User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 25
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Hành Lang
Lời Khuyên Hiền Triết: 2
Chúng tôi đã đói meo sau khi leo núi, nên chúng tôi chỉ có thể thử nghiệm những món đồ mới sau bữa tối.
Cây bút của tôi, găng tay của ông, và phù hiệu của chị.
Món đồ dễ hiểu nhất là phù hiệu của chị.
“Hả? C, chị ấy biến mất rồi!”
“Hmm. Ta vẫn có thể cảm nhận được gì đó, nên không phải là cơ thể của nó đã biến mất,” Ông Mooksung nhận định.
“Ông ơi. Ông có biết mình đang chạm vào đâu không?”
“Ối! Ta không cố ý đâu,” ông ấy nhanh tay rụt lại.
Chiếc phù hiệu cho phép chị ấy tàng hình. Cũng giống như việc Khách Sạn luôn theo dõi chúng tôi dù cho chẳng thấy ai cả.
Chị ấy đột nhiên ‘nhấp nháy’, cho dù đang đeo phù hiệu, nên chúng tôi đã tìm ra điều kiện chính xác sau vài lần thử nghiệm nữa.
Chị ấy phải nín thở trong khi đeo phù hiệu để kích hoạt tính năng tàng hình.
Mọi người khá ngạc nhiên vì khả năng hữu ích của nó.
Chiếc găng tay của ông bác cũng sốc tương tự
“...”
“Có đau không ạ?”
“Ta thì chẳng cảm thấy gì cả.”
Ngay sau khi ông bác đeo găng tay vào, thì bàn tay của ông bác trôi nổi trên không. Nơi từng là bàn tay của ông bác giờ đây lại phát ra ánh sáng lam nhạt, còn bàn tay đeo găng lại lơ lửng quanh phòng.
Khi ông bác nắm lấy bàn tay trên không rồi lột găng tay ra, bàn tay biến mất khỏi chỗ đó và xuất hiện ở nơi cũ.
“Có vẻ như là bàn tay điều khiển từ xa nhỉ.”
“Cái này khó điều khiển hơn ta nghĩ đấy”
Ông ấy có nói rằng cảm giác cánh tay đã dài lên vài lần, nhưng không phải là một cảm giác chúng tôi có thể hiểu được sau khi nghe kể.
“Không biết thế này có được không nhỉ?”
Ông Mooksung lẩm bẩm rồi cầm khẩu súng lên với bàn tay điều khiển từ xa!
Thế này là quá hữu dụng rồi? Giờ thì ông ấy có thể bắn súng từ bất cứ đâu.
- Bùm!
... Không may là viên đạn bay tới một hướng hoàn toàn khác.
“Ối! Thứ này khó nhắm thật đấy. Ta cần phải tập luyện nhiều rồi.”
Cuối cùng thì là cây bút của tôi, thứ đáng ngờ nhất cả ba món.
‘Một cây bút có thể viết ở bất cứ đâu’
Nếu tôi nghĩ thầm, ‘Mình muốn viết lên không khí!’ thì nó sẽ cho tôi viết vào không khí, còn bấm nút ở chuôi bút trong khi nghĩ ‘Tẩy đi’, thì vết bút sẽ biến mất.
Tôi có thể viết vào không khí, lên cơ thể, lên giấy, và cả nước nữa. Thế nhưng, những con chữ tôi viết lên nước sẽ biến mất khi nước chảy đi.
... Mình phải dùng món này thế nào nhỉ?
Hai đứa em không nhận được gì nhìn chúng tôi đầy ghen tị, nhưng với bản thân tôi, thì tôi không chắc tôi sẽ dùng cây bút này thế nào.
Sự thực rằng tôi có thể viết lên bất cứ đâu có vẻ là tính năng chủ đạo của thiết bị này. Hay là nó sẽ có ích khi chúng tôi gặp phải tình huống không thể viết bình thường được?
Tôi gặp khó khăn trong việc nghĩ ra cách sử dụng cây bút đúng đắn.
Chúng tôi đều đồng ý rằng cần thêm thời gian để làm quen với công cụ mới.
