Lần thử thứ 2
Han Kain
Mọi thứ vô cùng khó hiểu nhưng tôi nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Mọi người! Bình tĩnh lại đi, và nói về vai trò của mỗi người đi. Em là một thầy trừ tà tập sự được tòa thánh Vatican cử tới, một phó tế, và có vẻ là nằm dưới một linh mục, hay một tư tế.”
“Và anh là thầy trừ tà đang huấn luyện em, cũng như giúp đỡ Hồng Y,” anh Jinchul đáp. “Một tư tế tuyệt vời mà chẳng biết gì về Kinh Thánh.”
Elena tiếp lời
“Songee và em là hai sơ. Có vẻ bọn em rất mẫn cảm với tâm linh nhưng không có năng lực nào khác. Chắc chỉ là một cách để hợp thức hóa Phước Lành của nhau.”
Tiếp theo là ông Mooksung, người rút ra một cái hộp rồi kêu to.
“Ta là Hồng Y Giáo Chủ được cử tới để đánh tan tà ma! Mặc dù ta chưa từng tới một nhà thờ, nhưng thôi thì, bên trong cái hộp này là chiếc ‘Chuông’. Đây là một món đồ tối quan trọng để khai phá căn phòng, mọi người nhớ kĩ.”
Cuối cùng là chị Eunsol.
“Chị đã đổi vai từ cháu gái của chủ dinh thự thành em gái. Vai của chị là cô em gái lo cho anh trai mình bị ‘quỷ’ nhập.”
Tôi chuẩn bị ghi chúng vào note nhưng... tôi nhận ra mình không cần sử dụng note.
Suy cho cùng thì tôi có cửa sổ hệ thống, thứ mà tôi có thể tự do kiểm tra bất cứ lúc nào.
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 28
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 102 (Phòng Nguyền Rủa – Dinh Thự Kinh Hoàng)
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
Tôi tò mò, ghi thêm số ‘1’ trước số 3 để thay đổi số lượng Lời Khuyên Hiền Triết thành [13]. Biết đâu nó lại cho tôi số lượng lời khuyên vô hạn thì sao?
...
Không may là số 1 biến mất ngay tức khắc.
Tôi có cảm giác rằng cửa sổ hệ thống có quyền hạn và đẳng cấp cao hơn hẳn so với cây bút. Đó không phải thứ tôi có thể tự do chỉnh sửa với cây bút cỡ này.
Tôi kéo một tab khác từ cửa sổ giống như khi tôi sử dụng bộ lọc, và viết chữ lên đó. Lần này, chữ viết của tôi không bị xóa đi.
Có vẻ là tôi có một quyển sổ mới rồi.
Trước khi ghi lại vai trò của mọi người trên cái ‘notepad’ mới này, tôi kiểm tra vị trí của Seungyub và Ahri.
Thông Tin Địa Điểm Đồng Đội (!)
Park Seungyub: Ngôi làng gần Dinh Thự
Kim Ahri: Ngôi làng gần Dinh Thự
Ngôi làng gần dinh thự à? Chẳng phải họ ở trong dinh thự lần trước sao?
Tôi ghi lại tên của tất cả mọi người và vai trò của họ.
1, Team Trừ Tà:
Hồng Y Giáo Chủ: Kim Mooksung
Tư Tế: Cha Jinchul
Sơ: Elena, Yu Songee
Phó Tế: Han Kain
Em gái của Chủ nhân Dinh Thự: Lee Eunsol
2, Team Ngôi Làng:
Kim Ahri, Park Seungyub
Thế này là đủ rồi, và tôi cũng có thể chỉnh sửa một khi tìm ra vai trò của Ahri và Seungyub.
Sau khi ghi lại mọi thứ, tôi báo cho mọi người trong xe vị trí của Ahri và Seungyub là ở gần ngôi làng cạnh dinh thự.
Mọi người dần bình tĩnh lại và chia sẻ những gì đã biết với nhau, rồi cân nhắc về phương án hành động tiếp theo.
“Em hơi bất ngờ vì chúng ta là các thầy trừ tà, nhưng về tổng thể thì em không nghĩ điều đó thay đổi kế hoạch.
Mục tiêu của chúng ta vẫn là tìm ra sự thật đằng sau ‘Lee Sehyun’, chủ nhân biệt thự. Trước tiên thì cứ đến ngôi làng với tư cách ‘thầy trừ tà’ rồi thu thập thông tin đã.”
Chị Eunsol hỏi lại.
“Trước khi đó thì chúng ta cần quyết định ai sẽ trốn thoát, phải không? Chúng ta nên làm gì?”
