Bầu trời nằm trên bầu trời, thế giới nằm ngoài thế giới.
Một cột trụ nằm ngoài tất cả mọi thứ cắm thẳng xuống Khách Sạn.
Chỉ sau khi nhìn nó một lúc tôi mới nhận ra.
‘Cột trụ’ đó thực ra là một ‘ngón tay’.
Tên Viện Trưởng có nói, ‘Khách Sạn bên trong Khách Sạn’ tương tự với một hố đen trong vũ trụ, đang sản sinh ra một vũ trụ khác nằm trong đó.
Sao tôi giờ mới nhận ra? Nếu một vũ trụ có thể được sinh ra trong một vũ trụ khác, tức là cũng có thể có một vũ trụ khác rộng hơn nhiều nằm ngoài vũ trụ của chúng ta!
Chỉ là một ‘ngón tay’ ấn nhẹ xuống toàn bộ các tà thần.
Như một con người nghiền nát một con kiến vậy. Hiện tượng siêu nhiên này khiến cả tên Viện Trưởng còn kinh ngạc, chứ đừng nói tôi.
“Kuhahahahahaha! Ngươi là kẻ đã giam cầm bọn ta à? Ngươi là ai? Là Chúa sáng thế hay gì? Ngươi nghĩ ngươi là ai -”
- Bẹp!
Đó chỉ là một cú ‘ấn’ nhẹ.
Tồn tại tà ác, kẻ đã đặt một phần sức mạnh của mình để chế tạo nên một ngôi sao, rồi đưa nó cho một phàm nhân để chôn vùi thế giới, đã bị nghiền nát chỉ bằng một ngón tay.
...
Trực giác mách bảo tôi. Đó là sinh vật – là tồn tại nắm giữ đáp án cho mọi thứ, bao gồm vô số câu hỏi và mong muốn thầm kín nhất của tôi.
... Có quá nhiều câu hỏi chạy trong đầu tôi, tới mức tôi không biết nên hỏi gì trước.
Làm ơn! Làm ơn! Trả lời đi.
Bất cứ thứ gì! Con không biết ngài là ai, nhưng ngài sẽ biết ‘mọi thứ’ nếu là người bảo vệ thế giới với chỉ một ngón tay mà phải không?
Trong thế giới chỉ còn ánh sáng và ngón tay đó-
Tôi nghe thấy một ‘giọng nói’.
‘Ngươi sẽ chạm mặt khởi nguồn của mình trên tầng hai. Khi thời khắc điểm, ngươi sẽ phải đưa ra quyết định.’
Khởi nguồn của tôi. Đừng nói là...
“Phòng ...!!!”
Nhưng mà tôi phải làm gì ở đó?
- BEEP!
Một âm báo kì lạ vang lên trong đầu tôi, và mọi thứ dần trở nên trống rỗng. Cứ như là một cục tẩy lớn đang xóa đi những câu từ trong đầu tôi.
... Mình đã biết quá nhiều rồi à. Có vẻ như mình đã vượt quá giới hạn của người chơi. Nhìn thì có lẽ mình sẽ không thể nhớ những gì xảy ra trong Lần Thử thứ 5 sau khi ra ngoài.
Tâm trí tôi mờ đi. Trước khi ngất xỉu, tôi thầm nghĩ.
Nếu các người đã định xóa kí ức tôi thì ít nhất cũng phải nói cho tôi đáp án cho tử tế chứ!
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 24
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Hành Lang.
Lời Khuyên Hiền Triết: 2
Han Kain
Tôi tỉnh dậy và chúng tôi đang ở ngoài, nghĩa là đồng đội tôi đã phá giải căn phòng thành công. Tuyệt quá, nhưng mà...
... Rõ ràng là tôi không nhận được Di Sản. Tôi không thấy thông báo gì.
Quay đầu lại, tôi thấy những gương mặt thân quen. Mọi người cười nói vui vẻ, và rồi cũng nhận ra ai nhận được Di Sản.
‘Ngôi Sao Dị Giới’
Sau khi nghe về Di Sản, tôi mừng vì không phải mình là người sở hữu nó. Nghe thì có vẻ tôi đang dối lòng, nhưng thật sự nó là món đồ tôi không thể sử dụng. Không giống chiếc vòng tay, nó là một món đồ có cái giá quá cao.
