Chương 65: Thành phố bay
Hình ảnh cuối cùng mờ ảo và không rõ ràng, nhưng nó đã đủ để gây ra một cơn chấn động trong lòng bốn người.
"Một... một thành phố bay?" Luther lắp bắp, anh ta là người đầu tiên thốt lên được thành lời. "Điều đó... sao có thể?"
"Nhưng đó là lời giải thích duy nhất," Mather nói, giọng cô cũng đầy vẻ kinh ngạc. "Nó giải thích tại sao thị trấn này lại được bảo tồn tốt như vậy. Nó giải thích tại sao tất cả mọi người lại biến mất cùng một lúc. Họ không biến mất. Họ đã rời đi."
"Họ đã lên thành phố đó," Chuột đồng nói thêm, mắt anh ta mở to.
Lâm Tam Tửu im lặng. Cô nhìn lại bức ảnh mờ ảo trong đầu mình. Những người dân thị trấn ngẩng đầu lên trời với vẻ mặt sùng kính và sợ hãi. Họ không giống như đang được cứu rỗi. Họ giống như đang đối mặt với một vị thần, một vị thần vừa ban phát sự sống, lại vừa có thể tước đoạt nó bất cứ lúc nào.
"Tập đoàn Vườn Treo," cô lẩm bẩm. "Họ đã xây dựng một thành phố bay, một 'Thành phố Ark' để cứu rỗi nhân loại. Nhưng... cái giá phải trả là gì?"
Câu hỏi đó lơ lửng trong không khí, không ai có thể trả lời.
"Dù sao đi nữa," Luther nói, phá vỡ sự im lặng, "chúng ta đã biết được hướng đi rồi. Thành Phố Vườn Treo ở trên trời. Chúng ta chỉ cần tìm cách để lên đó."
"Nhưng làm thế nào?" Mather hỏi. "Chúng ta không có cánh."
"Có lẽ... chúng ta không cần cánh," Lâm Tam Tửu nói. Cô nhìn vào chiếc la bàn không gian trong tay. Cây kim vẫn đang chỉ về phía đông, nhưng không phải là chỉ song song với mặt đất. Nó đang chỉ lên trên, một góc khoảng ba mươi độ.
"Nó... nó đang chỉ lên trời," Chuột đồng kinh ngạc.
"Đúng vậy," Lâm Tam Tửu nói. "Nó không chỉ chỉ phương hướng, mà còn chỉ cả độ cao. Thành Phố Vườn Treo không ở một vị trí cố định. Nó đang di chuyển. Và chiếc la bàn này đang chỉ cho chúng ta biết nó ở đâu."
"Vậy thì chúng ta cứ đi theo nó thôi," Luther nói, "Đi về phía đông, rồi tìm một ngọn núi thật cao để trèo lên!"
Đó là một kế hoạch có vẻ ngây ngô, nhưng trong hoàn cảnh này, đó là kế hoạch duy nhất mà họ có.
Họ quyết định sẽ ở lại thị trấn này thêm một đêm nữa để chuẩn bị, rồi sáng mai sẽ lên đường.
Đêm đó, Lâm Tam Tửu không ngủ được. Cô ngồi trên nóc của một tòa nhà, nhìn lên bầu trời đầy sao.
Thành Phố Vườn Treo. Liên bang Tận thế. Viên chức Visa. Nữ vương. Đọa Lạc Chủng.
Thế giới này, rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu bí mật?
Cô cảm thấy mình giống như một con kiến nhỏ bé, đang cố gắng tìm đường trong một mê cung khổng lồ và phức tạp.
Nhưng cô không hề nản lòng.
Bởi vì cô biết rằng, chỉ cần cô không ngừng đi về phía trước, một ngày nào đó, cô sẽ tìm ra được lối ra.
Sáng hôm sau, bốn người rời khỏi thị trấn ma.
Họ đi theo sự chỉ dẫn của chiếc la bàn, tiến về phía những dãy núi ở phía đông.
Hành trình lần này còn gian khổ hơn cả trước đây. Địa hình ngày càng trở nên hiểm trở, những con dốc dựng đứng và những hẻm núi sâu thẳm liên tục xuất hiện.
Họ đã đi được hai ngày.
Vào buổi chiều ngày thứ hai, khi họ đang leo lên một sườn núi dốc, họ đột nhiên nghe thấy tiếng gầm rú của động cơ.
Bốn người lập tức cảnh giác, tìm chỗ nấp.
Họ nhìn xuống, và họ đã nhìn thấy nó.
Một chiếc xe địa hình khổng lồ, được bọc thép toàn thân, giống như một con quái vật bằng kim loại, đang ì ạch di chuyển ở dưới thung lũng.
Trên thân xe, có một biểu tượng mà họ sẽ không bao giờ quên.
Biểu tượng của Liên bang Tận thế.
"Bọn chúng... lại tìm thấy chúng ta rồi," Chuột đồng run rẩy nói.
"Lần này không phải là tìm thấy," Lâm Tam Tửu nói, giọng lạnh lùng. "Mục tiêu của chúng không phải là chúng ta."
Cô nhìn về phía trước, nơi chiếc xe đang đi tới.
"Chúng cũng đang đi về phía Thành Phố Vườn Treo."