em đang che giấu thông tin đâu; nhưng đó là rất lâu trước đây rồi, và em còn rất nhỏ.
Kí ức của em về lần đầu tiên là rất mơ hồ, phần lớn là về mẹ em.”
Cũng có lí thôi. Ahri chắc chỉ là một đứa trẻ sơ sinh khi ở trong Khách Sạn khi đó, không phải là cái bộ dạng đáng ngờ này.
Quan trọng hơn, tôi chuyển dòng suy nghĩ của mình về khả năng thay đổi bối cảnh.
Bối cảnh của Phòng Nguyền Rủa sẽ thay đổi sau khi hồi sinh NPC à... Khá thú vị nhưng nó liên quan tới bọn tôi theo cách nào?
“Điều đó liên quan tới chúng ta kiểu gì? Chúng ta còn không biết Phòng Hồi Sinh là gì mà.”
“Đó là những điều em nghĩ ban đầu,” Ahri đáp. “Đó là lí do em chưa nói gì trước đây nhưng em đã tìm thấy vài điểm chung quan trọng sau khi suy nghĩ vài hôm nay.”
Những gì Ahri đã trải qua trong quá khứ với một NPC được hồi sinh, và nhóm đặc vụ gia nhập tổ đội của chúng tôi...
Điểm chung là NPC đã gia nhập tổ đội.
“Nếu mọi người nghĩ về lí do cốt lõi; mọi người nghĩ tại sao Khách Sạn phải thay đổi bối cảnh khi NPC được hồi sinh? Là vì ‘thông tin’.
Có rất nhiều thông tin mà người chơi không biết hoặc phải trả giá đắt để có được, thế nhưng lại quá dễ dàng tìm ra nếu một NPC nhập đội.”
Có lí đấy.
Không giống như lần đầu chúng tôi vào Phòng 102, Ahri và ông Mooksung đều không phải ‘Nhân vật thuộc Dinh Thự’, mà đã trở thành đồng đội. Họ biết rất nhiều chuyện quan trọng mà nhóm người chơi chúng tôi không được biết.
Ví dụ như một đường thoát là việc ‘Không được để Ngài hiến tế đủ 6 mạng’, thứ mà Ahri đã báo cho tôi thông qua trò chơi thẻ bài. Chắc là họ cũng biết nhiều hơn thế.
Nói cách khác, từ góc độ của Khách Sạn, thì có thể cho rằng chúng tôi nhận được thông tin quan trọng bằng con đường gian lận, dựa vào việc NPC trở thành đồng đội.
Thế nên, Khách Sạn có thể thay đổi bối cảnh để ‘biến đổi độ khó’.
Khó thật đấy, chúng tôi phải chuẩn bị những gì nếu bản thân tình huống, bối cảnh sẽ thay đổi?
“Thế có nghĩa là, khoảng thời gian trong Phòng Nguyền Rủa có thể dịch về tương lai hoặc quá khứ à?”
“Chúng ta phải bỏ ngỏ cả hai khả năng. E hèm. Chị nghĩ là chúng ta phải cân nhắc tới những phương pháp trốn thoát hoàn toàn mới thôi.” Chị Eunsol thở dài.
Đó là khi ông Mooksung cho chúng tôi một tia hi vọng.
“Hơi khó để thảo luận về tương lai, nhưng ta nghĩ chúng ta có thể có được trợ giúp nếu quay về quá khứ.”
Trợ giúp à?
“Ý ông là sao ạ?”
“Mọi người có nhớ nhà thờ và chiếc chuông bí ẩn không? Nhà thờ đã tồn tại ở đó lâu hơn cả dinh thự, nhưng quan trọng nhất là chiếc chuông. Đó là một món đồ thiêng liêng được mang từ nơi khác tới.”
“Từ nơi khác à? Ai mang nó tới vậy?”
Lần này, Ahri trả lời.
“Khi ‘Ngài’, chủ nhân biệt thự bắt đầu tha hóa, một nhóm thầy trừ tà đã tới biệt thự từ bên ngoài. Em nhớ họ là người mang chiếc chuông tới.”
Thầy trừ tà à?
“Chờ đã, thế sao họ không phải là người ngăn chặn hay trừng phạt ‘Ngài’? Hắn quá mạnh từ khi đó rồi à?”
Ông Mooksung đáp
“Dựa trên những gì ta nhận được, có vẻ là họ không thể tìm ra bằng chứng.”
“Bằng chứng của cái gì ạ?”
“Nhóm thầy trừ tà đó tới làng là vì những sự kiện mất tích liên tục. ‘Ngài’, chủ nhân căn biệt thự, là nghi can số một nhưng họ không thể tìm được chứng cớ.”
Làng à? Có một ngôi làng ở gần bên à?
“Kí ức của quản gia bên trong ta bảo rằng chắc chắn có một ngôi làng. Đó là lí do nhà thờ tồn tại ở đó.
