Chương 51: Rơi xuống
Cảm giác không trọng lượng chỉ kéo dài vài giây, sau đó là một cú va chạm mạnh khiến cả người cô đau nhói.
Nước sông lạnh lẽo và đục ngầu lập tức bao trùm lấy Lâm Tam Tửu. Dòng nước chảy xiết như một con quái vật vô hình, cuốn lấy cơ thể cô, kéo cô vào trong bóng tối sâu thẳm.
Cô cố gắng quẫy đạp, nhưng sức mạnh của dòng sông quá lớn. Nước tràn vào mũi, vào miệng, cảm giác ngạt thở khiến cô gần như mất đi ý thức.
Đây là kết thúc sao?
Trong khoảnh khắc cuối cùng, cô dường như nhìn thấy khuôn mặt của bố mẹ mình.
Nhưng ngay sau đó, một luồng nhiệt nóng đột ngột bùng lên từ trong cơ thể cô. Đó là năng lực «Tăng cường Thể chất Toàn diện» đang hoạt động, cung cấp cho cô một luồng sức mạnh cuối cùng.
Lâm Tam Tửu bừng tỉnh. Cô dùng hết sức lực còn lại, đạp mạnh vào một tảng đá ngầm, mượn lực đẩy để trồi lên mặt nước.
"PHÙ!"
Cô hít một hơi thật sâu, không khí trong lành tràn vào lồng ngực. Cô sống rồi.
Cô nhìn xung quanh, nhưng trong bóng tối và dòng nước cuồn cuộn, cô không thấy bóng dáng của ba người còn lại đâu cả.
"Luther! Mather! Chuột đồng!"
Cô gào lên, nhưng tiếng hét của cô lập tức bị tiếng gầm của dòng sông nuốt chửng.
Tim cô thắt lại. Lẽ nào... lẽ nào chỉ có mình cô sống sót?
Không. Cô không tin.
Cô nghiến răng, bơi theo dòng nước, vừa bơi vừa tìm kiếm. Dù hy vọng rất mong manh, nhưng cô không thể từ bỏ.
Không biết đã trôi đi bao lâu, bao xa. Thể lực của cô đã gần cạn kiệt. Dòng nước vẫn lạnh lẽo và tàn nhẫn như cũ.
Ngay khi cô sắp buông xuôi, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng người đang vật lộn ở phía trước.
Là Luther!
Anh ta đang cố gắng bám vào một khúc gỗ lớn, nhưng dòng nước quá xiết, anh ta trông cũng đã kiệt sức.
"Luther!"
Lâm Tam Tửu dùng hết sức bơi tới, tóm lấy cánh tay của Luther.
"Tiểu Tửu?" Luther kinh ngạc nhìn cô, "Cô... cô còn sống!"
"Cố lên!" Lâm Tam Tửu hét lên, "Chúng ta phải sống!"
Hai người cùng nhau bám vào khúc gỗ, để mặc cho dòng nước cuốn đi. Có thêm một người đồng hành, trong lòng cả hai đều dâng lên một tia hy vọng.
Họ trôi dạt trên sông, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Bầu trời vẫn tối đen như mực.
Và rồi, họ nhìn thấy Mather và Chuột đồng.
Hai người họ may mắn hơn một chút. Họ đã dạt vào một bãi cát nhỏ ven sông. Mather bị thương ở chân, còn Chuột đồng thì đang cố gắng chăm sóc cho cô.
"Mather! Chuột đồng!"
Nhìn thấy hai người bạn của mình vẫn còn sống, Lâm Tam Tửu và Luther vui mừng khôn xiết. Họ cố gắng điều khiển khúc gỗ, bơi vào bờ.
Cuộc đoàn tụ sau thảm họa, không có những cái ôm nồng nhiệt, chỉ có sự im lặng và mệt mỏi.
Cả bốn người đều đã kiệt sức. Họ nằm trên bãi cát, thở hổn hển, cảm nhận sự sống đang từ từ quay trở lại cơ thể.
"Chúng ta... đã thoát rồi," một lúc lâu sau, Chuột đồng mới lẩm bẩm.
"Phải," Lâm Tam Tửu đáp, "Chúng ta đã thoát khỏi Liên bang Tận thế. Ít nhất là tạm thời."
Họ đã mất tất cả. Xe cộ, vật tư, vũ khí... tất cả đều đã bị dòng sông cuốn đi. Thứ duy nhất họ còn lại, chính là những thứ mang trên người, và mạng sống của mình.
Nhưng không ai phàn nàn cả.
Bởi vì họ biết rằng, chỉ cần còn sống, thì còn có hy vọng.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, họ bắt đầu kiểm tra tình hình. Mather bị trật khớp mắt cá chân, nhưng không quá nghiêm trọng. Luther và Chuột đồng chỉ bị vài vết thương ngoài da. Còn Lâm Tam Tửu, nhờ có «Tăng cường Thể chất Toàn diện», cô gần như không bị thương gì cả.
Vấn đề lớn nhất của họ bây giờ là, họ đang ở đâu?
Họ nhìn xung quanh. Nơi đây hoàn toàn xa lạ. Bốn bề là những vách đá dựng đứng và những khu rừng rậm rạp. Dòng sông vẫn đang gầm rú chảy qua.
Họ đã bị dòng sông cuốn đến một nơi hoàn toàn khác.
"Chúng ta phải tìm một nơi để nghỉ ngơi trước đã," Lâm Tam Tửu nói, "Và tìm kiếm đồ ăn, nước uống."
Cô nhìn lên bầu trời. Mặt trời đã bắt đầu ló dạng ở phía đông. Một ngày mới lại bắt đầu.
Một ngày mới đầy rẫy những thử thách và nguy hiểm.
Nhưng họ không còn sợ hãi nữa.
Bởi vì họ biết rằng, chỉ cần họ còn ở bên nhau, họ có thể đối mặt với tất cả.
Họ dìu Mather, bắt đầu đi sâu vào trong khu rừng ven sông, tìm kiếm một con đường sống trong thế giới hậu tận thế này.