Chương 66: Đồng hành
Chiếc xe địa hình bọc thép, giống như một con bọ hung khổng lồ, từ từ di chuyển qua thung lũng bên dưới. Tiếng động cơ gầm rú của nó vang vọng giữa những vách đá, phá vỡ sự im lặng chết chóc.
Bốn người nấp sau một tảng đá lớn trên sườn núi, im lặng quan sát.
"Bây giờ thì hay rồi," Luther nghiến răng nói, "Con đường duy nhất để đi về phía đông lại bị bọn chúng chiếm giữ. Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Chúng ta có hai lựa chọn," Mather nói, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy vẻ lo âu. "Một là, chúng ta đợi cho chúng đi qua, rồi tìm một con đường khác để vòng qua. Nhưng làm vậy sẽ rất mất thời gian, và chúng ta cũng không biết có con đường nào khác không."
"Hai là," cô tiếp tục, "chúng ta bám theo sau chúng."
"Bám theo sau?" Chuột đồng kinh hãi, "Như vậy quá nguy hiểm! Lỡ như bị chúng phát hiện thì sao?"
"Tôi đồng ý với Mather," Lâm Tam Tửu đột nhiên lên tiếng.
Mọi người đều nhìn về phía cô.
"Trốn tránh không phải là cách," Lâm Tam Tửu nói, "Liên bang Tận thế không phải là một nhóm thợ săn nguyên thủy. Chúng có tổ chức, có công nghệ. Dù chúng ta có trốn đi đâu, sớm muộn gì chúng cũng sẽ tìm ra chúng ta. Thà đi theo sau chúng, ít nhất chúng ta cũng biết được chúng đang làm gì, đi đâu."
"Hơn nữa," cô nói thêm, "chúng cũng đang đi về phía Thành Phố Vườn Treo. Chúng chính là những người dẫn đường tốt nhất của chúng ta."
Lời nói của Lâm Tam Tửu rất có sức thuyết phục. Dù có mạo hiểm, nhưng đó dường như là lựa chọn duy nhất và tốt nhất trong hoàn cảnh này.
"Được rồi," Luther là người đầu tiên đồng ý. "Vậy thì chúng ta sẽ bám theo sau lũ khốn đó."
Họ đợi cho chiếc xe của Liên bang đi được một khoảng khá xa, rồi mới bắt đầu hành động.
Họ không đi xuống thung lũng, mà di chuyển dọc theo sườn núi. Địa hình ở đây rất hiểm trở, nhưng lại có thể cung cấp sự che chắn tốt nhất. Từ trên cao, họ có thể dễ dàng quan sát mọi động tĩnh của chiếc xe bên dưới.
Cuộc hành trình "đồng hành" bất đắc dĩ cứ thế bắt đầu.
Chiếc xe của Liên bang di chuyển với tốc độ không nhanh, dường như cũng đang rất cẩn thận. Nó đi được một lúc lại dừng lại, có vài người mặc đồng phục trắng từ trong xe bước ra, dùng một thiết bị nào đó để dò xét xung quanh, rồi mới tiếp tục đi.
"Bọn chúng đang làm gì vậy?"
"Có lẽ là đang tìm kiếm thứ gì đó," Mather suy đoán. "Hoặc là đang đề phòng những mối nguy hiểm tiềm tàng."
Cuộc bám đuôi kéo dài suốt cả một ngày.
Khi màn đêm buông xuống, chiếc xe của Liên bang dừng lại trong một khu vực tương đối trống trải, rồi dựng lên một hàng rào năng lượng màu xanh lam xung quanh xe, tạo thành một khu trại tạm thời.
"Công nghệ cao thật," Chuột đồng lẩm bẩm với vẻ ghen tị.
Bốn người cũng tìm một nơi kín đáo trên sườn núi để nghỉ ngơi. Họ không dám đốt lửa, chỉ có thể ăn một ít thịt khô và uống nước lạnh.
"Tôi có một ý này," Luther đột nhiên nói nhỏ, "Hay là đêm nay, chúng ta lẻn xuống đó, làm một cú đột kích?"
"Không được," Lâm Tam Tửu lập tức bác bỏ. "Chúng ta không biết thực lực của chúng thế nào. Hàn Tễ có thể hợp nhất với Đọa Lạc Chủng, ai biết được những tên khác còn có những năng lực kỳ quái gì nữa. Chúng ta không thể mạo hiểm được."
