Chương 78: Thế giới mới kỳ lạ
Cảm giác dịch chuyển giữa các thế giới thật kỳ diệu.
Trong một khoảnh khắc, họ còn đang đứng trên cây cầu ánh sáng, phía sau là Hỏa Giới khô cằn. Khoảnh khắc tiếp theo, họ đã ở một nơi hoàn toàn khác.
Không khí trong lành mang theo hương thơm của cỏ cây và đất ẩm. Gió nhẹ thổi qua, mơn man trên da, mang lại một cảm giác dễ chịu đã lâu họ không có được. Bầu trời trong xanh, không một gợn mây.
Bốn người đứng trên một ngọn đồi cỏ xanh mướt, ngơ ngác nhìn xung quanh.
"Đây... đây chính là Khu vườn của Eden sao?" Chuột đồng lẩm bẩm, anh ta gần như không tin vào mắt mình.
"Đẹp quá," Mather cũng cảm thán. Sau bao nhiêu ngày tháng sống trong một thế giới chỉ có màu vàng của cát và màu đen của tàn tích, được nhìn thấy một màu xanh tươi tràn đầy sức sống như thế này, quả thực là một sự xa xỉ.
Chỉ có Lâm Tam Tửu và Luther là vẫn giữ được sự bình tĩnh và cảnh giác.
"Đừng mất cảnh giác," Lâm Tam Tửu nói, "Nơi càng có vẻ yên bình, lại càng có thể ẩn chứa những nguy hiểm không ngờ tới."
Cô nhìn xung quanh một cách cẩn thận. Ngọn đồi mà họ đang đứng không cao lắm, bên dưới là một khu rừng rậm rạp trải dài đến tận chân trời. Không có bất kỳ dấu hiệu nào của con người, cũng không có bất kỳ công trình kiến trúc nào.
Nơi này dường như là một thế giới hoàn toàn nguyên sinh.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Luther hỏi, tay anh ta đã nắm chặt lấy con dao phay.
"Trước hết, hãy tìm một nguồn nước và một nơi trú ẩn an toàn đã," Lâm Tam Tửu nói. "Chúng ta không biết gì về nơi này cả. Phải cẩn thận từng bước một."
Họ đi xuống ngọn đồi, tiến vào trong khu rừng.
Cây cối trong rừng rất cao lớn, nhưng không rậm rạp đến mức che khuất hết ánh sáng. Ánh nắng xuyên qua tán lá, tạo thành những vệt sáng nhảy múa trên mặt đất.
Đi được một lúc, họ nghe thấy tiếng chim hót.
Đó là một âm thanh trong trẻo và vui tai, một âm thanh của sự sống mà họ đã rất lâu rồi không được nghe.
Nhưng nó lại khiến Lâm Tam Tửu cảm thấy có chút gì đó không đúng.
"Kỳ lạ," cô nói, "Tại sao ở đây lại có chim?"
"Có chim thì có gì lạ chứ?" Luther hỏi.
"Không," Mather lắc đầu, "Tiểu Tửu nói đúng. Trong các Tân thế giới mà chúng tôi đã từng đến, hầu hết các loài động vật bình thường đều đã tuyệt chủng hoặc biến dị rồi. Sự tồn tại của những con chim bình thường như thế này, quả thực rất kỳ lạ."
Họ tiếp tục đi, sự cảnh giác trong lòng ngày càng tăng lên.
Thế giới này, có một sự yên bình đến mức quái dị.
Không có Đọa Lạc Chủng. Không có những sinh vật đột biến hung dữ. Không có những tàn tích của nền văn minh.
Nó giống như một thế giới chưa từng bị ngày tận thế xâm chiếm vậy.
Nhưng điều đó là không thể nào.
Khi họ đi đến một khoảng đất trống, họ nhìn thấy một cảnh tượng còn kỳ lạ hơn nữa.
Ở giữa khoảng đất trống, có một cái cây khổng lồ. Tán lá của nó xòe rộng như một chiếc ô, che phủ cả một vùng đất.
Và dưới gốc cây, có một ngôi nhà gỗ nhỏ.
Một ngôi nhà gỗ được xây dựng một cách hoàn hảo, có cửa sổ, có cả ống khói. Trước nhà còn có một hàng rào trắng và một khu vườn nhỏ trồng đầy hoa.
Cảnh tượng này, nếu đặt ở thế giới cũ, sẽ là một bức tranh vô cùng bình yên và xinh đẹp.
Nhưng ở đây, trong một Tân thế giới, nó lại chỉ mang đến một cảm giác rợn người.
"Có... có người ở," Chuột đồng run rẩy nói.
Bốn người nấp sau một bụi cây, không dám manh động.
Họ quan sát ngôi nhà gỗ một lúc lâu.
Không có bất kỳ động tĩnh nào. Không có khói bốc lên từ ống khói, cũng không có ai đi ra đi vào.
"Làm sao bây giờ?" Luther hỏi nhỏ.
"Để tôi qua đó xem thử," Lâm Tam Tửu nói.
"Quá nguy hiểm!"
"Không sao," cô nói, "Tôi sẽ cẩn thận."
Cô một mình, rón rén tiến về phía ngôi nhà gỗ.
Cô đi rất chậm, mỗi một bước đi đều vô cùng cẩn thận. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực.
Khi cô đến gần hàng rào trắng, cô nhìn thấy một tấm biển nhỏ được treo trên cổng.
Trên tấm biển, có một dòng chữ được viết bằng một nét chữ rất đẹp.
"Chào mừng đến với Khu vườn của tôi."
Lâm Tam Tửu hít một hơi thật sâu, đẩy nhẹ cánh cổng.
Cánh cổng không khóa.
Cô bước vào trong sân, đi về phía cửa chính của ngôi nhà.
Cửa cũng không khóa.
Cô đặt tay lên tay nắm cửa, do dự một lúc, rồi từ từ đẩy vào.
Bên trong nhà tối om, không nhìn thấy gì cả.
Một mùi hương kỳ lạ bay ra, không phải là mùi thơm, cũng không phải là mùi hôi, mà là một mùi gì đó rất khó tả.
Lâm Tam Tửu nín thở, bước vào trong.
Ngay khi cô vừa bước qua ngưỡng cửa, cánh cửa phía sau cô đột nhiên "SẦM" một tiếng, đóng chặt lại.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối tuyệt đối.