Chương 56: Lục Lân Thố
Bốn người không hề dừng lại, đi một mạch suốt đêm trong khu rừng tối tăm.
Không ai nói một lời nào. Bầu không khí nặng nề, ngột ngạt. Mùi máu tanh từ trận chiến lúc nãy dường như vẫn còn vương lại trên người họ, không thể gột rửa được.
Khi những tia sáng đầu tiên của buổi bình minh len lỏi qua tán lá, họ mới tìm một nơi tương đối an toàn để dừng lại nghỉ ngơi.
"Mather, Chuột đồng," Lâm Tam Tửu nói, phá vỡ sự im lặng, "Hai người không sao chứ?"
Mather và Chuột đồng nhìn nhau, cả hai đều gượng cười.
"Không sao," Mather nói, nhưng giọng cô vẫn còn run rẩy. "Chỉ là... có chút sợ hãi thôi."
"Tôi cứ nghĩ mình chết chắc rồi," Chuột đồng nói thêm, vẻ mặt vẫn còn tái mét. "Lão thủ lĩnh đó, lúc lão ta cầm con dao lại gần, tôi..."
Anh ta không nói hết câu, nhưng mọi người đều hiểu. Cảm giác cái chết cận kề, cảm giác mình là một vật hiến tế bất lực, đó là một nỗi kinh hoàng khó có thể diễn tả bằng lời.
Luther vỗ vai anh ta. "Mọi chuyện qua rồi. Chúng ta đều an toàn."
Họ im lặng một lúc, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Trận chiến đêm qua, dù họ là người chiến thắng, nhưng nó đã để lại một vết sẹo sâu sắc trong lòng mỗi người.
Nó nhắc nhở họ một cách tàn nhẫn rằng, trong thế giới này, nhân tính là một thứ vô cùng mong manh.
"Chúng ta đã ra khỏi khu vực của bộ tộc rồi," Lâm Tam Tửu nói, cô nhìn vào tấm bản đồ đơn sơ mà gã mặt sẹo đã vẽ. "Đi thêm khoảng nửa ngày nữa là có thể ra khỏi khu rừng này."
"Tốt quá rồi," Chuột đồng thở phào nhẹ nhõm. "Tôi không muốn ở lại nơi quỷ quái này thêm một giây nào nữa."
Sau khi nghỉ ngơi và ăn một ít quả mọng, họ lại tiếp tục lên đường.
Đi được một lúc, Lâm Tam Tửu đột nhiên dừng lại.
"Có tiếng động," cô nói nhỏ.
Mọi người lập tức cảnh giác.
Từ trong bụi rậm phía trước, một bóng dáng nhỏ bé màu xanh lục nhảy ra.
Là con Lục Lân Thố.
Nó không hề sợ hãi, mà còn vui vẻ nhảy đến bên cạnh Lâm Tam Tửu, dùng đầu dụi vào chân cô. Trên miệng nó, còn ngậm một thứ gì đó.
Đó là một loại rễ cây trông rất kỳ lạ, màu nâu, tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt.
Con Lục Lân Thố đặt củ rễ đó xuống chân Lâm Tam Tửu, rồi ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt đen láy của nó long lanh.
"Nó... nó cho chúng ta cái này à?" Luther kinh ngạc.
Lâm Tam Tửu cúi xuống, nhặt củ rễ lên. Cô không biết nó là gì, nhưng cô có thể cảm nhận được sự thiện ý của con vật nhỏ bé này.
"Cảm ơn mày," cô nói nhỏ, xoa đầu con Lục Lân Thố.
Con vật dường như rất thích thú, nó khẽ kêu lên vài tiếng, rồi lại nhảy vào trong bụi rậm, biến mất.
"Thứ này là gì vậy?" Chuột đồng tò mò hỏi.
"Để tôi xem," Mather nói. Cô cầm lấy củ rễ, quan sát một cách cẩn thận, rồi ngửi thử.
"Tôi không chắc lắm," một lúc sau, cô nói, "Nhưng dựa vào mùi hương và hình dáng của nó, có lẽ đây là một loại dược liệu có tác dụng chữa thương và phục hồi thể lực."
"Thật sao?" Mắt Luther sáng lên. Anh ta là người bị thương nhiều nhất trong trận chiến đêm qua.
Họ quyết định thử. Lâm Tam Tửu dùng dao cắt củ rễ ra làm bốn phần. Mỗi người ăn một phần.
Một cảm giác ấm áp và dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể. Những vết thương trên người Luther dường như cũng đã bớt đau đi rất nhiều.
"Hiệu quả thật!"
Họ không ngờ rằng, một hành động nhân từ vô tình của mình, lại mang đến một sự báo đáp bất ngờ như vậy.
Con Lục Lân Thố không chỉ xuất hiện một lần. Trong suốt chặng đường còn lại trong khu rừng, nó thỉnh thoảng lại xuất hiện, lúc thì mang đến cho họ những loại quả lạ mà họ chưa từng thấy, lúc thì dẫn họ đi tránh những khu vực nguy hiểm.
Nó giống như một vị thần hộ mệnh nhỏ bé, lặng lẽ bảo vệ họ.
Nhờ có sự giúp đỡ của nó, hành trình ra khỏi khu rừng của họ trở nên suôn sẻ hơn rất nhiều.
Vào buổi chiều ngày hôm đó, họ cuối cùng cũng đã nhìn thấy ánh sáng ở phía trước.
Họ đã ra khỏi khu rừng.
Đứng ở rìa rừng, họ quay đầu lại nhìn vào bóng tối âm u phía sau, trong lòng có chút cảm khái.
Con Lục Lân Thố đứng ở đó, im lặng nhìn họ.
"Tạm biệt nhé," Lâm Tam Tửu vẫy tay với nó.
Con vật nhỏ khẽ kêu lên một tiếng, như để đáp lại, rồi quay người, biến mất vào trong khu rừng đã là nhà của nó.
Bốn người nhìn nhau, rồi cùng quay người, đối mặt với Hỏa Giới rộng lớn.
Bầu trời vẫn là một màu vàng úa, mặt đất vẫn nứt nẻ và khô cằn.
Nhưng trong lòng họ, dường như đã có thêm một chút hơi ấm.
"Đi thôi," Lâm Tam Tửu nói, "Hành trình của chúng ta, vẫn còn tiếp tục."