Chương 50: Oasis sụp đổ
Bình minh ló dạng, nhuộm đỏ cả bầu trời phía đông.
Sau một đêm nghỉ ngơi ngắn ngủi, bốn người lại một lần nữa lên đường. Họ không quay trở lại con đường chính, mà đi theo một con đường nhỏ khác, vòng qua khu thành phố đổ nát, tiếp tục hành trình về phía đông.
Họ cần phải rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, trước khi Liên bang Tận thế có thể tập hợp lại lực lượng và tổ chức một cuộc truy đuổi khác.
"Mather, cô đã giải mã được chiếc máy tính bảng đó chưa?" Lâm Tam Tửu hỏi qua bộ đàm.
"Vẫn chưa," Mather đáp, giọng có chút mệt mỏi. "Hệ thống bảo mật của nó rất phức tạp. Tôi cần thêm thời gian."
"Không sao, cứ từ từ," Lâm Tam Tửu nói. Dù rất muốn biết những bí mật bên trong, nhưng cô biết không thể vội vàng được.
Họ lái xe suốt cả buổi sáng. Khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, họ tìm thấy một cây cầu vượt bị sập một nửa để nghỉ ngơi và tránh nắng.
Trong lúc đang ăn trưa, Luther đột nhiên nói: "Này, mọi người có nghĩ rằng... chúng ta đã bỏ sót điều gì đó không?"
"Ý anh là sao?"
"Ý tôi là về Oasis," Luther nói, "Hàn Tễ đã nói rằng, Oasis là một trong những căn cứ mà Liên bang đã xây dựng. Điều đó có nghĩa là, có thể có những Oasis khác."
Lời nói của Luther khiến mọi người đều sững lại.
"Đúng vậy," Mather nói, "Nếu có Oasis số 3, thì chắc chắn phải có số 1 và số 2. Và có lẽ, còn có nhiều hơn nữa."
"Nếu chúng ta có thể tìm thấy một Oasis khác," Chuột đồng nói, giọng đầy vẻ hy vọng, "có lẽ chúng ta có thể tìm được cách để chống lại Liên bang."
"Nhưng làm thế nào để tìm?" Luther hỏi, "Chúng ta không có bản đồ, cũng không biết chúng ở đâu."
"Có lẽ... thông tin đó nằm trong chiếc máy tính bảng," Lâm Tam Tửu nói, nhìn về phía Mather.
Mather gật đầu. "Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Cuộc thảo luận này đã mang lại cho họ một mục tiêu mới, cụ thể hơn. Không chỉ là tìm kiếm Thành Phố Vườn Treo, mà còn là tìm kiếm những Oasis khác, tìm kiếm những người sống sót khác có thể cùng họ chống lại Liên bang Tận thế.
Sau khi nghỉ ngơi xong, họ lại tiếp tục lên đường.
Đi được một lúc, Chuột đồng đột nhiên kêu lên qua bộ đàm: "Phía sau! Phía sau có xe!"
Lâm Tam Tửu lập tức nhìn vào gương chiếu hậu.
Một đoàn xe địa hình màu trắng đang bám theo họ ở phía xa.
Là Liên bang Tận thế.
"Chết tiệt!" Luther chửi một tiếng, "Bọn chúng tìm thấy chúng ta nhanh vậy sao?"
"Chúng không phải là tìm thấy chúng ta," Lâm Tam Tửu nói, giọng lạnh lùng, "Chúng đã biết trước chúng ta sẽ đi đường này."
"Ý cô là... có máy theo dõi?"
"Rất có thể," Lâm Tam Tửu nói, "Trên người chúng ta, hoặc trên xe của chúng ta."
"Vậy thì phải làm sao?"
"Tìm nó và phá hủy nó," Lâm Tam Tửu nói một cách dứt khoát. "Mather, Chuột đồng, hai người kiểm tra xe buýt và xe tải của Luther. Luther, anh yểm trợ tôi. Tôi sẽ kiểm tra xe của mình."
