Chương 53: Cạm bẫy
Cuộc sống trong hang động ven sông kéo dài được ba ngày.
Trong ba ngày này, họ đã dần dần thích nghi với môi trường mới. Vết thương của Mather cũng đã đỡ hơn nhiều, cô đã có thể đi lại một cách chậm rãi.
Nguồn thức ăn chính của họ vẫn là những quả mọng đỏ và cá bắt được từ dòng suối. Luther đã thử đặt bẫy vài lần, nhưng con Lục Lân Thố đó quá tinh ranh, không lần nào mắc bẫy.
Mặc dù cuộc sống có chút vất vả, nhưng so với những ngày tháng phải đối mặt với Đọa Lạc Chủng và Liên bang Tận thế, nơi đây quả thực giống như một thiên đường.
Nhưng Lâm Tam Tửu biết rằng, họ không thể ở lại đây mãi được.
"Chúng ta phải đi," cô nói trong một buổi tối, khi bốn người đang ngồi quây quần bên đống lửa. "Chúng ta phải tiếp tục hành trình về phía đông, tìm kiếm Thành Phố Vườn Treo."
"Nhưng... nơi này rất an toàn," Chuột đồng nói, có chút không nỡ.
"An toàn chỉ là tạm thời thôi," Luther nói, anh ta đồng ý với Lâm Tam Tửu. "Chúng ta không thể trốn tránh mãi được. Hơn nữa, Mather và tôi chỉ còn lại hơn mười tháng. Chúng ta không thể lãng phí thời gian ở đây."
Mather cũng gật đầu. "Luther nói đúng. Chúng ta phải đi tìm câu trả lời."
Thấy mọi người đều đã quyết tâm, Chuột đồng cũng không nói gì thêm.
Họ quyết định sẽ ở lại thêm hai ngày nữa để chuẩn bị, tích trữ thêm một ít thức ăn và nước uống, rồi sẽ lên đường.
Vào buổi chiều ngày hôm sau, khi Lâm Tam Tửu và Luther đang đi săn ở một khu vực xa hơn, họ đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
Hai người lập tức cảnh giác, lần theo tiếng kêu đi tới.
Họ nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Một con Lục Lân Thố đang bị mắc kẹt trong một cái bẫy kẹp bằng thép. Một chân sau của nó đã bị kẹp nát, máu chảy đầm đìa. Nó đang giãy giụa một cách tuyệt vọng, nhưng càng giãy, cái bẫy lại càng kẹp chặt hơn.
"Là bẫy của ai?" Luther cau mày. "Không phải của chúng ta."
Lâm Tam Tửu im lặng, cô quan sát xung quanh. Khu vực này có vẻ đã có người đến.
Đúng lúc này, từ trong bụi rậm, ba bóng người bước ra.
Họ là những người đàn ông cao lớn, mặc quần áo da thú, tay cầm vũ khí thô sơ như giáo và rìu. Trông họ không giống như những người sống sót từ thành phố, mà giống như những thợ săn nguyên thủy hơn.
Người đi đầu, một người đàn ông có vết sẹo dài trên mặt, nhìn thấy Lâm Tam Tửu và Luther, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ hung tợn.
"Hai con mồi nữa à," gã nói, liếm môi.
Lâm Tam Tửu và Luther lập tức vào tư thế chiến đấu.
"Các người là ai?" Lâm Tam Tửu lạnh lùng hỏi.
"Bọn tao là chủ nhân của khu rừng này," gã mặt sẹo cười gằn, "Tất cả những gì trong khu rừng này, đều là của bọn tao. Kể cả hai đứa chúng mày."
"Nằm mơ đi!" Luther gầm lên, vung dao phay lên.
"Lên!" gã mặt sẹo ra lệnh.
Ba tên thợ săn lập tức lao về phía hai người.
Trận chiến nổ ra.
Những tên thợ săn này, dù không có năng lực tiến hóa đặc biệt, nhưng lại có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú. Chúng phối hợp với nhau rất ăn ý, ra đòn hiểm hóc.
Nhưng đối thủ của chúng là Lâm Tam Tửu và Luther.
Sau một hồi giao tranh quyết liệt, cả ba tên thợ săn đều đã bị đánh gục.
Gã mặt sẹo bị Luther chém một nhát vào vai, nằm rên rỉ trên mặt đất.
"Nói," Lâm Tam Tửu dí mũi dao vào cổ gã, "Ngoài các người ra, ở đây còn có ai khác không?"
Gã mặt sẹo căm hận nhìn cô, nhưng dưới sự uy hiếp của cái chết, gã đành phải khai ra.
Hóa ra, khu rừng này là lãnh địa của một bộ tộc nhỏ, gồm khoảng hai mươi người. Họ đều là những người sống sót đã trốn vào đây từ rất lâu rồi. Họ sống bằng cách săn bắn và hái lượm, và coi tất cả những người ngoại lai là kẻ thù.
"Bộ tộc của chúng mày ở đâu?"
Gã mặt sẹo chỉ về phía sâu trong rừng.
Sau khi trói ba tên thợ săn lại, Lâm Tam Tửu và Luther nhìn con Lục Lân Thố vẫn đang bị mắc kẹt trong bẫy.
Nó đã ngừng giãy giụa, chỉ nằm thoi thóp, ánh mắt nhìn họ đầy vẻ sợ hãi và cầu xin.
"Chúng ta làm gì với nó bây giờ?" Luther hỏi.
Lâm Tam Tửu im lặng một lúc.
"Cứu nó đi," cô nói.
"Cái gì?" Luther kinh ngạc, "Nó là một con mồi. Chúng ta đang cần thức ăn."
"Tôi biết," Lâm Tam Tửu nói, "Nhưng nó không giống như những con mồi khác. Nó có linh tính."
Cô nhìn vào mắt con Lục Lân Thố, và cô có thể cảm nhận được sự thông minh và khao khát sống của nó.
Luther do dự một lúc, rồi cũng gật đầu.
Hai người cẩn thận gỡ cái bẫy ra.
Con Lục Lân Thố, sau khi được giải thoát, không hề bỏ chạy ngay lập tức. Nó cà đầu vào chân Lâm Tam Tửu, như để cảm ơn, rồi mới khập khiễng nhảy vào trong rừng, biến mất.
"Đi thôi," Lâm Tam Tửu nói, "Chúng ta phải quay về báo cho Mather và Chuột đồng. Nơi này không an toàn nữa rồi."
Hai người vội vàng quay trở lại hang động.
Nhưng khi họ về đến nơi, họ chỉ nhìn thấy một cảnh tượng tan hoang.
Đống lửa đã bị dập tắt. Đồ đạc trong hang bị lật tung.
Mather và Chuột đồng đã biến mất.
Trên mặt đất, có những vết máu và dấu chân lộn xộn, dẫn về phía sâu trong rừng.
"Không...!" Luther gầm lên một tiếng đau đớn.
Lâm Tam Tửu đứng sững tại chỗ, toàn thân lạnh toát.
Cô đã quá chủ quan. Cô đã nghĩ rằng nơi này là một thiên đường, nhưng cô đã quên mất rằng, trong thế giới tận thế, thiên đường không bao giờ tồn tại.
Cô nhìn về phía sâu trong rừng, nơi bộ tộc của những tên thợ săn đang ở.
Ánh mắt cô đông cứng lại, lạnh lẽo tựa mặt hồ mùa đông.
Từng chữ thoát ra từ miệng cô đều bình thản đến lạ thường, nhưng lại khiến người ta rét run: "Bọn chúng... sẽ phải trả giá."