Thế nhưng, sau vô số sự kiện bí ẩn và mờ ám, nhiều người đã chết và số còn lại đã bỏ chạy, chỉ để lại căn biệt thự phía sau. ‘Các sự kiện’ đó mở màn bằng việc nhiều người mất tích.”
Quá khứ của Dinh Thự Kinh Hoàng chúng tôi trải nghiệm hóa ra cũng khá đơn giản.
Đó có lẽ là khi ‘Ngài’ bị tha hóa.
Vô số sự kiện bất an xảy ra xung quanh làng và dinh thự; thầy trừ tà tới làng để điều tra nghi can nhưng cũng không thể tìm ra bằng chứng...
Cuối cùng, khi Ngài được thỏa sức lộng hành, ngôi làng dần suy thoái nghiêm trọng với nhiều người chết, tới nỗi nó đã bị bỏ hoang. Đó có lẽ là khi chúng tôi tiến vào Phòng 102.
“Nếu chúng ta tới Dinh Thự Khủng Khiếp trong quá khứ, thì chắc là phải giúp nhóm thầy trừ tà rồi, phải không?”
“Chắc chúng ta phải giúp thầy trừ tà thật rồi,” chị Eunsol đáp. “Và đảm bảo việc họ tìm ra bằng chứng để kết án Ngài, không như lúc trước.”
Anh Jinchul, người đã im lặng nãy giờ, chốt hạ chủ đề này.
“Ngừng chủ đề này ở đây thôi. Nói thẳng ra thì chúng ta còn chưa chắc việc sẽ quay về quá khứ hay không nữa.”
Anh ấy nói đúng.
Sau khi đặt ‘thay đổi bối cảnh’ vào danh sách khả năng của chúng tôi, thì một cuộc thảo luận có ích là vô cùng khó khăn.
Có vô số khả năng nằm trước mặt chúng tôi – quá nhiều để thực sự thảo luận sâu xa.
Chị Eunsol kéo cuộc trò chuyện lại chủ đề lúc nãy.
“Như Jinchul đã nói, chúng ta ngừng chủ đề thay đổi bối cảnh ở đây thôi. Thêm nữa thì chúng ta cũng chỉ phí công tưởng tượng bối cảnh mới ra sao.
Mọi người quay lại vấn đề ‘trốn thoát’ đi
Trước tiên thì chúng ta phải gác lại chuyện ‘tự sát’, bởi vì sau khi bối cảnh thay đổi, thì rất có khả năng lối thoát bằng tự sát sẽ bị khóa lại.
Thế còn ‘rời khỏi dinh thự’ thì sao?
Nếu chúng ta tỉnh lại trên xe tới biệt thự như lần trước, một người có thể lái xe rời khỏi dinh thự để trốn thoát, còn mọi người còn lại sẽ tiếp tục khám phá.”
Đó cũng là một kế hoạch không tệ.
Một điều chúng tôi đã tìm hiểu ra sau khi trải qua vài Phòng Nguyền Rủa là ‘trốn thoát’ tương đối dễ nếu so với ‘phá giải’. Chỉ cần né tránh ‘mối nguy hiện hữu’ là đủ để ‘trốn thoát’.
Có khi rời khỏi biệt thự cũng đủ để coi là trốn thoát rồi?
Có vài ý kiến nữa nhưng bộ khung hành động mà chúng tôi đã quyết định vẫn không thay đổi.
Vì NPC của Dinh Thự giờ đã thuộc phe chúng tôi nên có khả năng bối cảnh sẽ thay đổi.
Lúc đầu, để một người lái xe khỏi biệt thự để trốn thoát.
Đó là kết thúc ngày thứ 4 của Thời Gian Tiệc tùng.
Ngày hôm sau, mọi người tự do hành động và nghỉ ngơi, rồi chốt phương án cho phòng tiếp theo.
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 28
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 102 (Phòng Nguyền Rủa – Dinh Thự Kinh Hoàng)
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
“Vậy là, cô Eunsol này. Cô chắc chắn bao nhiêu phần về sự ‘tha hóa’ của em trai cô, ‘Lee Sehyun’?”
“Thưa tư tế. Anh trai tôi vẫn luôn là một người tò mò kể từ khi nó còn nhỏ. Hồi đó, mọi người vẫn cho điều đó là trẻ con tò mò và bỏ qua nhưng... có nhiều lúc tôi cảm nhận được một sự điên cuồng đang che giấu bên trong anh tôi.”
“Như cô đã biết thì chúng ta không thể đưa ra kết luận chắc chắn gì chỉ từ những lời đó.”
“Một lúc nào đó, anh trai của tôi bắt đầu giao du với những người ngoại quốc kì lạ tới từ Châu Âu và Châu Phi. Tôi có thể khẳng định mình không ngây thơ hay ngu ngốc tới độ không biết rằng những kẻ đó không phải là cư dân của thế giới ánh sáng.