Kế hoạch ban đầu của chúng tôi là mọi người sẽ đi tới biệt thự, trong khi một người lái xe chạy khỏi vùng này để trốn thoát.
Thế nhưng, có một vấn đề.
Chúng tôi nghĩ rằng mình sẽ đi quanh biệt thự hoặc ngọn núi gần đó, tệ nhất cũng chỉ là nhà thờ, nhưng mà chúng tôi cần phải di chuyển qua lại giữa ngôi làng và biệt thự vài lần để thu thập thông tin.
Nhóm còn lại cũng cần ô tô để di chuyển, và sẽ không ổn nếu người trốn thoát sử dụng ô tô.
Vậy thì người đó phải đi bộ à?
Đó là khi ông bác lên tiếng.
“Chúng ta phải thay đổi kế hoạch thôi. Ban đầu lí do để trốn thoát là gì? Chẳng phải là tên ‘Lee Sehyun’ đó mạnh tới mức nhập xác Songee trong tích tắc à?
Giờ đây chúng ta không chỉ sở hữu chiếc chuông mà còn có chiếc vòng tay để kháng công kích hệ tinh thần. Thêm nữa là Lee Sehyun chỉ mới bắt đầu bị tha hóa, sức mạnh của hắn chưa đủ lớn.
Trước tiên thì chúng ta cùng tiếp tục khám phá để thu thập thông tin, rồi hãy cử người trốn thoát.”
***
Chúng tôi đi theo con đường bằng ô tô khoảng 30 phút rồi cuối cùng mới thấy ngôi làng. Ngạc nhiên là nơi này khác với những ngôi làng nông thôn bạn thường thấy.
Nhà cửa ở đây nguy nga hệt như những căn nhà bạn thấy ở các điểm du lịch, và cũng có nhiều nhà hơn chúng tôi tưởng.
Nhìn như một khung cảnh lấy thẳng từ phim drama.
“Ngôi làng này là nơi người giàu nghỉ hưu à?”
Anh Jinchul tóm lược suy nghĩ hộ tôi trong 1 câu.
Anh ấy nói đúng, và mọi thứ cảm giác cũng y như vậy.
Tôi không thể thấy bất cứ khu vườn hay cánh đồng nào của một ngôi làng nông thông, và tất cả các ngôi nhà ở đây đều vô cùng lớn.
Các cư dân nơi đây nhìn xe của chúng tôi với vẻ hứng thú, và tôi để ý rằng quần áo của họ đều là hàng chất lượng cao.
Phía xa xa, tôi thấy ‘dinh thự’ quen thuộc.
Chẳng phải nơi này là Hàn Quốc sao? Sao có thể có một căn biệt thự nguy nga như thế được?
Ngay sau khi chúng tôi vào làng, chị Eunsol nói như thể đã nhớ ra gì đó.
“Không cần che giấu việc mọi người là các linh mục đâu. Dân chúng ở đây đều nghĩ chị dùng mối quen biết để mời mọi người tới điều tra các sự kiện lạ đang xảy ra trong làng.
Tất nhiên thì mọi người vẫn phải giấu chuyện Lee Sehyun là nghi can số 1 nhé.”
“Noonim. Chẳng phải hơi kì lạ nếu chị mời linh mục chứ không phải cảnh sát khi thấy chuyện lạ sao?”
“Ai biết...” chị Eunsol đáp. “Chị đang kiểm tra kí ức, nhưng nơi này hơi khác so với Hàn Quốc của chúng ta. Cứ như thể tòa thánh Vatican đang đóng vai Cục Quản Trị ở đây. Còn nữa, mọi người cần phải cẩn thận.”
“Xin lỗi ạ?”
“Mọi người cần cẩn thận từ ngữ xưng hô chứ còn gì nữa. Mọi người cứ gọi chị như là một tín đồ sùng đạo bình thường, kể cả khi không có ai ở cạnh. Thế nên chúng ta mới không phạm sai lầm khi có người ở bên.”
Chị ấy nói đúng. Từ giờ phút này, tôi là ‘Phó Tế’, và phải nhớ kĩ vai trò của mình trong căn phòng này.
Chúng tôi đỗ xe tại một nơi có vẻ là tòa thị chính, và tách làm ba nhóm.
‘Cô Lee Eunsol’ và ‘Hồng Y Kim Mooksung’ đi thẳng tới dinh thự để gặp Lee Sehyun.
‘Sơ Yu Songee’ và ‘Sơ Elena’ đã đi tới khu vực phía Tây tòa thị chính, còn ‘Phó Tế Han Kain’ cùng ‘Tư Tế Cha Jinchul’ thì đi về hướng Đông.
