Chương 71: Bà Tám
"Bà Tám?" Lâm Tam Tửu lặp lại cái tên này, trong lòng có chút kỳ quái. Đây không giống như tên của một người có quyền lực.
"Suỵt!" Gã đàn ông gầy gò vội đưa ngón tay lên miệng, hoảng sợ nhìn xung quanh. "Cô đừng gọi to như vậy! Muốn chết à?"
Thấy phản ứng của gã, Lâm Tam Tửu càng thêm chắc chắn rằng người phụ nữ này không hề đơn giản.
"Bà ta là ai?" cô hỏi tiếp, đồng thời chuyển thêm cho gã 1 điểm tín dụng nữa.
Nhận được thêm tiền, vẻ mặt của gã đàn ông giãn ra một chút. Gã kéo họ vào một con hẻm tối, rồi mới nói nhỏ: "Bà Tám là ai, không ai biết rõ cả. Chỉ biết rằng, bà ta là người đến Khu vực Xám này đầu tiên, và cũng là người nắm giữ toàn bộ mạng lưới thông tin ở đây."
"Mạng lưới thông tin?"
"Đúng vậy," gã gật đầu. "Không có chuyện gì xảy ra ở Khu vực Xám này mà qua mắt được bà ta. Ai đắc tội với ai, ai mới kiếm được một món hời, ai đang lên kế hoạch gì... bà ta đều biết hết. Vì vậy, không ai dám đắc tội với bà ta cả."
"Bà ta có mạnh không?" Luther hỏi.
"Tôi chưa từng thấy bà ta ra tay," gã đàn ông lắc đầu, "Nhưng những kẻ đã từng có ý định chống lại bà ta, đều đã biến mất một cách bí ẩn."
Thông tin này khiến bốn người đều cảm thấy có một sự ớn lạnh. Một người phụ nữ bí ẩn, nắm giữ thông tin, và có những thủ đoạn tàn nhẫn. Đây đúng là một nhân vật không thể xem thường.
"Làm thế nào để gặp bà ta?" Lâm Tam Tửu hỏi.
"Gặp bà ta?" Gã đàn ông nhìn cô như nhìn một kẻ điên. "Người khác trốn còn không kịp, cô lại muốn tự mình chui đầu vào rọ à?"
"Tôi có chuyện muốn hỏi bà ta," Lâm Tam Tửu nói.
Gã đàn ông nhìn cô một lúc lâu, rồi thở dài. "Được thôi. Nếu cô đã muốn chết, tôi sẽ chỉ đường cho. Ở cuối con phố này có một quán bar tên là 'Sự Thật Phũ Phàng'. Bà Tám thường ở đó."
Nói xong, gã không dám ở lại lâu, vội vàng rời đi.
Bốn người nhìn nhau.
"Chúng ta có nên đi không?" Chuột đồng lo lắng hỏi.
"Phải đi," Lâm Tam Tửu nói một cách dứt khoát. "Manh mối về kho dữ liệu của Liên bang, có lẽ chỉ có bà ta mới có thể giúp chúng ta."
Họ đi về phía cuối con phố. Quán bar "Sự Thật Phũ Phàng" rất dễ tìm, đó là tòa nhà duy nhất còn sáng đèn ở đây.
Họ đẩy cửa bước vào.
Bên trong không ồn ào như họ tưởng. Ánh sáng mờ ảo, không khí đặc quánh mùi rượu và khói thuốc. Vài người đàn ông trông có vẻ hung dữ đang ngồi ở các góc, im lặng uống rượu, ánh mắt lạnh lùng quét qua bốn người khách lạ.
Ở quầy bar, một người phụ nữ đang ngồi đó.
Cô ta không phải là một bà lão như cái tên "Bà Tám" gợi ý. Ngược lại, cô ta còn rất trẻ, chỉ khoảng ba mươi tuổi, mặc một chiếc váy đỏ bó sát, mái tóc đen dài uốn lượn. Cô ta có một vẻ đẹp sắc sảo và đầy nguy hiểm, giống như một con báo đen.
Cô ta quay đầu lại, nhìn bốn người, mỉm cười.
"Chào mừng đến với quán bar của tôi," cô ta nói, giọng nói khàn khàn đầy quyến rũ. "Bốn vị khách lạ, muốn uống gì nào?"
"Chúng tôi đến tìm Bà Tám," Lâm Tam Tửu đi thẳng vào vấn đề.
Người phụ nữ bật cười. "Vậy thì các người tìm đúng người rồi. Tôi chính là Bà Tám."
Cô ta đúng là Bà Tám.
"Ngồi đi," cô ta hất cằm về phía những chiếc ghế trước quầy bar.
Bốn người ngồi xuống.
"Tôi biết các người muốn gì," Bà Tám nói, cô ta tự tay rót cho mỗi người một ly rượu. "Các người muốn biết về Liên bang Tận thế, và kho dữ liệu đó."
Lâm Tam Tửu sững người. "Làm sao... làm sao bà biết?"
"Tôi đã nói rồi," Bà Tám nhấp một ngụm rượu, "Không có chuyện gì ở Thành Phố Vườn Treo này mà tôi không biết. Nhất là khi có bốn 'người nổi tiếng' như các người xuất hiện."
"Người nổi tiếng?"
"Ồ, các người còn chưa biết à?" Bà Tám cười, "Vụ các người phá vỡ mái vòm của Oasis số 3 và chạy thoát khỏi sự truy đuổi của Hàn Tễ đã sớm truyền đi khắp nơi rồi. Bây giờ, các người chính là những nhân vật được truy nã hàng đầu của Liên bang Tận thế đấy."
Thông tin này như một quả bom nổ tung trong đầu họ.
"Vậy... tại sao bà lại không bắt chúng tôi giao cho Liên bang?" Luther cảnh giác hỏi. "Họ chắc chắn sẽ trả một cái giá rất cao."
"Bắt các người?" Bà Tám bật cười, "Tại sao tôi phải làm việc cho Liên bang chứ? Tôi và bọn chúng không cùng một phe đâu."
Cô ta nhìn Lâm Tam Tửu, ánh mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
"Thật ra, tôi còn rất khâm phục các người nữa là đằng khác. Dám đối đầu trực diện với Liên bang, các người là những người đầu tiên."
"Vậy... bà sẽ giúp chúng tôi?" Mather hỏi, có chút hy vọng.
"Giúp?" Bà Tám cười, "Trên đời này không có gì là miễn phí cả, cô bé ạ. Nhất là ở Khu vực Xám này."
"Bà muốn gì?" Lâm Tam Tửu hỏi.
"Tôi muốn một cuộc giao dịch," Bà Tám nói.
Cô ta ghé lại gần, hạ giọng.
"Tôi có thể giúp các người đột nhập vào kho dữ liệu đó. Nhưng đổi lại," cô ta nói, "các người phải giúp tôi lấy một thứ từ bên trong."