Chương 61: Giao dịch
Sau khi đã no nê, họ quyết định sẽ ở lại thị trấn này một đêm nữa để hồi phục hoàn toàn.
Luther và Mather chịu trách nhiệm canh gác, còn Lâm Tam Tửu và Chuột đồng thì đi một vòng quanh thị trấn để xem có thể tìm được thứ gì hữu ích không.
Thị trấn không lớn, hầu hết các ngôi nhà đều đã bị hư hỏng nặng. Nhưng trong một cửa hàng tạp hóa đã sập một nửa, họ đã tìm thấy một kho báu bất ngờ.
Đó là một thùng lớn chứa đầy những gói muối ăn.
Trong thế giới tận thế, muối là một loại tài nguyên vô cùng quý giá. Nó không chỉ dùng để nêm nếm thức ăn, mà còn có thể dùng để bảo quản thịt và bổ sung các chất điện giải cần thiết cho cơ thể.
"Chúng ta giàu to rồi!" Chuột đồng reo lên, anh ta ôm lấy thùng muối như thể đó là vàng.
Với số muối này, họ có thể bảo quản số thịt của con quái vật trong giếng, đủ để họ ăn trong một thời gian dài.
Khi họ vui mừng mang thùng muối về, Mather cũng đã có một phát hiện mới.
"Tôi đã thử giải mã một phần của chiếc máy tính bảng rồi," cô nói, vẻ mặt có chút phấn khích, "Bên trong có rất nhiều thông tin về Liên bang Tận thế. Nhưng có một thứ rất thú vị."
Cô chỉ vào một đoạn văn bản trên màn hình.
"Đây là một nhật ký giao dịch. Dường như Liên bang có một hệ thống tiền tệ riêng, gọi là 'Điểm cống hiến'. Các thành viên có thể dùng điểm này để trao đổi vật phẩm và dịch vụ trong nội bộ."
"Và nhìn xem," cô chỉ vào một giao dịch gần đây, "Hàn Tễ đã dùng 1000 điểm cống hiến để đổi lấy thông tin về 'vị trí của một nhóm người sống sót có tiềm năng cao'."
"Là chúng ta," Lâm Tam Tửu nói, giọng lạnh đi. Hóa ra, cuộc gặp gỡ của họ với Liên bang không phải là ngẫu nhiên.
"Nhưng ai đã bán thông tin của chúng ta?" Luther tức giận hỏi.
"Tôi không biết," Mather lắc đầu, "Thông tin người bán đã bị mã hóa. Nhưng tôi nghĩ... tôi có thể tìm ra được."
Phát hiện này khiến mọi người đều cảm thấy có một sự ớn lạnh. Có một kẻ phản bội nào đó đang ẩn nấp trong bóng tối, theo dõi họ, và bán thông tin của họ cho kẻ thù.
Họ không còn cảm thấy an toàn nữa. Ngay cả khi đã thoát khỏi Liên bang, họ vẫn có thể đang nằm trong tầm ngắm của một kẻ khác.
Sáng hôm sau, họ rời khỏi thị trấn, lòng trĩu nặng những lo âu mới.
Họ đi được khoảng nửa ngày, thì đột nhiên, từ phía xa, một chiếc xe motor ba bánh quen thuộc xuất hiện.
Là ông lão mà họ đã gặp ở lãnh địa của Nữ vương.
Ông ta lại một lần nữa chặn đường họ.
"Chào ông," Lâm Tam Tửu nói, có chút cảnh giác. "Lại gặp lại ông rồi."
Ông lão gật đầu, ánh mắt sắc bén của ông ta nhìn thẳng vào Lâm Tam Tửu. "Ta biết các cô cậu đã vào lãnh địa của Nữ vương. Và các cô cậu đã sống sót trở ra."
"Vậy thì sao?"
"Ta muốn làm một cuộc giao dịch với các cô cậu," ông lão nói.
"Giao dịch gì?"