Anh ấy bị thuyết phục và dần dành nhiều thời gian hơn với bọn chúng, rồi bắt đầu sưu tầm những món đồ và tài liệu sách vở kì lạ. Đặc biệt là sách! Anh ấy luôn mang về những quyển sách mới từ đâu đó.
Tôi có thể khẳng định chỉ sau khi nhìn qua, những quyển sách đó không phải thứ thuộc về thế giới này.”
“Hmm. Và Giáo Hội đặt tên cho cuốn sách đó là ‘Hóa Thần Chi Thư’ à?”
“Vâng thưa Hồng Y Mooksung. Có một lời tiên tri Giáo Hội nhận được, báo về ‘Hóa Thần Chi Thư’, thứ đã bao trùm thế giới trong bóng tối 400 năm trước, đang hiện tại nằm ở bán đảo Triều Tiên. Nơi này có thể là nơi cuốn sách đó đang ẩn náu.”
BEEEEEEEEEEEEEEEEEPP-!!
...
Chúng tôi ‘tỉnh lại’ sau âm thanh bíp của radio bị hỏng.
Chúng tôi ngu người nhìn nhau và rồi nhận ra.
“Hóa ra... Việc của chúng ta không phải là giúp những thầy trừ tà đó.”
“Có vẻ như chúng ta chính là các thầy trừ tà!” ông Mooksung kêu lớn, “Khách Sạn này điên rồi hả? Ta không nhớ một dòng kinh thánh nào! Có cha xứ nào không biết gì về kinh thánh không?”
“Ahahaha~! Thế thì, ‘Hồng Y Giáo Chủ’ duy nhất của nhóm, ông Mooksung đây nghĩ mọi người nên làm gì?”
“Tạm biệt nhé. Ta sẽ lái xe và ra khỏi đây, nên mọi người cố gắng nhé.”
Mọi người sắp mất trí rồi.
... Không chỉ tình huống đã bị chỉnh về quá khứ, nhưng nhóm ‘thầy trừ tà’ mà chúng tôi đã tin là đồng minh đắc lực, lại chính là chúng tôi!
Chẳng có ai ở đây để giúp chúng tôi cả! Chúng tôi phải tìm ra sự thực về ‘Lee Sehyun’, chủ nhân biệt thự này với tư cách thầy trừ tà.
Anh Jinchul đưa ra một ý tưởng đơn giản.
“Đằng nào thì tên Lee Sehyun đó cũng là tội phạm, phải không? Hay là cứ tới đó đập hắn tới chết đi. Chẳng phải thế sẽ giải quyết mọi thứ sao?”
“Làm ơn đi Jinchul,” Chị Eunsol thở dài. “Nó chưa bao giờ dễ dàng vậy mà, phải không?”
Đó là khi Elena đưa ra câu hỏi.
“Seungyub và Ahri đâu rồi?”
Chỉ khi đó tôi mới nhìn quanh xe và không thấy cả Seungyub và Ahri ở đây. Tôi quay sang chị Eunsol, người cũng vô cùng ngạc nhiên.
Mọi người đều đang bối rối thì Songee mới là người kiểm soát tình hình.
“Mọi người ơi. Mọi người bình tĩnh lại đi. Chúng ta đều được cung cấp thông tin về ‘vai diễn’ mà, phải không? Chúng ta nói về nó trước đi. Seungyub và Ahri chắc sẽ ổn thôi. Họ chắc sẽ ở đâu đó quanh khu biệt thự hoặc ngôi làng.”
Tôi cũng lên tiếng.
“Cái chuông! Có ai cầm cái chuông không? Em đang lục lọi kí ức, và có vẻ nó được gọi là ‘Chuông của Thánh George’. Nó là một món đồ linh thiêng có năng lực phá bỏ tà ác. Ai giữ nó vậy?”
“Ta cầm nó đây.” Ông đáp. “Ta là một Hồng Y Giáo Chủ, nên đương nhiên ta là người cầm một món đồ quan trọng như vậy.”
“Có Hồng Y nào lại bỏ chạy ngay từ đầu không?”
Trong xe là một khung cảnh hoàn toàn hỗn loạn.
Tôi không thể không thở dài.
Hah...Không ổn rồi!
Một cha xứ không biết gì về kinh thánh, và một Hồng Y chưa từng tới nhà thờ. Tuyệt quá đi mất!
Phòng 102 có vẻ là không dễ rồi đây.
Trong khi thở dài, tôi nhận ra mình được trao cho vai trò của một phó tế.
Nếu mà bạn có thể thành tư tế dù không biết một câu kinh nào, thì tại sao tôi lại không phải Hồng Y? Phó tế là cái gì cơ chứ!?