Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

You guys should have married soon! I have three girls who have been told so.

(Đang ra)

You guys should have married soon! I have three girls who have been told so.

Yuuta (優汰)

Và ai trong số họ mới thật sự là nữ chính!?

9 148

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

19 89

Sau khi bị người bạn thời thơ ấu và bạn thân nhất của mình phản bội, một người bạn thời thơ ấu khác đã cứu rỗi tôi

(Đang ra)

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

(Đang ra)

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

Shiriken

Ma thuật có tồn tại, nhưng nhân vật chính không thể sử dụng. Đây là thế giới nơi mà thánh thần và bạo lực đều tồn tại.

43 6259

Web Novel (Chương 1-100) - Chương 82: Thời Gian Tiệc Tùng (4), Cửa Hàng Lưu Niệm

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 25

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng Hầm, Khu Leo Núi

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

 

Han Kain

“Bắt lấy nó! Đừng để nó chạy thoát!”

Một tiếng gầm lớn vang vọng khắp ngọn núi.

“KYAAAAAAAAAAA!”

Và đi kèm theo là một tiếng thét

...

Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Cô gái đột nhiên xuất hiện giữa nơi núi rừng hẻo lánh, đột nhiên chạy khỏi chúng tôi, thế nên chúng tôi dốc sức truy đuổi.

Giữa màn rượt bắt đó, tôi tự hỏi. Sao con nhóc này lại chạy khỏi chúng tôi? Và tại sao chúng tôi lại đuổi theo nó?

Tôi cũng chẳng biết đâu, nhưng mà kệ, chúng tôi đuổi theo nó bằng hết tốc lực.

Ngọn núi này có những dốc sâu và rặng cây dày đặc, nên chạy xuyên rừng, ngoài những lối mòn định sẵn để leo núi ngay lập tức làm quần áo tôi lấm lem. Nếu mà tôi mặc bộ đồ thường ngày thì chắc chắn chúng đã bị thủng lỗ chỗ rồi.

“Gì đấy? Chuyện gì đấy?”

Tôi nghe thấy chị Eunsol hỏi từ xa, chị ấy cũng đã tham gia đội đuổi bắt sau khi nghe thấy âm thanh huyên náo.

“KYAAAAAAAAAAAA!”

Quý tiểu thư có thể đừng hét được không ạ? Cô ta làm sao vậy? Giờ thì chúng tôi mới là kẻ xấu đó!

May mắn thay là cô gái đó chẳng phải siêu nhân như Ahri, còn ông Mooksung thì có võ công của một ẩn sĩ lừng danh Trong vòng chưa đến 10 phút, ông ấy đã bắt kịp cô gái và tra hỏi.

“Sao lại chạy khỏi bọn ta?!”

“Sao các người lại đuổi theo!?” cô gái đó hét lại

“Vì cô đang chạy trốn khỏi bọn ta!”

“Tôi chạy vì các người đuổi theo tôi!”

...

Tôi hoàn toàn câm nín. Nghĩ lại thì có khi chúng tôi mới là người sai.

Nếu một cô gái trẻ, gặp một chàng trai trẻ và một lão già ở giữa núi, hai người này đột nhiên quát tháo và đuổi theo sau khi cô ấy mỉm cười chào, thì ai cũng chạy đi chứ nhỉ?

***

Khi chị Eunsol tới hiện trường thì cô gái đó lập tức ôm eo chị và khóc.

Tại sao cô ta cứ khiến bọn tôi trông giống lũ bất lương vậy?

“Này! Đủ rồi. Ta không biết cô có phải NPC không, nhưng đừng làm chuyện không cần thiết nữa!”

Nghe ông Mooksung nói vậy, vẻ mặt cô gái tức thì thay đổi, và hỏi với một giọng lém lỉnh.

“Lộ rồi à?”

Ông bác ngu người đáp lại.

“Rõ ràng, chẳng có lí do gì một con nhãi lại xuất hiện vô căn vô cớ ở đây cả. Vậy thì vai trò của ngươi là gì?”