Tôi cũng mừng khi thấy anh Jinchul, người đang mất dần tự tin và niềm kiêu hãnh sau những lần chết ngớ ngẩn, đã trở lại với hình tượng trước đây.
Thôi thì cũng tới lúc mình kiếm một Di Sản rồi nhỉ?
***
Khi chúng tôi trở lại Phòng 105, chúng tôi được đón chào bằng một tràng pháo tay nhiệt liệt như các lần trước.
- Hoan hô! Hoan hô!
“Này. Này! Trật tự! Trật tự đi!”
Anh Jinchul xấu hổ kêu lên, cùng với một thông báo hiện ra.
CÁC VỊ KHÁCH QUÝ! XIN CHÚC MỪNG!
Chúng tôi, các nhân viên Khách Sạn, xin được chân thành chúc mừng các bạn đã nhận được chiến lợi phẩm thứ hai.
Căn nguyên lời nguyền không thể nắm bắt! Đồng đội lần lượt nằm xuống! Cơn đau xé toạc tâm trí lẫn cơ thể!
Các bạn đã chứng minh bản thân là những anh hùng chúng tôi chờ đợi bấy lâu.
Chiến lợi phẩm này đặc biệt khó sử dụng, dù cho cơ thể có khỏe mạnh thế nào đi nữa. Chỉ sử dụng một chút cũng đủ làm tinh thần lẫn cơ thể suy yếu, nên sẽ không thể tập luyện kể cả khi có nhiều thời gian trong tay.
Bởi vậy chúng tôi, Khách Sạn, đã cung cấp một nơi đặc biệt cho các bạn!
Các bạn hãy thử xuống tầng hầm tới khu ‘Safari Mọi Thời Đại’ nhé?
Đây là nơi hoàn hảo để làm quen với chiến lợi phẩm. Kể từ ngày mai sẽ có 5 ngày nghỉ ngơi! Mọi người nên học cách sử dụng chiến lợi phẩm hợp lí.
Sự Kiện Bất Ngờ của ngày hôm nay: Thời Gian Tiệc Tùng! Sẽ bắt đầu ngay sau đây.
Thời Gian Tiệc Tùng sẽ kéo dài 5 ngày và sẽ không có bất cứ mối nguy nào xảy ra trong thời gian đó. Bên cạnh đó, sẽ có một bí mật trong Khách Sạn chỉ xuất hiện trong Thời Gian Tiệc Tùng!
Đứng trước màn hình hiển thị, chúng tôi đọc tin nhắn cùng nhau. Nội dung hơi khác so với khi Songee nhận được chiếc vòng tay.
Trước tiên thì Thời Gian Tiệc Tùng kéo dài từ 3 lên 5 ngày. Chúng tôi có thêm thời gian vì đây là Di Sản khó sử dụng hơn à?
Không giống chiếc vòng tay, hình phạt duy nhất của nó là cơn đau đầu nhẹ, thì Ngôi Sao Dị Giới có nhiều điểm trừ hơn hẳn. Có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian để anh Jinchul làm quen với nó.
Thêm nữa là thông báo có nhắc về một địa điểm tên là ‘Safari Mọi Thời Đại.’ Chúng tôi đang hiểu là, nơi này là một nơi phù hợp để sử dụng Di Sản.
Tôi không biết nó là gì nên thay vì tự hỏi, tôi nhìn sang Ahri, người đã tới Khách Sạn trước đây.
?
Đó là khi tôi nhận thấy em ấy có biểu hiện lạ. Em ấy không nhìn vào bảng thông báo – thực tế thì em ấy còn đang quỳ xuống và ôm đầu.
“Ahri? Em đang làm gì vậy?”
“...”
“Em có biết ‘Safari Mọi Thời Đại’ là gì không?”
“...”
Mọi người dần tụ tập quanh Ahri.
“Chị Ahri? Chị ổn không?”
Chỉ khi đó Ahri mới đứng dậy và đáp lời.
“Em không nhớ được.”
“Nhớ gì?”
“Lần thử thứ 5. Em không nhớ bất cứ thứ gì sau khi mở cửa phòng 101. Chỉ có cảm giác như em rời phòng ngay sau khi vào trong.”
Chị Eunsol để lộ vẻ hứng thú.
“Thú vị đấy. Chuyện như vậy đã từng xảy ra chưa?”
