Chương 59: Hành trình mới
Họ lại một lần nữa lên đường.
Sự xuất hiện của Tái bút đã mang lại một sự thay đổi to lớn cho cả nhóm. Không chỉ là việc Lâm Tam Tửu có được một công cụ quản lý thẻ bài mạnh mẽ, mà quan trọng hơn, nó đã chứng minh một điều: trong thế giới tận thế này, vẫn còn tồn tại những kỳ tích và hy vọng.
Với một tâm trạng lạc quan hơn, họ tiếp tục hành trình về phía đông.
Vùng đất hoang vu dường như kéo dài vô tận. Họ đã đi bộ suốt năm ngày liền, vượt qua những đồng bằng khô cằn, những ngọn đồi trọc lóc, và những thành phố đã chết.
Ngoài những con Đọa Lạc Chủng lảng vảng, họ không gặp bất kỳ một sinh vật sống nào khác.
"Tôi bắt đầu cảm thấy nhớ con Lục Lân Thố đó rồi," Luther nói trong một buổi tối, khi họ đang nghỉ ngơi trong một tòa nhà văn phòng bỏ hoang. "Ít nhất thì nó cũng là một sinh vật sống."
"Tôi cũng vậy," Mather nói, "Khu rừng đó, dù nguy hiểm, nhưng ít nhất vẫn còn có sức sống."
"Nói mới nhớ," Chuột đồng đột nhiên xen vào, "Hai người có để ý không? Kể từ khi chúng ta rời khỏi khu rừng đó, nhiệt độ dường như lại bắt đầu tăng lên."
Mọi người đều sững lại.
Đúng vậy. Khi ở trong khu rừng, không khí mát mẻ và ẩm ướt. Nhưng khi họ quay trở lại vùng đất hoang, cái nóng khắc nghiệt của Hỏa Giới lại một lần nữa bao trùm lấy họ. Và dường như, nó còn nóng hơn cả trước đây.
"Có lẽ nào... khu rừng đó có một cơ chế điều hòa nhiệt độ tự nhiên nào đó?" Mather suy đoán.
"Hoặc là, Nữ vương đã dùng năng lực của mình để bảo vệ nơi đó," Lâm Tam Tửu nói. "Giờ đây nó đã chết, sự bảo vệ đó cũng đã biến mất. Khu rừng đó có lẽ cũng sẽ sớm bị sa mạc hóa mà thôi."
Suy nghĩ này khiến mọi người không khỏi cảm thấy có chút buồn bã. Một ốc đảo xanh tươi hiếm hoi, cuối cùng cũng không thể thoát khỏi số phận của thế giới này.
Họ tiếp tục lên đường.
Càng đi về phía đông, địa hình càng trở nên gồ ghề hơn. Những dãy núi thấp bắt đầu xuất hiện ở phía chân trời.
Vào ngày thứ mười của cuộc hành trình, nước uống của họ lại một lần nữa sắp cạn kiệt.
"Phía trước có một thị trấn nhỏ," Mather nói, cô nhìn vào bản đồ đơn sơ trong ký ức của Nữ vương mà cô đã cố gắng vẽ lại. "Theo lý thuyết, ở đó phải có một con sông."
Họ tăng tốc độ, trong lòng đầy hy vọng.
Khi họ đến gần thị trấn, họ đã có thể nghe thấy tiếng nước chảy.
Một con sông lớn, dù không rộng bằng con sông đã cứu mạng họ, đang chảy qua rìa của thị trấn. Nước sông vẫn đục ngầu, nhưng ít nhất, đó cũng là nước.
"Tốt quá rồi!"
Họ vui mừng chạy đến bên bờ sông, bắt đầu bổ sung nước và rửa mặt.
"Đợi đã," Lâm Tam Tửu đột nhiên nói, cô nhìn chằm chằm vào mặt nước. "Dưới nước có cái gì đó."
Mọi người lập tức cảnh giác.
Họ nhìn theo hướng cô chỉ, và họ đã nhìn thấy nó.
Dưới mặt nước, có những bóng đen khổng lồ đang di chuyển. Chúng có hình dạng giống như cá, nhưng lại lớn gấp mấy chục lần, và trên lưng chúng dường như còn có những cái gai sắc nhọn.
"Cá... cá đột biến?" Chuột đồng lắp bắp.
"Là Đọa Lạc Chủng dưới nước," Mather sửa lại, giọng nói nghiêm trọng.
Bốn người vội vàng lùi lại khỏi bờ sông.
Những con cá quái vật đó dường như cũng đã phát hiện ra họ. Chúng bắt đầu bơi về phía bờ, cái miệng khổng lồ đầy răng sắc nhọn của chúng há ra, tạo ra những vòng xoáy trên mặt nước.
"Lên bờ!" Lâm Tam Tửu hét lên.
Họ vội vàng leo lên bờ, chạy về phía thị trấn.
Những con cá quái vật không thể lên cạn, chúng chỉ có thể tức giận va vào bờ sông, tạo ra những tiếng "ầm ầm".
"Nguy hiểm thật," Luther thở hổn hển. "Suýt nữa thì toi."
"Xem ra con sông này không thể là nguồn nước của chúng ta được rồi," Mather nói, vẻ mặt có chút thất vọng. "Chúng ta phải vào trong thị trấn tìm xem."
Thị trấn nhỏ này, cũng giống như những nơi khác, đã trở thành một đống đổ nát. Những ngôi nhà sụp đổ, đường phố vắng tanh.
Họ cẩn thận tiến vào trong, tìm kiếm một nguồn nước an toàn.
Sau một lúc tìm kiếm, họ tìm thấy một cái giếng cũ ở trung tâm thị trấn.
Cái giếng vẫn còn nước. Họ dùng một cái xô cũ kỹ, kéo lên một xô nước trong vắt.
"Cuối cùng cũng có nước rồi!"
Họ đang định vui mừng, thì đột nhiên, từ trong giếng, một tiếng gầm rú vang lên.
Một cánh tay đầy vảy màu xanh lục thò ra từ miệng giếng, tóm lấy cái xô, kéo nó xuống.
Ngay sau đó, một cái đầu quái dị, có đôi mắt đỏ ngầu, từ từ nhô lên từ trong bóng tối của cái giếng.
Nó nhìn chằm chằm vào bốn người, cái miệng đầy răng sắc nhọn của nó chảy ra một chất lỏng màu xanh lá cây.
Lại một con Đọa Lạc Chủng nữa.
Và lần này, họ đã không còn đường lui.