***
Cha Jinchul
“Kain. Chúng ta nên làm gì trước -”
“Tư tế Cha. Xin hãy cẩn thận lời ăn tiếng nói. Sắp có người tới ngay thôi.”
“À, phải rồi. Phó tế Han à, cậu nghĩ chúng ta nên tìm thứ gì trước?”
“Tìm cái nết cư xử lịch thiệp của anh trước nhé.”
Chết tiệt. Biết là mình không nên đi với tên này mà; nó cứ như là mẹ vợ mình.
“...Anh đang hơi hối hận về việc đi cùng em rồi đấy. Vậy thì, Phó tế Han. Ý kiến của cậu về quá trình điều tra thế nào?”
“Chúng ta trước tiên cần phải điều tra về sự kiện trẻ em mất tích quanh làng, và tìm hiểu ý kiến của mọi người về ngài Lee Sehyun. Thêm nữa là chúng ta cần tìm Ahri và Seungyub.”
“Ừ, đúng. Ý ta là, ta hiểu rồi.”
Đúng là chúng tôi cần phải cảnh giác hơn với cách nói chuyện, nên tôi quyết định uốn lưỡi bảy lần trước khi nói.
Chúng tôi đang đi thì tôi nhận ra Kain đang đọc chăm chú một mảnh giấy không biết từ đâu ra.
“Phó tế Han. Cậu đang đọc thứ gì đó?”
“Đây là một lời cầu nguyện ở trong xe ạ.”
... Một lời cầu nguyện à?
“Tại sao ngài lại cảm thấy khó chịu vậy thưa tư tế? Ngài nghĩ là bình thường thì linh mục không biết một lời cầu nguyện nào à? Chúng ta còn phải gặp nhiều người trong làng xuyên suốt thời gian ở trong căn phòng này.
Một khi tôi đọc xong thì tôi sẽ cho ngài vài dòng quan trọng để ghi nhớ. Và xin ngài hãy đọc chúng sau khi nói chuyện với dân làng. Còn nữa, mong ngài hãy đọc nó trong khi ngửa mặt lên trời với đôi mắt đồng cảm.”
Làm ơn tha cho tôi! Tôi muốn chạy lắm rồi. Sao tên này nhập tâm với việc cosplay thầy trừ tà quá vậy?
***
Han Kain
Chúng tôi tập trung vào việc thu thập thông tin quanh làng cùng Tư tế Cha.
Quả nhiên như ấn tượng ban đầu của chúng tôi, phần lớn mọi người bên trong làng đều là những người tương đối giàu, tìm kiếm cuộc sống thứ hai sau khi rút lui khỏi chốn thành thị.
Có hai thông tin chính mà chúng tôi biết được.
Trước tiên là về vụ người mất tích.
Những đứa trẻ mất tích chủ yếu là những đứa trẻ mới dậy thì. Mọi người ở đây đa phần đều đã nghỉ hưu, và độ tuổi trung bình là khá cao, nhưng tự nhiên thì cũng có vài cặp đôi trẻ tuổi lẫn trẻ con.
Đã có 4 đứa trẻ mất tích rồi. Chúng là nguồn năng lượng tích cực và vui vẻ trong cả làng, thế nên dân làng đều rất buồn và lo lắng.
Sau khi nghe về tình hình, chúng tôi hiểu tại sao họ đã liên hệ với thầy trừ tà chứ không phải cảnh sát.
Có vẻ là, những đứa trẻ vẫn đang trong nhà như bình thường trước khi đột nhiên biến mất, có trường hợp còn biến mất khỏi tầm nhìn camera đang giám sát luôn.
Thêm nữa là, bọn bắt cóc thường sẽ liên lạc với gia đình giàu có của bọn trẻ để đòi tiền chuộc, nhưng chưa có gì như vậy cả.
Dân làng chắc chắn rằng đang có một thế lực siêu nhiên nào đó diễn ra.
Tiếp theo là ý kiến của dân làng về Lee Sehyun.
Không giống như chúng tôi, những người đã biết về hành tung mờ ám lẫn sự tha hóa của hắn trong tương lai, thì có vẻ uy tín của Lee Sehyun trong mắt dân làng là cực cao.
Hắn ta là một doanh nhân thành đạt, trẻ tuổi, kiếm được tài sản từ nhiều ngành nghề, cũng như đóng góp xây dựng đáng kể để phát triển ngôi làng.
Về cơ bản thì hắn là đại diện của cả làng, và cũng chẳng phải ngẫu nhiên khi em gái của hắn lại là người được cử đi tìm kiếm sự giúp đỡ bên ngoài.
Chỉ cần nghe tôi hỏi những câu bất lợi cho Lee Sehyun cũng đã đủ khiến dân làng phật ý. Tư tế Cha phải xin lỗi họ vì sai lầm sơ đẳng của một phó tế.
