Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cuộc phiêu lưu của phù thủy cắm sừng

(Đang ra)

Cuộc phiêu lưu của phù thủy cắm sừng

※ Đây là 1 câu chuyện đi cắm sừng

73 3954

Mushoku Tensei: Dasoku-hen

(Đang ra)

Mushoku Tensei: Dasoku-hen

Rifujin na Magonote

Tuyển tập truyện 『Phần Xà Túc』 kể về cuộc sống sau này của những người xung quanh anh, chính thức mở màn!

2 38

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

(Đang ra)

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

Shiomoto

Otsuki Haruto bắt đầu làm bán thời gian tại một dịch vụ việc nhà ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè năm hai cao trung. Sau đó, cậu đã rất bối rối với công việc đầu tiên của mình.

176 17517

Shujinkou no Osananajimi ga, Wakiyaku no Ore ni Gui Gui Kuru

(Đang ra)

Shujinkou no Osananajimi ga, Wakiyaku no Ore ni Gui Gui Kuru

Rakuda (駱駝)

Ở trường tôi có một tên y như nhân vật chính trong truyện rom-com. Hoàn toàn chẳng có gì nổi bật, vậy mà vì lý do nào đó, lúc nào xung quanh cậu ta cũng toàn là những cô gái xinh đẹp, quả là không bìn

2 3

Một mình trong căn phòng với cô nàng xinh đẹp trong bộ pyjama dễ thương không chút phòng bị

(Đang ra)

Một mình trong căn phòng với cô nàng xinh đẹp trong bộ pyjama dễ thương không chút phòng bị

Kanoda Kizu (叶田キズ)

Từ đây, câu chuyện hài lãng mạn vui vẻ, thoải mái, dành thời gian đặc biệt với cô gái xinh đẹp trong bộ đồ ngủ bắt đầu!

2 2

Web Novel (Chương 1-100) - Chương 89: Phòng 102, Phòng Nguyền Rủa – ‘Dinh Thự Kinh Hoàng’ Re (2)

Han Kain

Một mối đe dọa tới từ việc nhập xác đang đe dọa chúng tôi ngay khi tới dinh thự, nên chúng tôi cần phương pháp đối phó.

Tôi chia sẻ suy nghĩ của tôi về vấn đề này.

“Lần này, chúng ta có vòng tay của Sơ Songee, nên chắc là chúng ta sẽ có thể kháng lại đôi chút. Hắn ta vẫn chưa bị tha hóa hoàn toàn nên chắc là vẫn chưa thể dùng các năng lực cấp cao.”

“Oppa. Ý tôi là, Phó tế Han. Tôi vẫn không thể làm quen với cách nói chuyện này của anh.”

“Mọi người cần phải làm quen thôi. Chiếc vòng tay là một món đồ cao cấp với khả năng ảnh hưởng tới tâm trí phải không? Nó liệu có thể hủy đi năng lực nhập hồn không?”

“Có thể tìm ra một người đã bị nhập hay chưa, nhưng tôi sẽ khó mà hủy được việc nhập hồn.” Sơ ấy đáp.

“Tại sao vậy?”

Tại sao lại khó?

Chúng tôi đã nhận được chiếc vòng tay này khá lâu rồi, nhưng Songee là người duy nhất có thể hiểu đại khái nguyên lí lẫn giới hạn của nó.

Sơ Songee bắt đầu lựa chọn từ ngữ, tìm ra cách giải thích tốt nhất cho ‘kiến thức dị thường’ mà Khách Sạn đã nhồi vào đầu của sơ khi nhận được chiếc vòng tay.

“Điều này có thể sẽ khó hiểu, nhưng chiếc vòng tay này gần với khoa học hơn là ma pháp. Có thể năng lực của nó là siêu nhiên, nhưng gốc rễ vẫn là thành tựu khoa học.

Không phải khoa học do con người, nhưng nó vẫn thuộc về khoa học, còn nhập hồn thuộc hoàn toàn về mảng ma pháp.

Nhưng điều đó không có nghĩa là nó vô hiệu trước các đòn tấn công ma pháp.

Ví dụ, chúng ta có thể ngăn chặn việc nhập xác, nhưng sẽ không thể đuổi linh hồn bên ngoài đó ra một khi việc nhập xác đã thành công.”

Tôi không biết liệu khoa học của người ngoài hành tinh và ma pháp dị giáo có gì khác nhau không. Tôi có cảm giác mình là người nguyên thủy đang nghe giảng về smartphone, nhưng tôi hiểu ý của Sơ Songee.