Chị Eunsol cần tập nín thở trong thời gian dài, còn ông Mooksung thì cần tập sử dụng cánh tay điều khiển từ xa nhuyễn tới mức bắn súng được.
Nhưng tôi thì sao? Tôi nên luyện tốc ký à?
Nghĩ kiểu gì đi nữa thì món đồ này cũng là kì lạ nhất.
Tôi đang chăm chỉ tập viết lên không khí thì chị Eunsol để ý tới một tính năng khác của cây bút.
“Nhìn như em đang viết từ khoảng cách xa ấy?”
“Gì cơ ạ?”
“bình thường thì em sẽ viết từ ngòi bút đúng không? Nhưng mà em không dùng mực; nên có vẻ con chữ không xuất hiện từ cây bút mà hơi cách ngòi bút một tí.”
Nghe vậy, tôi thử nghiệm thêm một chút và quả nhiên là có một khoảng cách ngắn. Sau khi nhận ra thì tôi có thể viết chữ từ một khoảng cách xa. Khoảng cách tối đa rơi vào tầm 1m.
...
Viết lên bất cứ đâu từ một khoảng cách ngắn à. Tôi cuối cùng cũng nghĩ ra cách để sử dụng món đồ này.
Nó hữu ích hơn tôi tưởng.
Tất cả các món đồ đều có một điểm chung.
Không ai trừ chủ nhân có thể sử dụng nó. Khi được sử dụng bởi người khác, cây bút của tôi chỉ là cây bút bình thường, găng tay của ông cũng chỉ là găng tay bình thường, và chiếc phù hiệu cũng chẳng có gì đặc biệt.
Năng lực đặc biệt của chúng chỉ xuất hiện trong tay chủ nhân.
Đi tới Thánh Địa vào buổi sáng, leo núi buổi trưa và kiểm tra dụng cụ vào buổi tối đã rút cạn sức lực của chúng tôi.
Chúng tôi đi ngủ và đó là kết thúc của ngày đầu tiên trong chuỗi Thời Gian Tiệc Tùng.
***
Buổi sáng ngày thứ hai, chúng tôi thức dậy cùng với cơn đau cơ dữ dội, và không thể làm gì.
Chúng tôi trách mắng ông Mooksung mỗi khi đi ngang qua, và cuối cùng thì ông ấy ở lì trong phòng...
Đã gần tới bữa trưa, khi ấy, các thành viên cường hóa Phước Lành dần tỉnh dậy. Ngay khi họ tỉnh dậy, chúng tôi thảo luận về những biến đổi của Phước Lành, cũng như các công cụ mới nhận được khi họ nằm ngủ.
“Vậy là Elena có thể phát hiện nói dối, anh Jinchul có năng lực hồi phục, còn phước lành Ám Thị của Ahri mạnh hơn chút đỉnh. Thế là đúng chưa?” Tôi hỏi để chốt lại mọi thứ.
“Vâng.”
“Đúng vậy”
“Phải.”
“Cô có thể phát hiện nói dối cả ngày lẫn đêm không Elena?” tôi hỏi.
“Không hẳn. Thực ra thì nếu vậy đó chẳng phải một năng lực cực kì mệt mỏi sao? Tôi nghĩ tối đa là 10 phút mỗi ngày.”
“Chúng ta sẽ không tới Phòng Nguyền Rủa hôm nay nên thử qua đi.”
Sau khi tôi đề xuất, mắt Elena dần chuyển vàng.
Mọi người nhìn cô ấy đầy thích thú, tôi bắt đầu trước.
“Chiều cao của tôi là 2m.”
Elena lặng lẽ cười đáp lại.
Anh Jinchul nói dối tiếp.
“Tôi nặng 200kg”
Giờ thì cô ấy lại nghiêng đầu.
“Cảm giác như thế nào vậy? Có phải nó sẽ báo hiệu nói dối như kiểu sét đánh không?”
“Tôi cảm thấy gì đó sau khi nghe lời hai anh. Đây này.”
Nói vậy, Elena nhẹ nhàng bám vào chiếc bàn.