“Em là nhân viên phụ trách Cửa Hàng Lưu Niệm~”

Khi tôi nhìn kĩ quần áo của cô ta, thì quả là loại quần áo mang phong cách truyền thống thường được mặc bởi các nhân viên cửa hàng lưu niệm tại các điểm thu hút khách du lịch. Cô gái đột nhiên đứng dậy với vẻ mặt đầy sức sống, rồi dẫn chúng tôi đi qua khu rừng.

“Mọi người có thể gặp em nếu đi quanh Khách Sạn với ít hơn nửa nhóm nha!”

Ít hơn nửa à?

“Nhưng mà nhóm này có 5 người mà? Thế này đâu phải ít hơn nửa?”

“Ah.”

Chị Eunsol kêu lên như đã hiểu ra vấn đề.

“Chị à?”

“Seungyub đã mệt quá nên chị bảo em nó quay về rồi. Songee cũng đứng yên ở khoảng giữa, nhưng có vẻ em nó cũng ra ngoài luôn rồi.”

“Ha! Bọn nhóc ngày nay và các mánh khóe vặt!”

Chị Eunsol phản pháo, “Bác ơi. Đây là điều sẽ xảy ra nếu bác dẫn theo trẻ con lên núi đấy. Bác còn phải thấy ngạc nhiên vì cháu và Kain cũng chưa bỏ trốn.”

“Nhưng mà nhờ đó mà chúng ta sắp sửa kiếm được thứ gì đó rồi! Đây là lí do mà mọi người nên kính lão đắc thọ đó.”

“Nhưng mà cũng đâu có phải ông sẽ biết là chúng ta sẽ gặp Cửa Hàng Lưu Niệm đâu...” tôi lẩm bẩm một mình.

Sau khi đi khoảng 30 phút nữa, chúng tôi tới một cửa hiệu rõ ràng không nằm trên núi này.

Bên trong trông giống hệt một cửa hàng lưu niệm thông thường – nó toàn đồ linh tinh như thú bông, thiệp bưu điện, đồ chơi và quần áo đơn giản, không khác gì một nơi bán đồ lưu niệm cả.

“Mọi người tìm thấy nơi này đều có quyền chọn một món hàng với mỗi thành viên! Nhưng mọi người chỉ có thể chọn một món cho bản thân, không được chọn cho người vắng mặt.” Em gái nhân viên tuyên bố dõng dạc.

Tôi hỏi lại cho chắc.

“Đây không phải đồ lưu niệm bình thường, đúng không?”

“Sẽ rất thất vọng nếu là như vậy, phải không? Đương nhiên đây là đồ đặc chế bởi Khách Sạn! Tuy nhiên, mọi người chỉ có thể kiểm tra năng lực của chúng sau khi quyết định món hàng.”

...

Chúng tôi nên chọn gì nhỉ? Có vẻ là tất cả mọi thứ đều có ‘năng lực độc đáo’, nhưng tôi không rõ đâu sẽ là lựa chọn đúng đắn.

Đó là khi chị Eunsol tới và thúc khuỷu tay vào sườn tôi.

“Chị không rõ đâu. Thử dùng Lời Khuyên đi.”

“Nhưng nó sẽ không nói gì hữu dụng nếu chúng ta chẳng biết gì cả.”

“Cứ thử đi xem sao.”

Tôi tập trung tinh thần và hỏi, ‘Cho tôi biết nên chọn gì.’

Chọn những gì mà ngươi quen thuộc.

“Nó bảo chúng ta chọn gì quen thuộc ạ.”

“Thế có phải quá rộng rồi không? Có rất nhiều món hàng ở đây mà chúng ta quen thuộc.”

“Chúng ta chỉ có thể nhận được đáp án kiểu này, nếu chúng ta không biết gì về tình hình hiện tại.”

“Ugh-. Seungyub đâu rồi khi chúng ta cần thằng bé nhất chứ? May Mắn của cậu ta sẽ ngay lập tức chỉ ra ba món tốt nhất ở nơi này.”

“Có khi cháu nên cản thằng bé không cho nó về thì hơn?”