Nói ngắn gọn thì chiếc vòng tay này có thể đoán biết và ngăn chặn nhập hồn, nhưng không thể cứu được một ai đó đã bị nhập.

***

Khi chúng tôi tới Dinh thự và gặp lại Cô Eunsol cùng Hồng Y Giáo Chủ, tôi ngay lập tức quay sang Sơ Songee.

Sơ ấy lắc đầu, ra hiệu rằng chưa ai bị nhập. Chỉ sau khi xác thực thông tin này, chúng tôi mới bắt đầu thảo luận.

Trước tiên, chúng tôi chia sẻ những gì tìm được từ vụ án mất tích liên hoàn, uy tín của Lee Sehyun và chuyện của Ahri lẫn Seungyub,

“Mọi người đã phát hiện được gì chưa?” Tôi hỏi.

“Chưa có gì.” Hồng Y đáp. “Cậu sẽ phát hiện một khi nói chuyện trực tiếp với hắn ta. Lee Sehyun, tên đó, là một tên cáo già đó. Hắn sẽ hoàn toàn lừa ta nếu ta không biết trước tình hình mọi chuyện từ đầu.”

Cô Lee Eunsol, người có vẻ còn nhập tâm vào vai diễn hơn cả tôi, tiếp lời.

“Chúng tôi không thể tìm ra thông tin gì khi nói chuyện với anh ấy. Anh ấy nói rằng bản thân cũng lo cho những chuyện đang xảy ra quanh làng, và đã có vài biện pháp phòng ngừa rồi.

Lời của anh tôi chẳng có lỗ hổng nào. Một điều khác là con trai của anh ấy, ‘Lee Siwoo’ cũng đang sống trong biệt thự.”

Cô Eunsol tiếp lời sau khi lấy hơi.

“Bản thân anh tôi rất lo cho con trai Siwoo. Nó từ nhỏ đã ốm yếu và từng có gia sư tại gia, nhưng giờ thì không còn do mọi chuyện gần đây.”

Tư tế Jinchul lên tiếng sau khi suy nghĩ một lát.

“Cậu không phải đã nói là có một cuốn sách bí ẩn được khóa kín dưới tầng hầm biệt thự trước khi vào đây sao?”

“Đó là những gì Ahri đã tìm ra trong lần thử đầu tiên của chúng ta,” tôi đáp. “Có một cuốn sách bí ẩn dưới hầm, thứ này sẽ cho chúng ta gặp được con quỷ nếu mở cuốn sách. Thế nhưng, tôi không chắc liệu nó có còn ở đó không do bối cảnh đã quay về quá khứ.”

“Ta không biết gì về xây dựng cả,” ngài ấy lẩm bẩm. “Nhưng không thể nào xây dựng một căn phòng rộng như vậy chỉ trong một hai ngày, đúng không? Ta nghĩ chúng phải xây dựng tầng hầm từ khi thi công biệt thự rồi.”

Điều này có lí. Tôi cũng chẳng biết gì về xây dựng, nhưng khả năng cao là tầng hầm vẫn còn đó, dù cho bối cảnh có thay đổi.

Hồng Y Giáo Chủ tổng kết mọi thứ.

“Chúng ta cần kiểm tra và thu thập thêm thông tin trong bữa tối, rồi tới tầng hầm vào ban đêm.”

***

Han Kain

Bữa tối.

Sau khi nói chuyện với Lee Sehyun đã khiến tôi hiểu lời của Hồng Y rằng, ‘hoàn toàn đánh lừa được ngài ấy’.

“Đó là những gì tôi có nói với quản lí khi đó. Là tôi sẽ còn yên phận với cái nghề bán thời gian này bao lâu, chỉ kiếm 1-200 đô mỗi ngày? Ít nhất tôi cũng phải có được sự tự tin trước người tôi yêu chứ?”

“Và đó là cái cách anh thuyết phục được quản lí và mở rộng doanh nghiệp à?”

“Haha! Tất nhiên là cần nhiều hơn vài lời đường mật chứ! Nhưng tầm nhìn mới là thứ quan trọng, không phải là lời nói. Nếu anh xét thêm những thay đổi về chính trị khi đó -”

Tên này là một bậc thầy giao tiếp. Nếu mọi người nghĩ kĩ, thì hắn ta chỉ đơn giản là đang phô trương tài năng và tài sản của mình, nhưng câu chuyện này thực sự vô cùng lôi cuốn.

... Đã có thế lực siêu nhiên nào can thiệp rồi à?

