Chương 54: Đột nhập
Luther gầm lên một tiếng, định lao ngay vào trong rừng, nhưng bị Lâm Tam Tửu giữ lại.
"Bình tĩnh," cô nói, giọng nói lạnh lẽo nhưng lại có một sức mạnh trấn an kỳ lạ. "Nóng giận không giải quyết được vấn đề."
Luther hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ và lo lắng đang cuộn trào trong lòng. "Vậy... chúng ta phải làm gì?"
"Trước hết, chúng ta cần thông tin," Lâm Tam Tửu nói.
Cô quay lại chỗ ba tên thợ săn bị trói. Gã mặt sẹo nhìn thấy cô, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
"Nói," Lâm Tam Tửu dí mũi dao vào cổ gã, "trại của chúng mày ở đâu? Có bao nhiêu người? Phòng thủ thế nào?"
Gã mặt sẹo ban đầu còn cứng miệng, nhưng dưới sự tra hỏi "dịu dàng" của Lâm Tam Tửu, gã nhanh chóng khai ra tất cả.
Trại của bộ tộc nằm ở sâu trong khu rừng, cách đây khoảng hai tiếng đi bộ. Đó là một khu thung lũng nhỏ, được bao quanh bởi những vách đá, chỉ có một lối vào duy nhất. Cả bộ tộc có tổng cộng mười chín người, trong đó có mười hai người là thợ săn. Họ không có vũ khí nóng, chỉ có giáo, rìu và bẫy.
"Mather và Chuột đồng bị chúng bắt đi đâu rồi?"
"Chắc là... chắc là bị đưa đến tế đàn rồi," gã mặt sẹo run rẩy nói.
"Tế đàn?"
"Đúng vậy," gã nói, "Thủ lĩnh của chúng tôi... ông ta tin vào một vị thần rừng. Ông ta nói rằng, phải dùng người ngoại lai để tế thần, thì thần rừng mới ban cho chúng tôi sự bình yên và thức ăn."
Lâm Tam Tửu và Luther nhìn nhau, trong mắt cả hai đều lóe lên sát khí.
Sau khi có được thông tin cần thiết, Lâm Tam Tửu không chút do dự mà xử lý gọn ba tên thợ săn. Cô không thể để lại bất kỳ mối nguy nào sau lưng.
"Đi thôi," cô nói với Luther, "Chúng ta đi cứu người."
Hai người không lãng phí một giây nào, lập tức đi theo hướng mà gã mặt sẹo đã chỉ.
Khu rừng rậm rạp và âm u. Càng đi sâu vào trong, cây cối càng cao lớn, ánh sáng càng yếu ớt. Không khí ẩm ướt, mang theo mùi của đất và lá cây mục nát.
Lâm Tam Tửu và Luther di chuyển một cách lặng lẽ và nhanh chóng, giống như hai bóng ma.
Đi được khoảng một tiếng, Lâm Tam Tửu đột nhiên dừng lại, ra hiệu cho Luther im lặng.
Phía trước, trong một bụi cây, có tiếng sột soạt.
Hai người cảnh giác, từ từ tiến lại gần.
Họ nhìn thấy một con Lục Lân Thố đang đứng đó.
Chính là con mà họ đã cứu ngày hôm qua.
Con Lục Lân Thố dường như cũng nhận ra họ. Nó không hề sợ hãi, mà còn vẫy vẫy cái đuôi ngắn của mình, rồi nhảy về phía trước vài bước, quay đầu lại nhìn họ.
"Nó... nó muốn dẫn chúng ta đi đâu đó à?" Luther thì thầm.
Lâm Tam Tửu gật đầu. Cô có thể cảm nhận được sự thiện ý từ con vật này.
Họ quyết định đi theo nó.
Con Lục Lân Thố nhảy đi phía trước, thỉnh thoảng lại dừng lại đợi họ. Nó dường như rất quen thuộc với khu rừng này, dẫn họ đi theo một con đường mòn ẩn khuất, tránh được rất nhiều cạm bẫy mà bộ tộc đã giăng ra.
Khoảng một tiếng sau, con Lục Lân Thố dừng lại trên một sườn dốc cao, nhìn xuống dưới.
Lâm Tam Tửu và Luther cũng cẩn thận bò tới, nhìn xuống.
Bên dưới là một thung lũng nhỏ. Vài chục túp lều đơn sơ được dựng lên, ở giữa có một khoảng đất trống lớn, một đống lửa đang cháy bập bùng.
Đó chính là trại của bộ tộc.
Họ có thể nhìn thấy những tên thợ săn đang đi lại trong trại. Và ở giữa khoảng đất trống, có hai người đang bị trói vào một cây cột gỗ lớn.
Chính là Mather và Chuột đồng.
Họ dường như vẫn còn tỉnh táo, nhưng trông rất yếu ớt.
Bên cạnh họ, một người đàn ông già nua, mặc một bộ đồ da thú kỳ dị, đang lẩm bẩm cầu nguyện gì đó. Đó có lẽ là thủ lĩnh của bộ tộc.
"Chúng ta phải cứu họ," Luther nghiến răng nói.
"Đợi đã," Lâm Tam Tửu giữ anh ta lại, "Hãy quan sát đã."
Họ nấp trên sườn dốc, kiên nhẫn quan sát.
Họ nhận ra rằng, dù trại trông có vẻ đơn sơ, nhưng việc phòng thủ lại rất nghiêm ngặt. Xung quanh thung lũng có rất nhiều bẫy rập. Lối vào duy nhất thì lại có hai tên thợ săn to lớn canh gác.
Nếu tấn công trực diện, chắc chắn sẽ là một cuộc chiến vô cùng khó khăn.
"Chúng ta phải đợi đến đêm," Lâm Tam Tửu nói nhỏ. "Ban đêm là thời điểm tốt nhất để hành động."
Luther gật đầu.
Con Lục Lân Thố dường như cũng hiểu ý họ. Nó khẽ kêu vài tiếng, rồi dùng đầu dụi vào tay Lâm Tam Tửu, sau đó nhanh chóng biến mất vào trong rừng.
Lâm Tam Tửu và Luther tìm một nơi kín đáo để ẩn nấp, kiên nhẫn chờ đợi màn đêm buông xuống.
Thời gian trôi qua từng giây, từng phút.
Đối với họ, mỗi một giây đều dài như cả thế kỷ.
Cuối cùng, mặt trời cũng đã lặn xuống. Bóng tối bao trùm lấy cả khu rừng.
Trong trại của bộ tộc, đống lửa được đốt lên cao hơn, soi sáng những khuôn mặt hoang dã của những tên thợ săn.
Chúng bắt đầu một nghi lễ kỳ lạ nào đó. Chúng nhảy múa và ca hát xung quanh đống lửa, tiếng hát của chúng vừa man rợ lại vừa đáng sợ.
Thủ lĩnh của bộ tộc cầm một con dao găm bằng đá, đi về phía Mather và Chuột đồng.
"Đã đến lúc rồi," Lâm Tam Tửu thì thầm.
Cô và Luther nhìn nhau, rồi cùng lặng lẽ trượt xuống sườn dốc, giống như hai con báo đang rình mồi trong đêm tối.