Họ nhanh chóng dừng xe lại bên đường.
Lâm Tam Tửu nhảy xuống xe, bắt đầu tìm kiếm một cách cẩn thận. Cô kiểm tra gầm xe, bánh xe, thùng xe... nhưng không tìm thấy bất kỳ thứ gì đáng ngờ.
"Bên này cũng không có!" Mather và Luther cũng lần lượt báo cáo.
"Kỳ lạ," Lâm Tam Tửu cau mày, "Nếu không phải trên xe, thì là ở đâu?"
Đúng lúc này, cô đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói ở sau gáy.
Cô đưa tay lên sờ, và cô đã tìm thấy nó.
Một con chip kim loại nhỏ xíu, gần như đã cắm sâu vào trong da thịt cô.
"Tìm thấy rồi," cô nói, giọng lạnh lẽo, "Nó ở trên người tôi."
Cô nhớ lại lúc mình bị sóng xung kích của vụ nổ ở Oasis hất văng xuống đất. Có lẽ con chip này đã được cắm vào người cô lúc đó.
"Bọn khốn nạn," Luther nghiến răng.
"Bây giờ không phải là lúc tức giận," Lâm Tam Tửu nói, "Tôi sẽ lấy nó ra. Mọi người chuẩn bị chiến đấu."
Cô dùng một con dao nhỏ, cẩn thận rạch da, lấy con chip ra, rồi dùng chân nghiền nát nó.
Ngay khi con chip bị phá hủy, đoàn xe của Liên bang ở phía xa dường như cũng đã nhận ra. Chúng lập tức tăng tốc, lao về phía họ.
"Bọn chúng đến rồi!"
Trận chiến lại một lần nữa sắp nổ ra.
Nhưng lần này, Lâm Tam Tửu và những người khác đã không còn đường lui. Phía sau họ là một cây cầu đã sập.
Họ đã bị dồn vào chân tường.
"Xem ra," Luther cười khổ, "chúng ta chỉ có thể liều mạng thôi."
"Chưa chắc," Lâm Tam Tửu nói.
Cô nhìn về phía đoàn xe đang lao tới, rồi lại nhìn xuống vực sâu bên dưới cây cầu.
Một kế hoạch táo bạo khác lại một lần nữa hình thành trong đầu cô.
"Mọi người," cô nói, "có tin tôi không?"
Ba người còn lại nhìn cô, rồi không hẹn mà cùng gật đầu.
"Được," Lâm Tam Tửu nói, "Vậy thì hãy làm theo lời tôi nói."
Cô ghé vào tai họ, nói nhỏ kế hoạch của mình.
Nghe xong, mặt ai nấy đều biến sắc.
"Cô... cô điên thật rồi," Chuột đồng lắp bắp.
"Tôi đã nói rồi," Lâm Tam Tửu mỉm cười, "chỉ có kẻ điên mới có thể sống sót."
Đoàn xe của Liên bang đã đến rất gần.
"Chuẩn bị!" Lâm Tam Tửu hét lên.
Cô là người đầu tiên leo lên thành cầu.
"Hẹn gặp lại ở phía bên kia," cô nói, rồi không chút do dự, nhảy xuống.
"Tiểu Tửu!"
Luther, Mather và Chuột đồng cũng lần lượt nhảy theo sau.
Bốn người, giống như những con chim gãy cánh, lao thẳng xuống vực sâu thăm thẳm bên dưới.
Phía trên, Hàn Tễ và thuộc hạ của hắn ta dừng xe lại bên mép vực, kinh ngạc nhìn xuống.
Chúng hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ở dưới vực, là một dòng sông chảy xiết, đục ngầu.
Bốn người rơi xuống nước, tạo ra những tiếng "ùm" thật lớn.
Dòng nước lạnh lẽo và dữ dội lập tức cuốn họ đi.
Họ đã biến mất trong dòng sông.