Thiên Đường Ngày Tận Thế

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

27 44

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

59 655

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

55 437

Tensai Joyuu no Osananajimi to, Kiss Scene wo Enjiru koto ni natta

(Đang ra)

Tensai Joyuu no Osananajimi to, Kiss Scene wo Enjiru koto ni natta

Mugi Amamiya

Kaito là một nam sinh trung học đang cố gắng trở thành một diễn viên, dù chỉ là một vai diễn nhỏ, để thực hiện lời hứa với cô bạn thời thơ ấu Rena. Một học sinh mới chuyển đến lớp cậu.

7 29

WORLD I: Hỏa Giới - Chương 77: Rời khỏi Hỏa Giới

Chương 77: Rời khỏi Hỏa Giới

Họ rời khỏi hang động, tiếp tục cuộc hành trình dường như không có điểm kết thúc.

Kiến thức về sự thật của Liên bang Tận thế giống như một gánh nặng đè lên vai họ, nhưng đồng thời, nó cũng thắp lên một ngọn lửa trong lòng họ. Một ngọn lửa của sự phẫn nộ, và cả sự quyết tâm.

Họ không còn chỉ đi để sinh tồn nữa. Họ đi để tìm kiếm câu trả lời, để tìm kiếm sức mạnh, và để một ngày nào đó, có thể lật đổ đế chế tàn ác kia.

Hành trình trở nên đơn điệu và khắc nghiệt. Ngày qua ngày, họ chỉ có đi bộ, chiến đấu với những con Đọa Lạc Chủng đơn lẻ, và tìm kiếm những nguồn cung cấp ít ỏi.

Chiếc la bàn không gian vẫn kiên định chỉ về phía đông. Nhưng phía trước, vẫn chỉ là một vùng đất hoang tàn vô tận.

Một tuần trôi qua.

Rồi hai tuần.

Một tháng sau.

Họ đã đi được một quãng đường rất xa, xa đến mức cảnh vật xung quanh đã bắt đầu có những thay đổi tinh vi. Mặt đất không còn hoàn toàn là cát vàng nữa, mà đã bắt đầu xuất hiện những mảng đất đá màu đen, trông giống như dung nham đã nguội lạnh. Không khí cũng trở nên khô nóng hơn, và thỉnh thoảng, họ còn cảm nhận được những cơn rung chấn nhẹ từ lòng đất.

"Nơi này... có cảm giác rất bất ổn," Mather nói trong một buổi tối, cô nhìn vào những vết nứt mới xuất hiện trên mặt đất.

"La bàn vẫn chỉ về phía trước," Lâm Tam Tửu nói, vẻ mặt cô cũng có chút mệt mỏi. "Chúng ta đã đi gần hai tháng rồi. Thành Phố Vườn Treo đó, rốt cuộc ở đâu?"

Sự kiên nhẫn của họ đang dần bị bào mòn.

Vào buổi chiều ngày hôm sau, khi họ đang đi qua một khu vực đầy những cột đá đen kỳ dị, một cảnh tượng đột nhiên xuất hiện ở phía trước, khiến tất cả đều phải dừng bước.

Ở phía xa, mặt đất bị xé toạc ra, tạo thành một vực thẳm khổng lồ, không nhìn thấy đáy.

Và ở bên kia của vực thẳm, có một thứ gì đó đang lơ lửng.

Đó là một hòn đảo bay.

Một hòn đảo khổng lồ, được bao phủ bởi cây cối xanh tươi, những tòa nhà màu trắng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Thác nước chảy từ trên cao xuống, tạo thành một màn sương mờ ảo.

Nó giống hệt như một giấc mơ.

"Đó... đó là nó sao?" Chuột đồng lắp bắp, mắt anh ta mở to, không dám tin vào những gì mình đang thấy.

"Thành Phố Vườn Treo," Lâm Tam Tửu thì thầm.

Sau bao nhiêu ngày tháng gian khổ, cuối cùng họ cũng đã tìm thấy nó.

Nhưng niềm vui sướng nhanh chóng bị thay thế bởi một vấn đề thực tế hơn.

"Làm thế nào để qua đó?" Luther hỏi.

Vực thẳm quá rộng, ít nhất cũng phải vài cây số. Không có một cây cầu nào cả.

Họ đi dọc theo mép vực, hy vọng tìm được một con đường. Nhưng không có gì cả. Vực thẳm dường như kéo dài vô tận về hai phía.