Chúng tôi phải kết nối Lee Sehyun với những vụ mất tích này thế nào?
Những đứa trẻ mất tích đâu rồi? Chúng có bị nhốt dưới tầng hầm dinh thự không? Hay là đã chết rồi?
Chúng tôi cần phải đến biệt thự trước khi làm bất cứ điều gì khác.
Chúng tôi quay lại tòa thị chính, và thấy sơ Elena và sơ Songee, người đã đi tới nửa kia của ngôi làng.
“Các sơ thân mến. Các sơ có tìm thấy thông tin gì không?”
“...Oppa?”
“Làm ơn gọi tôi là ‘Phó tế Han’.”
Tôi cảnh báo Songee về cách xưng hô với tôi, đó là khi Tư tế Cha than phiền ở bên cạnh.
“Thật tình! Tên này quá nhập tâm rồi. Có khi nó sẽ nhắc em tới khi em sửa lại cách xưng hô luôn đấy.”
“Tôi nghĩ Phó tế Han có một cách tiếp cận đúng đắn.” Đó là khi Sơ Elena chen vào. “Chúng ta phải di chuyển và điều tra như thám tử, nhưng dân làng đều đang quan sát và lắng nghe chúng ta. Ngài cũng nên cẩn thận, thưa Tư tế Cha.”
Có vẻ là Sơ Elena cũng đã hiểu ra vấn đề, không giống Tư tế Cha, người vẫn đang chưa được nghiêm túc.
Quả nhiên, Tư tế Cha gục đầu xuống chỉ sau một câu của Sơ Elena, người tiếp tục nói lên những gì tìm được.
“Chúng tôi tìm thấy một nhà thờ ở hướng đó. Nhà thờ đó khác với lần đầu tiên chúng ta tới, khi đó thì chỉ còn lại tàn tích. Tôi cũng đã gặp cha xứ ở đó.”
“Cha xứ có biết gì không?”
“Không ạ. Cha xứ không phải là một người hiểu biết về trừ tà, quỷ thư hay bất cứ thứ gì siêu nhiên.
Ông ấy là một người bình thường và có vẻ khá lo lắng xung quanh chúng tôi. Ông ấy nhờ chúng tôi tiếp nhận vụ án mất tích liên hoàn, nhưng không có gì thêm.”
Sơ Songee liền nói, “Chúng tôi cũng đã tìm thấy Seungyub và Ahri. Hai người họ bị biến thành trẻ con trong làng. Tất cả dân làng đều đang che giấu các đứa trẻ sau các vụ mất tích, nên gặp được họ còn khó.
Chúng tôi chỉ gặp được họ sau khi tự xưng là sơ tới từ tòa thánh Vatican.”
“Trẻ con trong làng à?” Tôi hỏi, “Hai người họ có trẻ hơn vì lí do nào đó không?”
“Vâng có ạ. Cả hai đều chỉ mới 10 tuổi. Cả hai đều rất đáng yêu!”
“Sơ có nói chuyện với cả hai chưa?”
“Seungyub có vẻ rất bực bội và muốn giúp đỡ mọi người tại biệt thự. Ahri thì chỉ nói là ổn thôi ạ.”
Cả hai người họ đều trở thành trẻ con trong một ngôi làng đang diễn ra các vụ mất tích. Không đời nào đây là một sự tình cờ.
Tư tế Cha, người có vẻ có cùng suy nghĩ, lên tiếng phát biểu.
“Phó tế Han. Có lẽ nào hai đứa trẻ đó là mục tiêu tiếp theo không? Chúng ta có nên bảo vệ hai đứa trẻ trực tiếp không?”
“Hmm. Tư tế Cha, đó chắc hẳn là điều mọi người nghĩ sau khi nghe thấy vậy, nên tôi nghĩ Ahri cũng thấy thế. Đứa trẻ đó có đủ sức mạnh để tự bảo vệ bản thân nên ngài không cần quá lo lắng.”
“Ta không lo về Ahri lắm. Ta lo về Seungyub cơ.”
“Dù sao thì, chúng ta cũng không thể làm gì nhiều. Cha mẹ của hai đứa trẻ còn đó nên các linh mục đâu thể đột nhiên xuất hiện và bắt bọn trẻ đi được. Trước tiên thì mọi người cần tới biệt thự. Đã đến lúc chúng ta gặp Lee Sehyun rồi.”
Đã đến lúc mọi người tới biệt thự
Ngay khi nghe thấy vậy, Songee lên tiếng lo âu.
“Tôi bị nhập xác ngay khi chạm phải bức tượng ở lần đầu tiên. Chúng ta nên làm gì?”