Chương 73: Đột nhập
Mười phút sau, một tiếng nổ lớn rung chuyển cả thành phố vang lên từ phía tây.
Đó là tín hiệu của Bà Tám.
"Đi thôi," Lâm Tam Tửu nói nhỏ.
Bốn bóng đen nhanh chóng lướt đi trong những con hẻm tối tăm của Khu vực Xám, hướng về phía tòa tháp trung tâm của thành phố.
Tòa tháp trung tâm là tòa nhà cao nhất và được canh gác nghiêm ngặt nhất trong Thành Phố Vườn Treo. Nó là trung tâm đầu não của Liên bang Tận thế, nơi đặt các phòng điều khiển, phòng thí nghiệm, và cả kho dữ liệu.
Nhờ có sự hỗn loạn ở phía tây, lực lượng an ninh của tòa tháp đã bị điều đi gần hết. Bốn người dễ dàng vượt qua vòng vây bên ngoài, tiến đến chân tòa tháp.
"Cửa chính có hai lính gác," Mather nói qua bộ đàm mini mà Bà Tám đã cung cấp, "Camera cảm biến nhiệt ở hai bên."
"Tôi và Luther sẽ xử lý lính gác," Lâm Tam Tửu đáp, "Mather, cô vô hiệu hóa camera. Chuột đồng, anh yểm trợ."
Kế hoạch được thực hiện một cách hoàn hảo.
Mather dùng một thiết bị gây nhiễu nhỏ, làm cho hình ảnh của hai chiếc camera tạm thời bị đóng băng. Cùng lúc đó, Lâm Tam Tửu và Luther, giống như hai bóng ma, lặng lẽ áp sát hai tên lính gác từ phía sau.
Trong chớp mắt, hai tên lính gác đã bị hạ gục một cách không một tiếng động.
Họ kéo xác vào một góc khuất, rồi nhanh chóng lách vào bên trong tòa tháp.
Đại sảnh của tòa tháp trống không, chỉ có ánh đèn khẩn cấp màu đỏ đang nhấp nháy. Tiếng còi báo động từ phía tây văng vẳng vọng lại.
"Đi thang máy dành cho nhân viên," Lâm Tam Tửu ra lệnh. "Nó sẽ đưa chúng ta thẳng xuống tầng hầm."
Họ đi theo bản đồ, tìm thấy một cánh cửa nhỏ ẩn sau một bức tường. Mather dùng mã truy cập mà Bà Tám đã cung cấp để mở cửa.
Bên trong là một chiếc thang máy.
Họ bước vào, bấm nút xuống tầng hầm thứ ba.
Thang máy từ từ đi xuống, không khí trở nên ngày càng ngột ngạt.
"Bà Tám nói rằng," Mather nói nhỏ, "từ tầng hầm một trở đi, sẽ không còn lính gác là con người nữa. Tất cả đều là robot chiến đấu."
"Robot thì càng tốt," Luther nói, "Ít nhất thì chúng không biết la hét."
Thang máy dừng lại ở tầng hầm ba. Cửa mở ra.
Trước mặt họ là một hành lang dài, được làm hoàn toàn bằng kim loại màu trắng bạc. Ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu rọi từ trên trần nhà, không có một góc chết nào.
Ở cuối hành lang, là một cánh cửa hợp kim khổng lồ. Đó chính là cửa vào kho dữ liệu.
"Không có robot nào cả," Chuột đồng thì thầm.
"Đừng chủ quan," Lâm Tam Tửu nói, cô cảm nhận được một sự nguy hiểm vô hình.
Cô ra hiệu cho mọi người tiến về phía trước một cách cẩn thận.
Họ vừa đi được vài bước, thì đột nhiên, từ hai bên tường, những tấm kim loại trượt ra, để lộ ra những họng súng đen ngòm.
Cùng lúc đó, một giọng nói máy móc vang lên.
"Phát hiện kẻ xâm nhập. Kích hoạt hệ thống phòng thủ cấp 1."
