Chương 55: Lén lút và Ám sát
Bóng đêm dày đặc như một tấm màn nhung, bao phủ lấy toàn bộ thung lũng. Ánh lửa bập bùng từ đống lửa trung tâm là nguồn sáng duy nhất, hắt những cái bóng nhảy múa, kỳ quái lên vách đá.
Tiếng ca hát man rợ và tiếng trống dồn dập của bộ tộc ngày càng lớn, át đi mọi âm thanh khác trong khu rừng.
Đây chính là thời cơ tốt nhất.
"Đi," Lâm Tam Tửu thì thầm.
Cô và Luther, giống như hai bóng ma, lặng lẽ trượt xuống sườn dốc, không gây ra một tiếng động nào. Chiếc «Găng tay chiến thuật 'Thích khách'» trên tay Lâm Tam Tửu phát huy tác dụng một cách hoàn hảo, khả năng "Im lặng" của nó giúp cô gần như hòa làm một với bóng đêm.
Họ tiếp cận lối vào duy nhất của thung lũng. Hai tên thợ săn to lớn đang đứng canh gác, nhưng sự chú ý của chúng đều đã bị nghi lễ ở trung tâm thu hút.
Lâm Tam Tửu ra hiệu cho Luther. Hai người tách ra, một trái một phải, đồng thời áp sát.
Trong một khoảnh khắc, hai bóng đen lóe lên. Hai tên lính gác còn chưa kịp kêu lên một tiếng nào đã lặng lẽ ngã xuống.
Giải quyết xong lính gác, họ nhanh chóng tiến vào trong trại.
Những túp lều đơn sơ được dựng san sát nhau, tạo thành những con hẻm nhỏ tối tăm, là nơi ẩn nấp lý tưởng. Lâm Tam Tửu và Luther lợi dụng bóng tối, di chuyển một cách nhanh chóng và im lặng, hướng về phía trung tâm.
Tiếng hát và tiếng trống ngày càng gần. Họ có thể ngửi thấy mùi khói, mùi thịt nướng, và cả mùi mồ hôi hoang dã của những người trong bộ tộc.
Họ nấp sau một túp lều, nhìn ra khoảng đất trống.
Thủ lĩnh của bộ tộc đang đứng trước Mather và Chuột đồng. Lão ta giơ cao con dao găm bằng đá, miệng lẩm bẩm những câu khấn vái khó hiểu.
Mather và Chuột đồng mặt mày tái mét, nhưng họ vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão thủ lĩnh, tìm kiếm một cơ hội để thoát thân.
Những tên thợ săn khác thì đang nhảy múa điên cuồng xung quanh đống lửa. Chúng hoàn toàn không nhận ra rằng, tử thần đã đến ngay bên cạnh.
"Tôi sẽ xử lý lão thủ lĩnh," Lâm Tam Tửu nói nhỏ, "Anh lo những tên còn lại. Cố gắng gây ra hỗn loạn, tạo cơ hội cho tôi."
"Rõ," Luther đáp.
Lâm Tam Tửu hít một hơi thật sâu, cô nhìn chằm chằm vào lão thủ lĩnh. Khoảng cách khoảng hai mươi mét. Giữa họ là một vòng tròn những tên thợ săn đang nhảy múa.
Cô phải xuyên qua vòng vây đó mà không bị phát hiện.
Đó là một nhiệm vụ gần như bất khả thi.
Nhưng cô phải làm được.
Cô chờ đợi. Chờ đợi một khoảnh khắc, một cơ hội.
Và rồi, cơ hội đã đến.
Khi những tên thợ săn nhảy múa đến cao trào, đội hình của chúng có một chút hỗn loạn.
Ngay lúc đó, Luther lao ra.
Anh ta giống như một con trâu mộng, lao thẳng vào đám đông, con dao phay trong tay chém loạn xạ.
Sự xuất hiện bất ngờ của Luther lập tức gây ra một sự hỗn loạn lớn. Những tên thợ săn đang nhảy múa hoảng sợ la hét, đội hình lập tức tan rã.
Cùng lúc đó, Lâm Tam Tửu cũng đã hành động.
Cô nhanh như một cơn gió, lướt qua đám đông đang hỗn loạn, lao thẳng về phía tế đàn.
Thủ lĩnh của bộ tộc giật mình, lão ta quay đầu lại, vừa kịp nhìn thấy một bóng đen lao tới trước mặt mình.
Lão ta định giơ dao găm lên để chống đỡ.
Nhưng đã quá muộn.
Một bàn tay đeo găng đen đã tóm lấy cổ tay của lão. Một cảm giác lạnh lẽo và sắc bén xuyên qua cổ họng.
Lão thủ lĩnh trợn tròn mắt, nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt nhuốm vẻ hoang mang tột độ. Lão từ từ ngã xuống.
Ngay khi lão thủ lĩnh ngã xuống, Lâm Tam Tửu không lãng phí một giây nào, cô dùng dao cắt đứt dây thừng trói Mather và Chuột đồng.
"Đi!"
Cùng lúc đó, trận chiến ở phía bên kia cũng đã trở nên vô cùng ác liệt. Luther một mình đối đầu với hơn mười tên thợ săn. Dù anh ta rất mạnh mẽ, nhưng cũng dần rơi vào thế hạ phong.
"Giúp anh ta!"
Ba người lập tức lao vào vòng chiến.
Có thêm sự trợ giúp của Mather và Lâm Tam Tửu, tình thế lập tức đảo ngược. Mather, sau khi được giải thoát, đã trở thành một cỗ máy giết người đáng sợ. Móng tay sắc nhọn của cô liên tục xé nát kẻ địch.
Chuột đồng, dù không có sức chiến đấu trực diện, nhưng anh ta cũng đã tìm thấy vũ khí của mình – chiếc điện thoại di động.
"Mọi người cẩn thận!" anh ta hét lên, rồi kích hoạt năng lực.
Một tên thợ săn đang định tấn công Mather từ phía sau đột nhiên khựng lại, như thể bị một lực vô hình giữ chặt. Mather quay đầu lại, không chút do dự mà kết liễu hắn.
Trận chiến kết thúc nhanh chóng.
Toàn bộ bộ tộc, mười chín người, đều đã bị tiêu diệt.
Thung lũng lại một lần nữa trở về với sự im lặng, chỉ còn lại tiếng lửa cháy lách tách và mùi máu tanh nồng nặc.
Bốn người đứng giữa đống thi thể, thở hổn hển.
Họ đã thắng. Họ đã cứu được bạn mình.
Nhưng trong lòng không ai cảm thấy vui vẻ cả.
Họ nhìn những thi thể xung quanh, những con người đã từng sống, đã từng có gia đình, bạn bè. Giờ đây, tất cả đã trở thành những cái xác lạnh lẽo.
Đây chính là sự tàn khốc của thế giới tận thế.
Không phải ngươi chết, thì là ta chết.
"Đi thôi," Lâm Tam Tửu nói, giọng có chút mệt mỏi. "Chúng ta rời khỏi nơi này."
Họ không lấy bất cứ thứ gì từ trong trại. Họ chỉ lặng lẽ rời đi, biến mất vào trong bóng tối của khu rừng.
Phía sau họ, ngọn lửa vẫn đang cháy, soi sáng một góc trời, như một ngọn nến được thắp lên để tiễn đưa những linh hồn đã mất.