Và góc bàn lập tức bị nghiền nát.
“Có vẻ là nó không dừng sau khi phát hiện nói dối, và tôi nhận được sức mạnh để ‘trừng phạt’
Tuy tôi không mạnh ngang một quả núi lửa như lúc ‘hành quyết’ nhưng tôi nghĩ mình có thể đấm được một hai phát đau đó.
Nhân lúc này, anh có muốn thứ ăn đấm không, anh Jinchul, để thử năng lực hồi phục của mình nhé?”
“... Không, cảm ơn cô.”
Anh Jinchul có vẻ mất sạch hứng thú sau khi nhìn thấy chiếc bàn bị nghiền nát.
Đây là một năng lực đáng sợ hơn tôi nghĩ. Chúng tôi thử nghiệm thêm cỡ 10 phút trước khi ánh sáng vàng dần tắt.
“Hay mình thử năng lực hồi phục của anh đi?” tôi gợi ý “Hay là chặt một hai ngón tay gì đó?”
“Em có còn tỉnh táo không Kain? Anh không nghĩ đây là một năng lực cần thử nghiệm.”
Không may là năng lực của anh Jinchul và Ahri hơi khó để thử nghiệm. Anh Jinchul chẳng muốn mất ngón tay để thử nghiệm Tái Tạo Sinh Lực, còn chúng tôi không muốn bị Ám Thị thôi miên để xem nó mạnh lên cỡ nào.
Sau khi test nhanh năng lực và công cụ mới, chúng tôi quyết định lịch trình sắp tới.
Đó là một trong những chương trình đã được Khách Sạn đề cập tới trong thông báo.
‘Safari Mọi Thời Đại’ để thử nghiệm Di Sản!
***
Buổi chiều ngày thứ hai của Thời Gian Tiệc Tùng, chúng tôi phải đi tới ‘Safari Mọi Thời Đại’ nằm dưới tầng hầm.
Nó sẽ là gì nhỉ, tôi tự hỏi.
Tôi không thể suy luận ra cái gì chỉ từ tên gọi, và cũng hơi khó hiểu tại sao Safari lại là nơi tốt để chúng tôi làm quen với Di Sản.
Chúng tôi thử thảo luận nhưng cuối cùng cũng chẳng đi tới đâu.
Ông Mooksung dẫn đường.
“Đi tới khu Safari nào! Cứ tán gẫu cũng chẳng ra được đáp án đâu, mọi người tới nơi thì sẽ biết thôi. Ta nghĩ nó không phải một nơi nguy hiểm, nếu Khách Sạn đã khuyên rằng nơi này dùng để huấn luyện.”
Thật vậy không?
Cho dù cái nơi gọi là ‘Thiên Đường Giải Trí Hi Vọng’ kia là nơi mà monster truck sẽ nghiền nát mọi người ngay từ đầu vẫn sờ sờ ra đó ấy à?
Đằng nào thì, chúng tôi cũng đi xuống tầng hầm. Trên đường đi, tôi tự hỏi không biết Khách Sạn này có bao nhiêu phòng dưới hầm nhỉ.
Hành lang trải dài vô tận, và có hàng tấn phòng.
Thêm nữa, theo lời ông Mooksung, người đã khám phá kĩ tầng hầm, có vẻ là tầng hầm sẽ thay đổi kết cấu mỗi khi chúng tôi tới đây.
Hôm nay cũng chẳng khác gì.
Khi chúng tôi tới tầng hầm, trong khi nghĩ trong đầu ‘Safari’, thì căn phòng đầu tiên chúng tôi gặp có gắn biển in chữ ‘Safari’ to đùng.
Tôi thề là hôm qua có một căn phòng khác ở đây khi chúng tôi đi leo núi mà...
Cứ nghĩ mãi cũng vô ích, nên tôi lập tức bỏ dòng suy nghĩ này đi.
Khi chúng tôi vào khu ‘Safari’, chúng tôi thấy một vùng đất lớn giống công viên giải trí.
Một quầy ki ốt lớn nằm ở cổng vào.
“Chúng ta phải dùng cái này thế nào?”