"CHẾT TIỆT!"
Hàng chục tia laser màu đỏ bắn ra, đan thành một lưới lửa, quét về phía bốn người.
"Chuột đồng!"
Không cần Lâm Tam Tửu ra lệnh, Chuột đồng đã lao lên phía trước, kích hoạt năng lực của mình.
Một lá chắn năng lượng vô hình bao bọc lấy cả bốn người. Những tia laser bắn vào lá chắn, chỉ tạo ra những gợn sóng nhỏ rồi biến mất.
"Năm giây!" Chuột đồng hét lên, mồ hôi túa ra trên trán.
"Chạy!"
Bốn người lao về phía trước như điên.
Năm giây kết thúc, lá chắn năng lượng biến mất. Họ vừa kịp lao qua được lưới laser, nấp vào một góc khuất ngay trước cánh cửa kho dữ liệu.
"Suýt nữa thì xong đời," Luther thở hổn hển.
"Hệ thống phòng thủ ở đây mạnh hơn dự kiến của Bà Tám rất nhiều," Mather nói, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Bây giờ làm sao để vào trong?" Chuột đồng hỏi, anh ta nhìn vào cánh cửa hợp kim khổng lồ. Nó không có ổ khóa, cũng không có bảng điều khiển.
"Để tôi thử xem," Mather nói.
Cô lại một lần nữa dùng năng lực của mình, cố gắng tìm kiếm một điểm yếu trong hệ thống của cánh cửa.
Nhưng lần này, cô đã thất bại.
"Không được," cô lắc đầu, "Hệ thống của nó hoàn toàn độc lập. Tôi không thể xâm nhập được."
Đúng lúc này, giọng nói máy móc của Prometheus lại vang lên.
"Những kẻ xâm nhập, các ngươi không thể vào được đâu. Hãy đầu hàng đi."
"Phải làm sao bây giờ?"
Mọi người đều nhìn về phía Lâm Tam Tửu.
Lâm Tam Tửu nhìn chằm chằm vào cánh cửa, đầu óc cô vận hành với tốc độ cao.
Phá hủy nó? Không thể. Cánh cửa này chắc chắn được làm bằng vật liệu đặc biệt.
Thẻ hóa nó? Có lẽ cũng không được, nó chắc chắn cũng được bảo vệ bởi một trường năng lượng.
Vậy thì...
Cô đột nhiên nhớ lại một chuyện.
Khi Hàn Tễ mở cánh cửa vào Thành Phố Vườn Treo, hắn ta đã đặt tay vào một chỗ lõm trên vách đá.
Có lẽ nào... cánh cửa này cũng hoạt động theo nguyên lý tương tự?
Cô bắt đầu quan sát bề mặt của cánh cửa một cách cẩn thận.
Nó hoàn toàn nhẵn bóng, không có một chỗ lõm nào.
Nhưng...
Ánh mắt cô dừng lại ở một điểm nhỏ ngay chính giữa cánh cửa.
Ở đó, có một ký hiệu rất nhỏ, gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Đó là biểu tượng của Liên bang Tận thế.
Lâm Tam Tửu hít một hơi thật sâu. Cô đi đến trước cánh cửa, giơ tay lên, đặt vào đúng vị trí của biểu tượng đó.
Cô không phải là thành viên của Liên bang, cô không có nhận dạng sinh trắc học của họ.
Nháưng cô có một thứ khác.
Cô nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, kích hoạt một năng lực mà cô đã rất lâu rồi không sử dụng.
Một năng lực đến từ Nhậm Nam.
Một luồng năng lượng kỳ lạ, mang theo sự sống và cả cái chết, từ lòng bàn tay cô truyền vào trong cánh cửa.
Cánh cửa hợp kim khổng lồ rung động.
Biểu tượng của Liên bang sáng lên.
Sau đó, với một tiếng "cạch" rất nhỏ, cánh cửa từ từ mở ra.