“Nhưng mà nếu không làm vậy thì nơi này sẽ không xuất hiện.”

Chúng tôi thảo luận nhưng không thể đưa ra quyết định nên chọn gì. Không có gợi ý gì ngoài Lời Khuyên để chúng tôi bám vào.

Một món đồ quen thuộc...

Cản trở lớn nhất tôi gặp phải trước khi vào Khách Sạn là bài thi tuyển sinh đại học, nên tôi đã dành phần lớn thời gian học và đọc sách. Vậy nên văn phòng phẩm là đáp án đúng nhỉ?

Sau khi tới Khách Sạn, tôi sử dụng con dao găm khá thường xuyên, nhưng ở đây không có vẻ là có thứ gì giống dao cả.

Cuối cùng, tôi chọn một cái bút có dòng chữ ‘HP’ chạm khắc lên nó. Viết tắt của Hotel Pioneer à?

Quay lại, tôi thấy chị Eunsol cũng chọn một phù hiệu có dòng chữ ‘HP’ tương tự.

“Chị chọn cái này chỉ vì nó dễ cầm theo.”

Còn ông Mooksung thì quay lại với chỉ một chiếc găng tay.

“Nhìn có vẻ sang trọng đấy chứ? Cảm giác khá vừa tay nên ta sẽ chọn món này.”

Cứ như vậy, chúng tôi chọn một cây bút, một phù hiệu và một chiếc găng tay, và đứng cạnh em nhân viên.

“Mọi người đã chắc chắn với lựa chọn chưa ạ?”

“Thế cô có recommend món gì không?”

“Tất cả mọi thứ trong cửa hàng đều là Khách Sạn đặc chế! Mọi thứ đều vô cùng tuyệt vời, nên em recommend tất cả!”

“Quả là một cách dài dòng để nói mình chẳng có thứ gì đáng chú ý. Ta sẽ chốt cái găng tay.”

“Anh chốt cái bút này.”

“Cái phù hiệu cũng thế.”

Em gái nhân viên vỗ tay một tiếng rồi chỉ về phía cửa. Trước khi rời khỏi cửa hàng, tôi dừng chân và quay đầu lại.

...

Rất có khả năng nhân viên này cũng là một NPC – một người thất bại dưới những thử thách của Khách Sạn trước chúng tôi. Tôi có thể hỏi điều gì không nhỉ?

“Em có thể cho biết điều gì về Khách Sạn không?”

Nụ cười tươi rói của cô gái lập tức đông cứng lại.

“...”

“Anh cũng chẳng biết hỏi gì đâu. Cái gì cũng được. Kể cả tên ‘thật’ của em cũng được.”

“Đó là điều cuối cùng em có thể nói ra.”

... Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện với Bác sĩ Kim Sanghyun. Anh ta có nói về việc một cuộc đối thoại thông thường sẽ không thể diễn ra, nếu lúc đó tinh thần tôi ổn định.

Cô gái đó cũng không thể nói chuyện được nếu nằm ngoài vai diễn nhân viên cửa hàng à?

Trong một lúc lâu, cô ấy chỉ đờ đẫn nhìn vào hư không.

“Hai người kia,” cô gái đột ngột nói.

“Sao?”

“Ngài và tiểu thư đây đã mua hàng xong, nên hai người có thể ra về ạ.”

Những lời này đột nhiên xuất hiện. Tự nhiên em gái nhân viên này bảo ông bác và chị ra khỏi cửa hàng. Cả hai người đều cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng rời đi như được bảo, chỉ còn lại chúng tôi trong cửa hàng.

“Anh có muốn rời đi không?”

“Đương nhiên? Ai lại muốn sống cả đời ở nơi kì lạ thế này?”

“Có nhiều lối thoát bên trong Khách Sạn. Và anh đã biết một vài trong số đó rồi.”

Trong khi nói vậy, em gái nhìn thẳng vào mắt tôi. Trực giác mách bảo tôi là em nhân viên này cũng biết, tôi nắm giữ thông tin về nhiều lối thoát nhất trong cả nhóm.