Chắc là chưa đâu. Có vẻ hắn chỉ là một tên dẻo mép thôi.

Hồng Y Mooksung lên tiếng ngắt lời và dồn ép hắn, nói về những ‘điều kì lạ’ chúng tôi nghe được từ Cô Lee Eunsol.

Điều đó vô ích.

Hắn ta không hề nao núng hay bồn chồn trước những lời của chúng tôi và bắt đầu giải thích. Trước những cáo buộc hắn ta đang sưu tầm tà vật của chúng tôi, hắn ta đã mang ra vài món đồ và nói rằng, đây là sở thích sưu tầm những món đồ nghệ thuật khác nhau.

Còn về cáo buộc hắn ta đã gặp những người kì lạ, hắn ta cho rằng đó chỉ là hiểu lầm của thiểu số, những người đó đều là các doanh nhân ngoại quốc tử tế.

Phần khó nhất là, chúng tôi không thể tìm ra bất cứ lời nói dối nào, dù cho Sơ Elena đang dùng Phát Hiện Nói Dối một cách công khai.

Chúng tôi phải thay đổi không khí một chút. Có lẽ cũng suy nghĩ như vậy, Hồng Y Giáo Chủ đập bàn.

“Anh Lee Sehyun. Ta phải thành thực và hỏi anh một vài câu hỏi.”

“Nếu Hồng Y nghi ngờ tôi thì rất là đáng quan ngại. Tôi chắc chắn sẽ thành thực với mọi lời nói của mình.”

“Anh có biết gì về ‘Hóa Thần Chi Thư’ không? Cho dù anh có không biết cái tên này, anh phải nói rằng mình đã nhận được một cuốn sách kì lạ và bí ẩn bao giờ chưa? Và anh có đang che giấu thông tin gì về vụ án mất tích liên hoàn không?”

“Tôi hoàn toàn không biết gì cả.”

Tôi quay sang Elena, người đã lắc đầu, xác thực rằng những lời đó không phải nói dối.

Mọi thứ đang trở nên vô cùng khó khăn.

Im lặng chìm xuống căn phòng cho đến khi một cậu bé đi vào trong.

“Anh Lee Sehyun. Có phải kia là con trai của anh không?”

“Hả? Xin thứ lỗi cho tôi. Siwoo? Sao thế con?”

Hắn ta đi tới chỗ con trai mình và hỏi.

Siwoo trông giống một học sinh trung học, là điển hình cho một thằng bé ốm yếu nhưng đẹp trai. Có lẽ nó đã hưởng được vẻ đẹp trai từ cha của mình.

Lee Sehyun cáo lỗi rồi kết thúc bữa ăn sớm, rồi dẫn đứa con ốm yếu về lại phòng.

Sau khi hắn rời phòng ăn, chúng tôi tiếp tục thảo luận thêm một lúc.

“Mọi người nghĩ sao? Có vẻ là sẽ khó có thể lấy được thêm thông tin từ hắn.”

Hồng Y đáp.

“Ta cũng nghĩ vậy Sơ Elena. Lời của hắn không có chút dối trá nào sao?”

“Vâng ạ. Những bức tranh hắn cho chúng ta xem đều bình thường, và hắn cũng gặp những doanh nhân đó để phát triển kinh doanh. Hắn cũng không hề biết gì về cuốn sách hay vụ án mất tích. Ít nhất, đó có vẻ là những gì hắn thật lòng tin tưởng.”

“Có thể hắn có năng lực kháng lại phát hiện nói dối thì sao?” Tư tế Jinchul lên ý kiến.

“Hiện tại thì chúng ta vẫn chưa thể nắm bắt được tình hình,” tôi nói. “Nhưng phải tiết kiệm thời gian phát hiện nói dối của Sơ Elena. Năng lực này không có tác dụng với hắn vì lí do nào đó, nên chúng ta cũng không thể lãng phí thêm thời gian nữa.”

“Sơ Elena. Cô còn bao nhiêu thời gian phát hiện nói dối nữa?” Hồng Y Giáo Chủ hỏi.

“Khoảng 2? Hay 3 phút ạ? Nó gần hết hiệu lực rồi.”

“Như phó tế đã nói thì chúng ta cần phải tiết kiệm thời gian. Tra khảo thêm nữa cũng vô ích, nên chúng ta phải đợi tới khuya rồi xuống tầng hầm.”

Đó là khi chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân của Lee Sehyun vang vọng xuống hành lang bên ngoài.

Chúng tôi sử dụng tab giao tiếp để hoàn thành kế hoạch trong im lặng.