"Ta biết các cô cậu đang đi đâu," ông lão nói, "Thành Phố Vườn Treo. Một nơi không dễ vào đâu."
"Ta có thể cho các cô cậu một thứ có thể giúp các cô cậu vào được đó," ông ta nói tiếp, "Đổi lại, các cô cậu phải cho ta một thứ."
"Ông muốn gì?"
Ông lão nhìn vào chiếc túi đeo chéo của Lâm Tam Tửu.
"Thứ mà các cô cậu đã tìm thấy ở Oasis," ông ta nói, "Cái máy tính bảng đó."
Lâm Tam Tửu sững người. Làm sao... làm sao ông ta biết được?
"Ông là ai?" cô hỏi, tay đã nắm chặt lấy cây dùi cui.
Ông lão mỉm cười, một nụ cười đầy bí ẩn. "Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là, ta có thứ các cô cậu cần, và các cô cậu cũng có thứ ta muốn."
Lâm Tam Tửu nhìn ba người bạn đồng hành của mình. Họ đều đang nhìn cô, chờ đợi quyết định của cô.
Giao chiếc máy tính bảng đi, có nghĩa là mất đi manh mối duy nhất về Liên bang Tận thế và kẻ phản bội.
Nhưng nếu không giao, họ có thể sẽ không bao giờ vào được Thành Phố Vườn Treo.
Đó là một sự đánh đổi khó khăn.
"Làm sao chúng tôi có thể tin ông?" Mather hỏi.
"Các cô cậu không có lựa chọn nào khác ngoài việc tin ta," ông lão đáp.
Lâm Tam Tửu im lặng suy nghĩ. Linh cảm của cô mách bảo rằng, ông lão này không phải là kẻ thù. Nhưng cô cũng không thể hoàn toàn tin tưởng ông ta.
"Được," một lúc sau, cô nói, "Chúng tôi đồng ý giao dịch. Nhưng không phải bây giờ."
"Ồ?"
"Hãy cho chúng tôi thấy thứ mà ông có trước đã," Lâm Tam Tửu nói, "Khi chúng tôi đến được Thành Phố Vườn Treo và xác nhận thứ đó có tác dụng, chúng tôi sẽ giao máy tính bảng cho ông."
Ông lão nhìn cô một lúc lâu, rồi bật cười.
"Cô bé thông minh lắm," ông ta nói, "Được. Ta đồng ý."
Ông ta thò tay vào trong túi áo, lôi ra một vật, ném cho Lâm Tam Tửu.
Đó là một chiếc la bàn bằng đồng cũ kỹ.
"Đây là la bàn không gian," ông lão giải thích, "Nó không chỉ phương hướng, mà chỉ đến những nơi có năng lượng đặc biệt. Thành Phố Vườn Treo chính là một trong số đó. Chỉ cần đi theo nó, các cô cậu sẽ tìm được."
Lâm Tam Tửu cầm lấy chiếc la bàn. Cây kim bên trong đang rung động nhẹ, chỉ về một hướng ở phía đông.
"Được," cô nói, "Chúng tôi sẽ giữ nó. Khi nào đến nơi, chúng tôi sẽ liên lạc lại với ông."
"Làm thế nào để liên lạc?"
"Ông cứ đi theo chúng tôi là được," Lâm Tam Tửu mỉm cười.
Ông lão lại bật cười. "Cô bé thú vị thật."
Ông ta không nói gì thêm, quay người lên xe, rồi rời đi.
Bốn người nhìn theo bóng lưng của ông lão, trong lòng đầy những câu hỏi.
Người đàn ông bí ẩn này rốt cuộc là ai? Tại sao ông ta lại biết nhiều như vậy? Và tại sao ông ta lại muốn có chiếc máy tính bảng đó?
Nhưng ít nhất bây giờ, họ đã có một phương hướng rõ ràng.
Họ nhìn vào chiếc la bàn trong tay Lâm Tam Tửu. Cây kim vẫn đang kiên định chỉ về phía đông.
Hành trình của họ, lại một lần nữa, có một mục tiêu mới.