"Không lẽ... chúng ta đã đến được đây, nhưng lại không thể qua được sao?" Chuột đồng nói, giọng đầy vẻ tuyệt vọng.

Mọi người đều im lặng. Sự thật phũ phàng này, giống như một gáo nước lạnh, dội tắt đi ngọn lửa hy vọng vừa mới bùng lên trong lòng họ.

Lâm Tam Tửu nhìn chằm chằm vào thành phố bay ở phía đối diện. Cô không cam tâm.

Cô nhìn vào chiếc la bàn trong tay. Cây kim vẫn đang chỉ thẳng về phía hòn đảo, không hề thay đổi.

Điều đó có nghĩa là, chắc chắn phải có một con đường.

Cô bắt đầu suy nghĩ.

Cánh cửa vào thành phố được mở bằng năng lượng. Vậy thì, con đường qua đây, có lẽ cũng hoạt động theo một nguyên lý tương tự.

Cô nhìn xuống vực thẳm sâu hun hút bên dưới.

Một ý nghĩ điên rồ, nhưng cũng là duy nhất, lóe lên trong đầu cô.

"Có lẽ," cô nói, "con đường không phải là ở phía trước."

"Mà là ở phía dưới."

"Cái gì?"

"Hãy nghĩ xem," cô giải thích, "Thành phố này bay được là nhờ một nguồn năng lượng khổng lồ nào đó. Có lẽ nguồn năng lượng đó cũng tạo ra một loại 'cầu' vô hình nào đó bắc qua vực thẳm này. Chúng ta không thể nhìn thấy nó, nhưng nó có tồn tại."

"Vậy... cô định nhảy xuống đó à?" Luther kinh ngạc.

"Đúng vậy," Lâm Tam Tửu nói.

"Cô điên rồi! Lỡ như không có gì ở dưới đó thì sao? Chúng ta sẽ rơi xuống chết chắc!"

"Tôi tin vào chiếc la bàn này," Lâm Tam Tửu nói, "Và tôi tin vào trực giác của mình."

Cô nhìn ba người bạn đồng hành của mình. "Đây là một canh bạc. Nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác."

Sự im lặng bao trùm.

Luther, Mather và Chuột đồng nhìn nhau. Họ nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt nhau, nhưng họ cũng nhìn thấy một sự tin tưởng tuyệt đối.

"Được rồi," Luther là người đầu tiên lên tiếng. "Nếu đã phải chết, thì chúng ta sẽ chết cùng nhau."

Mather và Chuột đồng cũng gật đầu.

Lâm Tam Tửu mỉm cười.

Cô đứng trên mép vực, nhìn về phía thành phố thiên đường ở phía đối diện.

"Đi thôi," cô nói.

Rồi cô nhảy xuống.

Ba người còn lại không chút do dự, nhảy theo sau.

Họ lại một lần nữa rơi tự do vào trong không trung.

Nhưng lần này, họ không rơi xuống một dòng sông.

Khi họ rơi xuống được khoảng một trăm mét, một lực vô hình đột nhiên nâng đỡ lấy cơ thể họ.

Họ mở mắt ra, và họ đã nhìn thấy nó.

Một cây cầu ánh sáng trong suốt, đang lơ lửng giữa vực thẳm.

Họ đã đáp xuống trên cây cầu đó.

Họ đã đúng.

Bốn người nhìn nhau, rồi cùng bật cười. Tiếng cười của họ vang vọng khắp vực thẳm, tràn đầy sự nhẹ nhõm và vui sướng.

Họ đi trên cây cầu ánh sáng, tiến về phía Thành Phố Vườn Treo.

Khi họ đến gần, họ có thể nhìn thấy một cánh cổng khổng lồ đang từ từ mở ra, như thể đang chào đón họ.

Họ bước qua cánh cổng.

Ánh sáng trắng chói lòa bao trùm lấy họ.

Khi họ mở mắt ra lần nữa, cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.

Không còn là Hỏa Giới nữa.

Không khí trong lành, bầu trời trong xanh, cây cối xanh tươi.

Họ đang đứng trên một ngọn đồi cỏ, ở phía xa là một khu rừng rậm rạp.

"Đây... đây là đâu?"

Một dòng thông tin đột nhiên hiện ra trong đầu họ.

«Chào mừng đến với Tân thế giới tiếp theo: Khu vườn của Eden.»

«Thời gian lưu trú: 14 tháng.»

Họ đã rời khỏi Hỏa Giới.

Họ đã đến được một thế giới mới.