Chương 60: Quái vật trong giếng
Con quái vật trong giếng từ từ trồi lên.
Nó có một thân hình giống như thằn lằn, dài khoảng ba mét, toàn thân được bao phủ bởi một lớp vảy màu xanh lục cứng rắn. Bốn chi của nó có móng vuốt sắc nhọn, bám chặt vào thành giếng, từ từ bò lên.
"Nó... nó sắp ra rồi!" Chuột đồng hoảng sợ lùi lại.
"Chuẩn bị chiến đấu!" Lâm Tam Tửu hét lên.
Không còn đường lui, họ chỉ có thể đối mặt.
Con quái vật bò ra khỏi miệng giếng, cái lưỡi dài chẻ đôi của nó thè ra, liếm không khí, đôi mắt đỏ ngầu quét qua bốn người, như thể đang đánh giá con mồi.
"Nó có vẻ không nhanh lắm," Luther nhận xét, anh ta cầm dao phay, đứng chắn trước mọi người. "Để tôi lên trước thử xem."
Anh ta gầm lên một tiếng, lao về phía con quái vật.
Con quái vật cũng gầm lên đáp lại, nó không hề né tránh, mà dùng cái đầu cứng rắn của mình húc thẳng vào Luther.
"RẦM!"
Luther bị húc văng ra xa, ngã mạnh xuống đất. Con dao phay trong tay anh ta cũng văng ra.
"Luther!"
"Tôi không sao," Luther lồm cồm bò dậy, anh ta ôm lấy bả vai bị va đập, vẻ mặt đau đớn. "Cái đầu của nó cứng như đá vậy."
Con quái vật dường như rất đắc ý, nó lắc lắc cái đầu, rồi lại một lần nữa lao về phía họ.
"Tản ra!" Lâm Tam Tửu ra lệnh.
Bốn người lập tức tản ra bốn hướng khác nhau.
Con quái vật có vẻ không thông minh lắm, nó do dự một lúc, không biết nên đuổi theo ai, cuối cùng nó chọn mục tiêu có vẻ yếu nhất – Chuột đồng.
"Á! Sao lại là tôi!" Chuột đồng hét lên, vội vàng bỏ chạy.
Nhưng anh ta không thể chạy nhanh bằng con quái vật bốn chân. Chỉ trong vài giây, nó đã đuổi kịp anh ta.
"Cứu tôi!"
Ngay khi móng vuốt của con quái vật sắp vồ trúng lưng Chuột đồng, Mather đã kịp thời lao tới từ bên cạnh. Móng tay sắc nhọn của cô cào mạnh vào sườn của con quái vật.
"KENG!"
Một loạt tia lửa tóe lên. Móng tay của Mather chỉ để lại vài vệt trắng mờ trên lớp vảy cứng rắn, không thể gây ra bất kỳ tổn thương nào.
"Lớp vảy của nó cũng rất cứng!" Mather kinh ngạc kêu lên.
Con quái vật bị tấn công, tức giận quay đầu lại, cái đuôi dài của nó quất mạnh về phía Mather.
Mather vội vàng giơ tay lên đỡ, nhưng vẫn bị đánh bay ra xa.
Tình thế vô cùng bất lợi. Con quái vật này, dù không có năng lực đặc biệt gì, nhưng sức mạnh vật lý và khả năng phòng thủ của nó lại quá mạnh.
"Phải tìm ra điểm yếu của nó!" Lâm Tam Tửu hét lên.
Cô di chuyển xung quanh con quái vật, cố gắng tìm kiếm một sơ hở.
Đôi mắt của nó được bảo vệ bởi một lớp màng cứng. Cái đầu và lớp vảy trên lưng thì cứng như thép.
Vậy thì...
Ánh mắt của Lâm Tam Tửu dừng lại ở phần bụng của con quái vật.
Phần bụng của nó có màu trắng nhạt, và lớp vảy ở đó trông có vẻ mềm hơn so với những nơi khác.
"Tấn công vào bụng nó!" cô hét lên.
Luther và Mather lập tức hiểu ý.
Luther nhặt lại con dao phay, gầm lên một tiếng, lại một lần nữa lao về phía trước, nhưng lần này, mục tiêu của anh ta là phần dưới của con quái vật.
Con quái vật lại dùng đầu húc tới, nhưng Luther đã có kinh nghiệm, anh ta lách người sang một bên, rồi trượt dài trên mặt đất, con dao phay trong tay chém mạnh vào bụng của con quái vật.
"XOẸT!"
Một âm thanh rách toạc vang lên. Con dao phay cuối cùng cũng đã cắt được lớp vảy, để lại một vết thương dài trên bụng con quái vật.
Máu xanh lập tức tuôn ra.
Con quái vật rú lên một tiếng đau đớn. Nó không còn hung hãn như trước nữa, mà bắt đầu hoảng sợ lùi lại.
"Nó sợ rồi!"
Nhưng họ không cho nó cơ hội để chạy trốn.
Mather cũng đã lao tới, móng tay của cô đâm thẳng vào vết thương trên bụng con quái vật, xé toạc nó ra.
Lâm Tam Tửu thì đã trèo lên một đống đổ nát gần đó, cô nhảy xuống từ trên cao, dùng toàn bộ sức nặng của cơ thể, đâm mạnh cây dùi cui cảnh sát vào đầu con quái vật.
Dù không thể đâm xuyên qua lớp sọ cứng rắn, nhưng cú va chạm mạnh cũng đã làm cho con quái vật choáng váng.
Cuối cùng, sau một hồi giãy giụa, con quái vật khổng lồ ngã xuống, không còn động đậy nữa.
Bốn người đứng thở hổn hển, nhìn vào cái xác của con quái vật.
"Cuối cùng... cũng xong," Luther nói, anh ta ngồi phịch xuống đất.
Họ đã thắng, nhưng cũng đã phải trả một cái giá không nhỏ. Cả ba người chiến đấu chính đều đã bị thương, dù không nghiêm trọng.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, họ bắt đầu xử lý cái xác.
Thịt của con quái vật này, dù trông có vẻ đáng sợ, nhưng sau khi nướng lên lại có mùi rất thơm.
Đó là bữa thịt đầu tiên của họ sau rất nhiều ngày.
Trong lúc đang ăn, Mather đột nhiên nói: "Này, mọi người có nghĩ rằng... con quái vật này có chút quen không?"
"Quen?"
"Ừm," Mather gật đầu, "Cái cách nó tấn công, cái cách nó phòng thủ... có chút gì đó giống như một loại sinh vật mà tôi đã từng đọc qua."
Cô suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên reo lên: "Tôi nhớ ra rồi! Nó giống như một con 'Basilisk' trong thần thoại!"
"Basilisk?"
"Đúng vậy," Mather nói, "Một loài bò sát thần thoại, có lớp da cứng như đá, và ánh mắt có thể hóa đá người khác."
"May mà con này không có ánh mắt hóa đá," Chuột đồng nói, anh ta rùng mình.
"Nhưng điều đó cũng rất kỳ lạ," Mather nói, "Tại sao một sinh vật trong thần thoại lại xuất hiện ở đây?"
Câu hỏi của Mather khiến mọi người đều chìm vào suy tư.
Thế giới này, dường như ẩn chứa nhiều bí mật hơn họ tưởng rất nhiều.