“...”

“Anh chắc cũng đang tò mò. Tò mò về việc có lối thoát nào cho tất cả mọi người không, thay vì chỉ một người.”

“Có à?”

“Tầng thứ ba.”

“Tầng thứ ba à?”

“Tầng thứ ba có một lối thoát, nơi mọi người có thể thoát ra vô điều kiện. Anh không cần phải phá giải phòng khách của tầng thứ ba, anh chỉ cần lên tới đó thôi. Nói chính xác, tất cả mọi người có thể thoát ra ngoài ngay khi phá giải xong Phòng Cửa Ngõ của tầng 2.”

Tim tôi bắt đầu đập.

Khi tôi tìm thấy thông tin về lối thoát trong thang máy, tôi đã lén lút giấu nó đi. Tôi không thể che giấu sự thật rằng suy nghĩ trong tôi có đôi chút ích kỷ, muốn sử dụng nó cho riêng mình.

Thế nhưng, lý do lớn nhất tôi không nói ra là bởi lối thoát cho một người sẽ trở thành mầm mống xung đột. Tôi phải che giấu thông tin đó, nhưng giờ thì tôi đã nhận ra có cách để tất cả mọi người có thể thoát ra.

Em gái cúi đầu chào, ra hiệu kết thúc cuộc đối thoại.

Nhưng tại sao? Tại sao em nó lại chỉ nói với mình tôi và không ai khác?

Tôi ngăn mình lại trước khi hỏi ra bằng lời. Tôi cũng đoán được đại khái lí do rồi.

Có vẻ là ‘thông tin về lối thoát’ chỉ được tiết lộ cho ‘người biết về nhiều lối thoát nhất’.

- Cạch!

Tôi mở cửa và rời khỏi cửa hàng. Khi quay đầu lại, cửa hàng đã bốc hơi như một ảo ảnh. Kể cả khi chúng tôi có quay lại đây sau này, thì chúng tôi cũng không thể tới được cửa hàng này nữa.

Ông và chị đều hỏi tôi về những gì xảy ra bên trong ngay khi gặp tôi. Tôi kể lại mọi thứ tôi biết, và lối thoát cho mọi người nằm trên tầng 3.

Thế nhưng, tôi bảo họ lí do em gái nhân viên chỉ đích danh tôi là bởi Phước Lành ‘Trí Tuệ’

***

Khi chúng tôi rời Phòng Leo Núi và quay lại Phòng 105, chúng tôi gặp lại Seungyub và Songee, hai người này đã về nghỉ ngơi từ trước. Hai người này không biết chúng tôi đã trải qua những gì nên đã ra vẻ hối lỗi, và kiếm cớ phải quay lại vì đau chân.

Ông, chị và tôi đều tạm thời câm nín. Chúng tôi gặp được một NPC vì cả hai bỏ cuộc, rồi nhận được một kho báu bất ngờ, nên có khi chúng tôi phải cảm ơn chứ?

...

Sau một lúc, bầu không khí quay ngoắt 180 độ. Ba người chúng tôi không thể giấu nổi niềm vui và an ủi hai người kia, nhưng hai đứa nhỏ đang lăn lộn trên sàn rồi.

Hai người đó lăn lộn trên sàn thật đó. Seungyub tôi còn hiểu nhưng Songee hơi quá tuổi để dỗi rồi à?

“Hai đứa đang làm cái quái gì vậy? Hai đứa có khác nào học sinh tiểu học không?”

“Em bực lắm đấy! Sao mọi người không dẫn em tới nơi đó vậy?!”

“Này hai đứa ~ Hai đứa cứ thế mà biến mất nên bọn chị sao có thể?”

“Ông có thể dùng tab giao tiếp được mà!”

Thật sự tôi cũng đã nghĩ tới phương án đó, nhưng không dám triển khai vì sợ rằng cửa hàng sẽ biến mất nếu Songee và Seungyub quay lại. Sau khi an ủi hai em nó, chúng tôi bắt đầu thử nghiệm những công cụ mới đầy thú vị.