“Đây là lần đầu của em tại Khách Sạn này. Đã có lúc em chết ngay sau khi vào phòng, nhưng chuyện thế này chưa từng xảy ra. Em không nhớ gì hết cả.”
“Hay là em bị mẹ giết ngay khi vào trong?”
“...Mối quan hệ của bọn em không tệ lắm. Ít nhất là không tới mức như vậy.”
Chúng tôi chẳng thể tìm ra điều gì, kể cả có dây dưa thêm vào chủ đề này. Có lẽ sau khi cũng nghĩ như tôi, chị Eunsol ngắt ngang câu chuyện.
“Để lúc khác em nhớ lại thì nói sau nhé. Giờ mọi người đi ăn thôi!”
***
Các món ăn của Khách Sạn vẫn ngon miệng như mọi khi, nhưng còn tuyệt hơn sau khi chúng tôi đạt được thành quả. Khi chúng tôi gần dùng bữa xong, chị Eunsol vẫn là người lên tiếng.
“Hôm nay mọi người nghỉ ngơi đi. Tuy nhiên chúng ta vẫn nên thảo luận việc cần làm trong thời gian này. Đầu tiên chị nghĩ tới khu ‘Safari’ mà Khách Sạn bảo chúng ta tham quan. Còn nữa, chúng ta phải có kế hoạch cho tương lai, ít nhất là trong ngày cuối cùng mà? Vì chúng ta cần phải thảo luận về căn phòng tiếp theo là gì, Phòng 102 ‘Dinh Thự Kinh Hoàng’, Phòng 104, ‘THPT Khách Sạn’ hay Phòng 107, ‘Phòng Cửa Ngõ’.”
Tôi cũng thêm vào một việc vô cùng thiết yếu.
“Đang là ‘Thời Gian Tiệc Tùng’, nên mọi người cũng đừng quên Thánh Địa Phước Lành. Em tin mọi người cũng sẽ có thể cường hóa Phước Lành đấy.”
Ông Mooksung nói thêm.
“Chúng ta cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, hay là mọi người đi huấn luyện đi? Ít nhất thì cánh đàn ông cũng phải tham gia.”
Huấn luyện à?
“Ý ông là sao ạ?”
“Ta nói sao ý vậy! Huấn luyện. Con lợn lòi đó là quái vật cơ bắp nên nó làm gì kệ nó, và chắc cũng bận học cách dùng Di Sản rồi. Tuy nhiên, Kain, Seungyub. Các cháu không nghĩ là cần rèn luyện thể chất để vượt qua Khách Sạn gian khổ này à?”
Một cảm giác bất an chợt trào lên trong lòng tôi.
“Uhhh... Cảm ơn ông nhưng, chỉ có 5 ngày chứ không phải 50 ngày. Huấn luyện kiểu gì -”
“Chỉ 4 ngày? CHỈ? Cháu nghĩ Khách Sạn này sẽ đủ rộng lượng cho cháu 5 ngày ‘quý giá’ thường xuyên thế à? Và mọi người thật sự cần cải thiện thể lực.”
... Có vẻ là tôi không thoát được vụ này rồi. Ông ấy nhất quyết phải ‘gò tôi vào khuôn khổ’ trong ‘Thời Gian Tiệc Tùng’ này.
Lạc quan lên nào. Có khi ông ấy sẽ dạy cho vài đòn bí mật của Cục Quản Trị đấy! Tôi nhớ lại về lúc ông Mooksung phi như bay trên núi như nhân vật tiên hiệp trong Dinh Thự Kinh Hoàng mà ép mình phải lạc quan.
Đó là khi Elena đột nhiên nhảy vào.
“Ông ơi. Cháu tham gia được không ạ?”
Ông Mooksung đáp với vẻ mặt phấn khích.
“Hả? Tất nhiên là được rồi. Songee, cháu cũng có thể tham gia.”
Songee đang cố hết sức để không nhìn bọn tôi, đáp lại với vẻ mặt tang thương.
“Okay...”
Ngay sau khi ánh mắt của ông quay sang chị Eunsol, chủ đề đã thay đổi.
“Được rồi! Chị sẽ ghi nhớ một vài người tách ra huấn luyện riêng. Thêm nữa, do đang là Thời Gian Tiệc Tùng, nên chúng ta cần phải khám phá một chút. Có lẽ sẽ còn vài thứ khác ngoài Thánh Địa Phước lành đấy. Còn tạm thời thì đây là những thứ chúng ta cần xử lí.”