Chúng tôi quyết định rằng Sơ Songee và tôi là hai người duy nhất xuống tầng hầm, còn mọi người sẽ ở trên.

Cuốn quỷ thư này được cho là có những năng lực mạnh mẽ về tâm trí, và còn có khả năng chúng tôi sẽ bị quỷ nhập xác. Thế nên tiếp cận mà không có bảo vệ sẽ vô cùng nguy hiểm.

***

- Cuckoo!

Chúng tôi rời phòng mình với tiếng chuông đồng hồ cuckoo. Sau khi gật đầu xác nhận với đồng đội, chúng tôi đi tới thư phòng.

Có một cái đòn bẩy đâu đó trên tường sẽ mở ra lối dẫn xuống hầm nhỉ?

Sau khi lục lọi, chúng tôi đã tìm thấy nó, và đi xuống cầu thang được mở ra.

*****

*****

***

Chúng tôi biết rằng sẽ không có đèn ở trong nên đã cầm sẵn một chiếc đèn pin, thế nhưng cũng không thể làm gì với bầu không khí ẩm mục quanh cầu thang. Nó không hôi thối, nhưng quả thực rất ngột ngạt.

Chúng tôi tiếp tục đi xuống trong khoảng 30 phút.

Tầng hầm này xuống sâu cỡ nào nữa vậy?

Sau khi đi bộ một lúc lâu, chúng tôi đã gặp một cánh cửa thép.

Chúng tôi báo cáo lại qua cửa sổ giao tiếp.

***

Han Kain: Tìm thấy cửa. Đang vào.

Yu Songee: Chưa thấy gì bất thường.

***

· Két!

Chúng tôi bước vào sau khi mở cửa.

...

Nằm trước mặt chúng tôi là một cuốn sách kì lạ phát sáng xanh.

Tôi quay sang Sơ Songee, người ngay lập tức dùng phép bảo hộ lên tôi. Đây là con át chủ bài của chúng tôi.

Sau khi áp dụng những phương pháp bảo hộ mạnh nhất bao gồm cả chiếc vòng tay và bộ lọc, tôi chậm rãi lại gần cuốn sách.

“Để ta cho các ngươi một lời cảnh báo nhé, là đừng nên chạm vào thứ đó.”

!

Một giọng nói vang lên từ bên hông. Tôi ngay lập tức quay đầu lại, và chiếu đèn vào nơi góc phòng để nhìn thấy ‘Lee Sehyun’.

“Ngươi! Ngươi chẳng phải ở trên lầu sao?”

“Ngươi nghĩ rằng đây chỉ là lối duy nhất xuống tầng hầm sao? Dinh thự này to hơn ngươi tưởng đấy.”

“Bọn ta không thể phát hiện gì kể cả với phát hiện nói dối mà! Ngươi đã giở trò gì?”

“Phát hiện nói dối? Ahah! Ta còn đang tự hỏi đôi mắt của sơ xinh đẹp đó phát sáng vàng là có điều gì? Ra là như vậy hả!

Ta chẳng dùng mánh khóe gì cả. ‘Ta’ của khi đó vẫn thành thực hết sức có thể.”

Trong khi nói chuyện với Lee Sehyun, Songee thông báo xuống tab trò chuyện.

***

Yu Songee: Người này! Hắn không phải con người!

Han Kain: Ý em là gì?

Yu Songee: Không dùng vòng tay được! Chạy ngay đi!

Kim Mooksung: Chuyện gì đang diễn ra? Mọi người sẽ xuống ngay!

Hành lang ngầm rất dài và hẹp. Mọi người sẽ mất một lúc lâu để tới được nơi này.

Kẻ đó dần đứng dậy, cầm lấy cuốn quỷ thư và nói với một giọng nhàn nhã.

“Đừng quá lo lắng. Ta đã không nói chuyện với các ngươi nếu định làm hại các ngươi.”

Hắn ta nói đúng. Chúng tôi còn không biết hắn đang nấp ở đó, nên hắn ta có thể tấn công bất ngờ bất cứ lúc nào.

“Ta còn đang tò mò tại sao ngươi chưa tấn công chúng ta.”

“Ta giết các ngươi thì sao? Ta cũng sẽ phải giết toàn bộ các bạn ngươi ở phía trên.

Cứ cho là ta cũng giết toàn bộ các bạn của ngươi đi. Tòa thánh Vatican sẽ cử thêm một đạo quân nữa, và ta thì không tự tin đương đầu với cả một đạo quân cho lắm.”

