Chương 69: Quy tắc
Một tuần lễ trôi qua.
Trong bảy ngày này, bốn người tuân thủ nghiêm ngặt kế hoạch của mình: không làm gì cả, chỉ quan sát.
Họ đã đi khắp các khu vực công cộng của thành phố, từ những khu chợ sầm uất bán đủ mọi thứ hàng hóa, cho đến những thư viện khổng lồ chứa đựng kiến thức của vô số thế giới.
Họ đã nói chuyện với rất nhiều cư dân, cả những người mới đến và những người đã ở đây từ lâu.
Và những gì họ khám phá ra, đã từ từ vẽ nên một bức tranh toàn cảnh về Thành Phố Vườn Treo.
Đây là một xã hội được vận hành bởi những quy tắc vô cùng nghiêm ngặt.
Quy tắc thứ nhất: Mọi thứ đều có giá. Thức ăn và nhà ở miễn phí chỉ kéo dài trong một tuần đầu tiên. Sau đó, tất cả mọi người đều phải tự kiếm điểm tín dụng để sinh tồn. Một ổ bánh mì giá 1 điểm, một chai nước giá 0.5 điểm, thuê một căn hộ nhỏ tốn 50 điểm mỗi tháng. Mọi thứ đều được quy ra thành những con số rõ ràng.
Quy tắc thứ hai: Chỉ có nhiệm vụ mới mang lại điểm. Cách duy nhất để kiếm điểm tín dụng là hoàn thành các nhiệm vụ được đăng trên trung tâm nhiệm vụ. Các nhiệm vụ rất đa dạng, từ những việc đơn giản như dọn dẹp vệ sinh, bảo trì robot, cho đến những việc nguy hiểm như ra ngoài Hỏa Giới để thu thập tài nguyên, hoặc săn lùng những con Đọa Lạc Chủng mạnh mẽ. Nhiệm vụ càng nguy hiểm, phần thưởng càng cao.
Quy tắc thứ ba: Không có điểm, đồng nghĩa với cái chết. Nếu một người không thể kiếm đủ điểm tín dụng để trả tiền thuê nhà và mua thức ăn, họ sẽ bị trục xuất khỏi khu vực an toàn. Bị ném trở lại Hỏa Giới khắc nghiệt, kết cục của họ gần như đã được định sẵn.
"Đây không phải là một thành phố," Mather nói trong một buổi tối, khi họ đang tổng kết lại những gì đã quan sát được. "Đây là một cỗ máy sinh tồn khổng lồ. Nó dùng những quy tắc tàn nhẫn để sàng lọc ra những cá thể mạnh mẽ và hữu ích nhất."
"Những người yếu đuối, hoặc không thể đóng góp, đều sẽ bị đào thải," Lâm Tam Tửu nói thêm, giọng nói của cô có chút lạnh.
"Nhưng... những người ở đây trông có vẻ rất hạnh phúc," Chuột đồng nói, anh ta vẫn còn có chút không tin.
"Đó là bởi vì họ đã chấp nhận những quy tắc này," Luther nói, "Họ đã quen với việc sống trong một cuộc cạnh tranh không ngừng nghỉ. Đối với họ, sự an toàn và ổn định của thành phố này đáng để trả bất kỳ giá nào."
Đúng vậy, Thành Phố Vườn Treo quả thực rất an toàn. Trong bảy ngày qua, họ không hề thấy bất kỳ một cuộc xung đột hay bạo lực nào. Mọi người đều tuân thủ quy tắc một cách nghiêm ngặt. Những con robot an ninh tuần tra khắp nơi, sẵn sàng xử lý bất kỳ hành vi nào đi ngược lại trật tự.
Nhưng chính sự trật tự đến mức máy móc này lại khiến Lâm Tam Tửu cảm thấy ngột ngạt.
Vào ngày thứ bảy, thời hạn miễn phí của họ sắp kết thúc.
"Chúng ta phải đưa ra quyết định thôi," Mather nói, "Chúng ta có ở lại không?"
"Tôi không muốn ở lại," Luther là người đầu tiên nói, "Tôi không thích cảm giác bị người khác kiểm soát. Hơn nữa, tôi không muốn phải đi làm những nhiệm vụ chết tiệt đó chỉ để đổi lấy một mẩu bánh mì."
"Tôi cũng vậy," Chuột đồng nói, "Nhưng... nếu chúng ta rời đi, chúng ta có thể đi đâu?"
Đây là một câu hỏi thực tế. Bên ngoài là Hỏa Giới vô tận. Rời khỏi thành phố này, họ sẽ lại một lần nữa trở thành những kẻ lang thang không nhà.
"Tôi đã thử hack vào hệ thống của thành phố này rồi," Mather đột nhiên nói.
Mọi người đều nhìn cô.
"Thiết bị nhận dạng cá nhân đó, nó không chỉ là một công cụ," cô nói, "Nó còn là một thiết bị giám sát. Nó theo dõi vị trí của chúng ta, nhịp tim của chúng ta, thậm chí cả những cuộc nói chuyện của chúng ta."
"Cái gì?"
"Nhưng tôi cũng đã phát hiện ra một điều thú vị," Mather nói tiếp, "Hệ thống của thành phố này rất phức tạp, nhưng nó không phải là hoàn hảo. Có những khu vực không nằm trong phạm vi giám sát. Những nơi đó được gọi là 'Khu vực Xám'."
"Và quan trọng nhất," cô nói, "tôi đã tìm thấy một manh mối về Liên bang Tận thế."
"Ở đâu?" Lâm Tam Tửu vội hỏi.
"Trong một kho dữ liệu bị khóa," Mather nói, "Tôi không thể truy cập vào được, nhưng tôi đã nhìn thấy tiêu đề của nó. 'Báo cáo về Oasis số 3 và đối tượng mục tiêu Lâm Tam Tửu'."
Tim Lâm Tam Tửu "thịch" một tiếng.
Họ không chỉ biết về Oasis, họ còn biết cả tên cô.
Liên bang Tận thế và Thành Phố Vườn Treo chắc chắn có một mối liên hệ nào đó.
"Bây giờ thì chúng ta không thể đi được nữa rồi," cô nói, giọng nói kiên định. "Chúng ta phải ở lại. Chúng ta phải tìm ra sự thật."
Cô nhìn những người bạn đồng hành của mình. "Nhưng chúng ta sẽ không chơi theo quy tắc của chúng."
"Chúng ta sẽ tạo ra quy tắc của riêng mình."