Chương 57: Tái bút
Sau khi rời khỏi khu rừng, họ lại một lần nữa đối mặt với sự khắc nghiệt của Hỏa Giới.
Không còn nguồn nước trong lành và những quả mọng ngọt ngào nữa. Họ lại phải dựa vào số vật tư ít ỏi còn sót lại sau cú nhảy xuống sông.
"Nước của chúng ta chỉ còn đủ dùng trong hai ngày nữa thôi," Mather nói, vẻ mặt đầy lo lắng. "Chúng ta phải tìm được một nguồn cung cấp mới càng nhanh càng tốt."
Họ đang ở trong một khu vực đồng bằng rộng lớn, trống trải. Xung quanh chỉ có đất đai khô cằn và những tảng đá bị nung nóng dưới ánh mặt trời. Không có một dấu hiệu nào của sông ngòi hay hồ nước.
"Chúng ta cứ tiếp tục đi về phía đông," Lâm Tam Tửu nói, "Theo bản đồ trong ký ức của Nữ vương, đi thêm khoảng một ngày nữa sẽ có một thành phố đổ nát. Có lẽ ở đó sẽ có thứ chúng ta cần."
Họ không còn xe cộ, chỉ có thể đi bộ. Vết thương ở chân của Mather vẫn chưa hoàn toàn bình phục, khiến cho tốc độ của cả đoàn bị chậm lại đáng kể.
Vào buổi chiều, khi họ đang nghỉ ngơi dưới bóng của một tảng đá lớn, Chuột đồng đột nhiên nói: "Này, mọi người có nghĩ rằng... chúng ta đã quên một chuyện rất quan trọng không?"
"Chuyện gì?"
"Chiếc đồng hồ của Nhậm Nam," Chuột đồng nói, "Và tờ giấy VISA đó nữa. Chúng ta đã mất hết tất cả, nhưng hai thứ đó vẫn còn ở trên người cô, phải không Tiểu Tửu?"
Lâm Tam Tửu gật đầu. Cô đã cất hai vật phẩm đó vào trong chiếc túi đeo chéo của mình, và chiếc túi đó đã may mắn không bị dòng sông cuốn đi.
"Tôi vẫn luôn thắc mắc," Chuột đồng nói tiếp, "Tại sao Nhậm Nam lại giấu tờ giấy VISA đó trong một chiếc ví được giấu bên trong chiếc đồng hồ? Hắn không sợ làm mất à?"
"Ý anh là sao?"
"Ý tôi là," Chuột đồng nói, "nếu tôi có một vật phẩm quý giá như vậy, tôi sẽ tìm một nơi an toàn để cất giữ, chứ không mang theo bên người như vậy. Trừ khi... trừ khi bản thân chiếc ví đó cũng là một vật phẩm đặc biệt."
Lời nói của Chuột đồng khiến mọi người đều sững lại.
"Một chiếc ví đặc biệt?" Luther lẩm bẩm, "Có thể sao?"
"Tại sao lại không thể?" Chuột đồng nói, "Chúng ta đã thấy găng tay, điện thoại, đồng hồ... một chiếc ví có năng lực đặc biệt cũng không có gì là lạ cả."
Lâm Tam Tửu lập tức lôi chiếc ví ra.
Đó là một chiếc ví da màu đen, trông rất bình thường, chỉ có thể đựng vừa vài tấm thẻ.
"Nó có gì đặc biệt chứ?" Luther cầm lấy chiếc ví, lật qua lật lại.
"Để tôi thử xem," Lâm Tam Tửu nói.
Cô cầm lấy chiếc ví, kích hoạt năng lực "Phân tích thẻ" vừa mới mở khóa của mình.
Nhưng không có phản ứng gì cả.
"Kỳ lạ," cô cau mày, "Năng lực của tôi không có tác dụng với nó. Có lẽ nó không phải là một vật phẩm được tạo ra từ thẻ bài."
"Vậy thì phải làm sao?"
Họ thử mọi cách có thể. Họ dùng dao rạch, dùng lửa đốt, thậm chí Mather còn thử dùng năng lực phân tích dữ liệu của mình, nhưng chiếc ví vẫn không hề hấn gì.