“Ngươi nói chuyện này là có ý gì?” Songee phản bác.

“Ta chuẩn bị cho các ngươi xem một bằng chứng không thể chối cãi.”

“Bằng chứng không thể chối cãi?”

Tên đó coi bộ đã nói xong và búng tay. Đột nhiên, những sợi xích đen bí ẩn bắn ra từ xung quanh và xích chúng tôi lại trên tường.

Kết thúc rồi.

Hắn ta còn không định tra tấn chúng tôi. Thay vì giết chúng tôi hay chạy trốn khỏi Hồng Y lẫn Tư tế đang tới gần, hắn chỉ đang đợi ở đó.

Hắn ta đang nghĩ gì vậy?

***

Sau khoảng 15 phút, cửa bật mở với một tiếng rầm.

Anh Jinchul hét to đầy phẫn nộ.

“Thằng khốn! Dám giữ con tin à!”

Ông Mooksung rút súng ra và –

- Bùm!

Ông ấy bắn về Songee và tôi!

Lee Sehyun phẩy tay ngạc nhiên sau khi nhìn thấy hướng của nòng súng, và đẩy những viên đạn.

Lão già này lẩm cẩm rồi hả?

“Xin lỗi nhé hai đứa. Ta sẽ cho hai đứa ra đi thanh thản. Bọn ta sẽ giết tên này, nên đừng lo!”

Ít nhất thì ông cũng nên cố giải cứu con tin chứ? Giết con tin trước tiên là cái quái gì vậy?

Có vẻ tôi không phải là người duy nhất thấy vậy.

“Haha... các người từ tòa thánh Vatican đều rất thú vị nhỉ. Ta còn chưa chạm tới một cọng tóc của chúng, thế mà ngươi đã định giết con tin luôn rồi. Thực ra bọn chúng còn chưa chắc đã là con tin.”

Hắn ta nói vậy trước khi thả lỏng sợi xích trói tay bọn tôi.

Hồng Y xấu hổ nói.

“Ah? Họ không phải con tin à?”

“Tất nhiên ta còn chẳng buồn giữ con tin với loại người thiếu tinh tế như các ngươi. Ta chỉ cần vài nhân chứng thôi.”

Nhân chứng?

Sau khi thấy mọi người thuộc Team Trừ Tà ở đây, Lee Sehyun để lại lời cuối cùng.

“Nhìn cho kĩ đây. Ta không muốn đánh nhau với hạng thiếu tinh tế các ngươi, nên ta đi trước nhé.”

- Rầm!

Ngay tức thì, đầu của Lee Sehyun bị các sợi xích nghiền nát. Cùng khi đó, cuốn quỷ thư phát sáng xanh xoay vòng trước khi biến mất khỏi hiện trường.

Chuyện gì đang xảy ra.

Mọi người đều bối rối cho đến khi...

Một thông báo xuất hiện trước mắt chúng tôi.

Bạn đã trốn thoát thành công!

Có vài dòng khác nữa nhưng tôi chỉ chú ý tới những lời kia.

Đó là một sự ‘trốn thoát’ rất đột ngột và bất ngờ.

***

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 28

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Hành Lang

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

 

Han Kain

Chúng tôi đứng đó, ngu ngốc nhìn nhau.

“Cái... gì vậy?”

Hồng Y Mook... À kệ đi, ra khỏi phòng rồi.

Ông Mooksung đáp lại với vẻ bối rối.

“Có ai hiểu chuyện vừa xảy ra không?”

...Tôi chỉ hiểu là lão già này vừa bắn tôi lẫn Songee với khẩu súng lục sau khi thấy chúng tôi bị giữ làm con tin.

Chị Eunsol đáp lại với nụ cười trống rỗng.

“Mọi người đi uống chút trà và bình tĩnh lại đã nhé.”

Tôi tự hỏi bản thân trên đường tới phòng trà.

Có ba mối nghi ngờ chính.

Tại sao phát hiện nói dối không có hiệu lực với Lee Sehyun?

Tại sao hắn lại tự sát đột ngột?

Tại sao khi hắn tự sát lại coi là trốn thoát?

... May là có vài thứ chúng tôi có thể tận dụng.

Đây là lúc để sử dụng Lời Khuyên. Đây là một Lời Khuyên khác với khi chúng tôi không biết gì.

Ngay lúc này, chúng tôi đã biết được vài thông tin và thiếu đi ‘trí tuệ’ để kết nối mọi thứ. Nếu giờ không phải lúc dùng Lời Khuyên Hiền Triết thì khi nào nữa?