Đi tới khu ‘Safari Mọi Thời Đại’
Nâng cấp Phước Lành tại Thánh Địa
Rèn luyện thể lực
Khám phá Khách Sạn
Quyết định phòng tiếp theo.
“Đây là năm việc chúng ta nghĩ ra lúc nãy. Nếu mọi người muốn bổ sung gì thì có thể để ngày mai. Bây giờ thì nghỉ ngơi thôi.”
Chị ấy nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại và đứng dậy. Không giống như dáng vẻ mọi khi, tôi thấy chị ấy có đôi chút khẩn trương.
... Tôi có thể cam đoan là chị ấy đang khẩn trương chạy khỏi ‘Khóa Huấn Luyện’ của ông Mooksung.
***
Kim Ahri
Sau bữa ăn, mọi người quay lại phòng riêng, nhưng tôi lại tới đại sảnh và suy ngẫm.
Tại sao tôi không thể nhớ gì từ Lần thử thứ 5?
Tôi không biết tại sao.
Kể cả tâm trí tôi có bị ô nhiễm từ đầu đi nữa, kí ức sẽ phải còn đó, và tôi có thể ít nhất là nhớ lại những gì tôi đã làm khi bị nguyền. Thêm nữa, mẹ tôi cũng không phải người có năng lực xóa kí ức của người khác.
Tôi đã tự tẩy não bản thân à? Thế nhưng, Ám Thị không phải là năng lực có thể xóa sạch kí ức như thế này. Tôi đang chìm trong suy tư thì Mooksung tới gần từ phía xa.
“Cô đang nghĩ gì một mình vậy?”
“Tôi đang tự hỏi tại sao mình lại mất kí ức.”
“Hmm. Thú vị đấy. Cô không tự xóa kí ức mình, phải không?”
“Tôi đã nghĩ rồi, nhưng chắc chắn có cảm giác khác so với khi mình tự xóa kí ức”
“Mhmm... Tôi không thể nghĩ ra gì cả.”
“Ừ, tôi cũng thế, nên tôi sẽ từ bỏ thôi. Quan trọng hơn là tại sao ông lại tự nhiên nói về ‘Huấn luyện thể chất’?”
“Ý cô là sao? Chẳng phải cô đã nói vậy vài ngày trước à?”
Tôi? Rèn luyện thể chất?
“Ông đang nói cái quái gì vậy? Tôi muốn ông rèn luyện thể chất cho họ từ khi nào?”
“Cô đang lo lắng cho Kain là cậu ta đang ‘quá quen’ với không khí dị thường của Khách Sạn, đúng chưa? Tôi nhớ cô muốn tôi dẫn dắt cậu ta về theo hướng ‘con người’ hơn.”
“Thế thì liên quan gì tới rèn luyện thể chất?”
“Tôi biết ngay mà – Cô không hiểu con người tới vậy. Có lẽ là do cô là siêu nhân ngay từ khi sinh ra.”
“Không, tôi nghĩ ông mới là người kì lạ, Mooksung ạ, dù nghĩ kiểu gì đi nữa.”
“Cơ thể cường tráng thì đầu óc mới minh mẫn. Các thử thách của Khách Sạn đều khắc nghiệt, còn cơ thể cậu ta yếu đuối nên mới sử dụng tới các phương thức cực đoan như vậy. Do lặp lại điều đó nhiều lần, nên đầu óc cậu ta mới ngày một hung hãn hơn.”
“Ồ, hiểu rồi! Tức ý ông là, ông sẽ rèn luyện cơ thể cậu ta, đủ để cậu ta có thể vượt qua các thử thách bằng sức mạnh, và thế thì mới có thể phát triển một ‘đầu óc minh mẫn’? Ông đang nói vậy à?”
“Chính xác.”
“...Sao cũng được. Ông làm việc của ông đi.”
Mooksung rời đi cùng một vẻ tự hào in trên mặt ông ta. Chuyện này chẳng liên quan tới tôi, nhưng tôi chỉ hi vọng rằng ông ta sẽ không nói gì đó như ‘Ahri bảo ta làm vậy’, hay gì đó tương tự, trong khi đang tàn nhẫn thúc ép mọi người đi quá giới hạn.