"Vậy thì chúng ta cứ bám theo sau thế này mãi à?"
"Cứ kiên nhẫn đã," Lâm Tam Tửu nói, "Sẽ có cơ hội thôi."
Họ tiếp tục bám theo đội xe của Liên bang thêm hai ngày nữa.
Trong hai ngày này, họ đã đi qua một khu vực địa hình vô cùng kỳ lạ. Mặt đất ở đây có màu đỏ sẫm như máu, và không khí luôn có một mùi tanh nồng. Thỉnh thoảng, họ còn nhìn thấy những bộ xương khổng lồ của những sinh vật không xác định nằm rải rác trên mặt đất.
Chiếc la bàn không gian trong tay Lâm Tam Tửu cũng bắt đầu có phản ứng. Cây kim của nó rung động ngày càng mạnh.
Họ biết rằng, mình đã đến rất gần Thành Phố Vườn Treo rồi.
Vào buổi chiều ngày thứ ba, chiếc xe của Liên bang đột nhiên dừng lại.
Lần này, chúng không phải là dừng lại để dò xét, mà dường như đã đến được đích.
Bốn người vội vàng nấp kỹ, quan sát.
Chiếc xe dừng lại trước một vách núi khổng lồ. Vách núi đó cao sừng sững, gần như thẳng đứng, bề mặt nhẵn bóng như một tấm gương, không có một chỗ nào để bám vào.
"Chúng dừng lại ở đây làm gì?"
Cửa xe mở ra. Hàn Tễ và khoảng mười thuộc hạ bước xuống.
Hàn Tễ đi đến trước vách núi, giơ tay lên, đặt vào một chỗ lõm trên bề mặt đá.
Ngay sau đó, một cảnh tượng đáng kinh ngạc xảy ra.
Vách núi khổng lồ bắt đầu rung chuyển. Một loạt ký tự và hoa văn phức tạp màu xanh lam sáng lên trên bề mặt.
Sau đó, một cánh cửa ánh sáng khổng lồ từ từ hiện ra giữa vách đá.
Bên trong cánh cửa, là một không gian mờ ảo, không nhìn rõ được gì.
"Đó... đó là lối vào sao?" Mather kinh ngạc.
Hàn Tễ và thuộc hạ của hắn ta không chút do dự, lần lượt bước vào trong cánh cửa ánh sáng, rồi biến mất.
Chiếc xe địa hình cũng tự động lái theo vào trong.
Khi người cuối cùng đã đi vào, cánh cửa ánh sáng từ từ khép lại, rồi biến mất. Vách núi lại trở về với vẻ bình thường, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nếu không phải đã tận mắt chứng kiến, không ai có thể tin được rằng, đằng sau vách đá này lại ẩn giấu một lối vào bí mật.
Bốn người im lặng một lúc lâu.
"Bây giờ... chúng ta làm sao?" Chuột đồng hỏi, giọng có chút tuyệt vọng. "Chúng ta không có cách nào để mở cánh cửa đó cả."
Mọi người đều im lặng. Đây là một vấn đề nan giải.
Lâm Tam Tửu nhìn chằm chằm vào vách đá, nơi cánh cửa vừa biến mất.
Cô đi đến đó, giơ tay lên, cũng đặt vào chỗ lõm mà Hàn Tễ đã chạm vào.
Không có phản ứng gì cả.
"Chắc là cần có một loại nhận dạng nào đó," Mather nói.
"Vậy thì hết cách rồi sao?" Luther chán nản nói.
Đúng lúc này, Lâm Tam Tửu đột nhiên "A" một tiếng.
"Sao vậy?"
"Chiếc la bàn," cô nói, cô giơ chiếc la bàn không gian lên. "Nó đang có phản ứng rất mạnh."
Cây kim của chiếc la bàn không còn chỉ về phía vách đá nữa, mà đang quay tít tại chỗ, đồng thời tỏa ra một luồng sáng yếu ớt.
"Nó đang cố gắng nói cho chúng ta biết điều gì đó," Mather nói.
Lâm Tam Tửu nhìn vào cây kim đang quay tít, rồi lại nhìn vào những hoa văn phức tạp vừa mới hiện lên trên vách đá lúc nãy.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.
"Tôi hiểu rồi," cô nói. "Lối vào không phải chỉ có một."