“Chắc là sẽ phải lấy một vé vào ở đây.”
Chúng tôi đọc qua chỉ dẫn ghi trên màn hình.
Khu Safari chỉ mở cửa trong Thời Gian Tiệc Tùng.
Khu Safari có động vật thuộc ‘mọi thời đại’,
Niên đại được chọn sẽ là ngẫu nhiên đối với mỗi lần quý khách vào đây.
Quý Khách có thể rời đi bất cứ lúc nào. Quý khách sẽ hồi sinh ở ngoài nếu chết ở trong.
...
Nếu chết ở trong à? Nghe có vẻ kinh dị, nhưng nếu là Khách Sạn này thì rất bình thường luôn. Thực ra tôi còn nhẹ cả đầu khi thấy dòng chữ ‘hồi sinh ở ngoài’, thế này còn có nghĩa nhiều hơn cả cái chết.
“Thật tình. Khách Sạn này lúc nào cũng muốn giết chúng ta ở khắp mọi nơi. Kể cả nơi này cũng giải thích chuyện gì sẽ xảy ra sau khi chết.”
“Chà, ít nhất thì chúng ta cũng sẽ hồi sinh ngay ở ngoài mà.”
“Này, lợn lòi! Chú mày thử dùng Ngôi Sao chưa?”
“Cháu biết cách triệu hồi nó, nhưng chưa dám thử. Cháu sẽ dùng nó kiểu gì nếu nó hủy diệt mọi thứ xung quanh ngay khi xuất hiện chứ?”
“Thế thì giờ là lúc tốt nhất rồi. Songee!”
Songee bước tới chỗ anh Jinchul cùng chiếc vòng tay sáng lấp lánh.
“Để em dùng năng lực vòng tay lên người anh.”
Mọi người lần lượt lấy vé từ ki ốt, và đi về phía cổng vào.
Tôi dần cảm thấy lo lắng.
Dẫu biết chúng tôi sẽ được hồi sinh, không giống Phòng Nguyền Rủa, tôi vẫn khá là lo.
‘Safari Mọi Thời Đại.’
Chính xác thì cái tên kì lạ này có nghĩa gì?
Chôn vùi dòng suy nghĩ đó, tôi bước qua cổng vào.
***
Han Kain
Niên Đại đang được xác định
***
***
***
Niên Đại được chọn là 155 triệu năm trước. Bắt đầu!
Cơ thể tôi rơi bịch xuống đất trong khi chưa hết bối rối.
Cái gì? 155 triệu năm trước? Cái quái gì?
Khoảnh khắc tôi chạm đất, tôi nhìn quanh và nhận ra, chắc đây là ban đêm, vì xung quanh vô cùng tối.
Đây là một bức tường à? Tôi loay hoay một lúc với bức tường khổng lồ trước mặt, dựa vào nó rồi tiếp tục đi tới.
Biết thế mình đã mang một ngọn đuốc hay đèn pin...
Đó là khi xung quanh tôi bừng sáng.
...
Tôi nhận ra là – không phải xung quanh tôi tối vì đang là ban đêm.
Tôi chỉ đang nằm dưới một thứ gì đó quá mức khổng lồ. Khoảnh khắc ‘bàn chân to lớn’ đó, thứ mà tôi vẫn đang loay hoay, nhấc khỏi mặt đất, tôi cuống cuồng chạy!
Thật sự là khủng long à?
Một thứ gì đó to hơn cả trụ bê tông phi về phía tôi với tốc độ chóng mặt.
Cảnh báo của tao đâu! Cửa sổ hệ thống đâu?
Thật ra thì chết ở Safari này chẳng có nghĩa gì cả mà. Có khi đó là lí do nó không cảnh báo tôi, mà thật tình thì có cảnh báo cũng chẳng thay đổi được gì.
- Kwang!
Cơ thể tôi bay vọt lên không, và tôi dần trở nên bất tỉnh.
...
Ah, đó là một con brachiosaurus.
Cái chết đầu tiên của tôi trong khu Safari là vì một cú quét đuôi giận dữ của một con brachiosaurus.