"Thôi bỏ đi," một lúc lâu sau, Luther chán nản nói, "Có lẽ nó chỉ là một cái ví bình thường thôi."
Anh ta ném chiếc ví trả lại cho Lâm Tam Tửu.
Lâm Tam Tửu cũng có chút thất vọng. Cô cầm lấy chiếc ví, định cất đi.
Nhưng đúng lúc này, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Trên bề mặt da của chiếc ví, hình như có một dòng chữ rất nhỏ, được khắc chìm.
Cô vội vàng đưa chiếc ví lại gần, nheo mắt nhìn kỹ.
Dưới ánh sáng yếu ớt của buổi hoàng hôn, cô đọc được một dòng chữ.
"Tái bút: Nếu ngươi có thể đọc được dòng chữ này, chứng tỏ ngươi không phải là chủ nhân ban đầu của ta. Và nếu ngươi không phải là chủ nhân của ta, thì có lẽ hắn ta đã chết rồi. Tốt lắm."
Lâm Tam Tửu sững người.
"Có chuyện gì vậy?"
Cô đọc to dòng chữ cho mọi người nghe.
"Cái quái gì vậy?" Luther kinh ngạc, "Cái ví này... biết nói chuyện à?"
"Không phải," Lâm Tam Tửu nói, cô tiếp tục đọc.
"Ta là một vật phẩm có ý thức. Tên của ta là 'Tái bút'. Chủ nhân cũ của ta là một tên khốn nạn. Hắn đã dùng ta để làm rất nhiều việc xấu. Ta đã luôn muốn thoát khỏi hắn, nhưng lại không thể. Bây giờ hắn đã chết, ta cuối cùng cũng được tự do."
"Để cảm ơn người đã giải thoát cho ta, ta sẽ cho ngươi một cơ hội để trở thành chủ nhân mới của ta. Nhưng trước hết, ngươi phải trả lời một câu hỏi."
"Câu hỏi gì?" Lâm Tam Tửu lẩm bẩm.
Dòng chữ trên chiếc ví thay đổi.
"Câu hỏi là: Trong một thế giới không có đúng và sai, thứ gì là quan trọng nhất?"
Bốn người nhìn nhau, không ai biết phải trả lời thế nào.
Đây là một câu hỏi triết học. Trong thế giới tận thế này, ai còn có tâm trí để suy nghĩ về những chuyện đó chứ?
"Sức mạnh?" Luther đoán.
"Sinh tồn?" Mather nói.
"Đồ ăn?" Chuột đồng nói một cách thật thà.
Chiếc ví không có phản ứng gì.
Lâm Tam Tửu im lặng suy nghĩ.
Trong một thế giới không có đúng và sai, thứ gì là quan trọng nhất?
Cô nhớ lại những gì mình đã trải qua. Cô nhớ lại những người đã chết, những kẻ đã phản bội, và cả những người đã giúp đỡ cô.
Cô nhớ lại sự tàn khốc, nhưng cũng nhớ lại những tia hy vọng le lói.
Một lúc lâu sau, cô mới từ từ cất lời.
"Là lựa chọn," cô nói.
Dòng chữ trên chiếc ví lại một lần nữa thay đổi.
"Tại sao?"
"Bởi vì," Lâm Tam Tửu nói, "dù thế giới có trở nên tồi tệ đến đâu, dù không còn có đúng và sai, thì chúng ta vẫn luôn có quyền lựa chọn. Lựa chọn trở thành một con quái vật, hay lựa chọn giữ lại nhân tính của mình. Lựa chọn từ bỏ, hay lựa chọn tiếp tục hy vọng."
"Và chính những lựa chọn đó," cô kết luận, "mới định nghĩa chúng ta là ai."
Sự im lặng bao trùm.
Một lúc lâu sau, chiếc ví trong tay cô đột nhiên tỏa ra một luồng sáng ấm áp.
Dòng chữ trên đó biến thành một câu duy nhất.
"Chào mừng, chủ nhân mới."