Chương 52: Một khởi đầu mới
Khu rừng rậm rạp và ẩm ướt, hoàn toàn khác biệt với thế giới khô cằn bên ngoài. Cây cối ở đây cao lớn một cách lạ thường, tán lá dày đặc che khuất gần hết ánh mặt trời, chỉ để lại những vệt nắng lốm đốm trên mặt đất phủ đầy lá mục.
Không khí mát mẻ hơn rất nhiều, nhưng cũng đầy những tiếng côn trùng kêu và những âm thanh không xác định vọng ra từ sâu trong rừng.
"Nơi này... có vẻ không giống Hỏa Giới lắm," Chuột đồng nói, anh ta lo lắng nhìn xung quanh.
"Đừng mất cảnh giác," Luther nói, anh ta đi đầu, dùng một cành cây lớn để dọn đường. "Càng là nơi có vẻ an toàn, lại càng có thể ẩn chứa những nguy hiểm chết người."
Lâm Tam Tửu dìu Mather đi ở giữa. Mắt cá chân của Mather đã sưng lên, mỗi bước đi đều rất khó khăn.
"Xin lỗi, tôi đã làm chậm tiến độ của mọi người," Mather nói, vẻ mặt có chút áy náy.
"Đừng nói vậy," Lâm Tam Tửu đáp, "Chúng ta là một đội."
Họ đi dọc theo bờ sông, hy vọng tìm được một nơi trú ẩn an toàn trước khi trời tối. Con sông đã cứu mạng họ, nhưng nó cũng đã cuốn họ đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Sau khi đi được khoảng một tiếng, họ tìm thấy một hang động nhỏ ẩn sau một thác nước.
Hang động không lớn, nhưng đủ khô ráo và kín đáo. Nước từ thác nước chảy xuống, tạo thành một hồ nước nhỏ trong vắt ngay trước cửa hang.
"Nơi này tốt quá!" Chuột đồng vui mừng nói, "Chúng ta có thể ở đây đêm nay."
Họ vào trong hang, dọn dẹp một chút. Luther và Chuột đồng đi tìm một ít củi khô để đốt lửa, vừa để sưởi ấm, vừa để xua đuổi thú dữ. Lâm Tam Tửu thì chăm sóc cho vết thương của Mather.
Khi màn đêm buông xuống, đống lửa đã được đốt lên, ánh lửa bập bùng chiếu sáng cả hang động, mang lại một cảm giác ấm áp và an toàn hiếm hoi.
Họ không có gì để ăn. Cả bốn người chỉ có thể uống nước để lấp đầy cái bụng rỗng.
"Ngày mai," Lâm Tam Tửu nói, phá vỡ sự im lặng, "chúng ta phải tìm thức ăn."
"Khu rừng này trông có vẻ rất nguyên sinh," Mather phân tích, "Chắc chắn sẽ có những loại quả dại hoặc động vật nhỏ có thể ăn được. Nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận, không phải thứ gì cũng ăn được đâu."
"Để tôi lo việc đó," Luther nói, "Sáng mai tôi sẽ đi săn."
"Tôi đi với anh," Lâm Tam Tửu nói.
"Còn tôi thì sao?" Chuột đồng hỏi.
"Anh và Mather ở lại đây," Lâm Tam Tửu nói, "Mather bị thương, cần có người chăm sóc. Hơn nữa, nơi này cũng cần có người canh gác."
Chuột đồng gật đầu. Anh ta biết rằng, với sức chiến đấu của mình, ở lại có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Đêm đó, họ thay phiên nhau canh gác.
Ngoài tiếng côn trùng và tiếng nước chảy, không có bất kỳ âm thanh đáng sợ nào khác. Dường như nơi này thực sự là một vùng đất yên bình.
Sáng hôm sau, Lâm Tam Tửu và Luther lên đường đi săn.
Họ đi sâu vào trong rừng. Cây cối ngày càng rậm rạp, ánh sáng ngày càng yếu ớt.
"Cô có nghe thấy không?" Luther đột nhiên dừng lại, lắng tai nghe.
Lâm Tam Tửu cũng dừng lại. Cô nghe thấy một tiếng sột soạt từ trong bụi rậm phía trước.
Hai người nhìn nhau, rồi cùng rón rén tiến lại gần.
Họ vạch bụi rậm ra, và nhìn thấy một con vật kỳ lạ.
Nó trông giống như một con thỏ, nhưng lại lớn gấp đôi, và có một lớp vảy màu xanh lục bao phủ toàn thân. Nó đang gặm một loại quả mọng màu đỏ.
"Lục Lân Thố?" Luther thì thầm.
Lâm Tam Tửu ra hiệu cho anh ta im lặng.
Cô quan sát một lúc, xác nhận không có nguy hiểm gì khác xung quanh, rồi mới ra hiệu tấn công.
Luther lao ra trước, con dao phay trong tay anh ta chém về phía con vật.
Con Lục Lân Thố giật mình, nó nhanh nhẹn một cách đáng kinh ngạc, nhảy vọt lên, né được đòn tấn công của Luther.
Nó đáp xuống một cành cây, rồi nhanh như chớp biến mất vào trong tán lá rậm rạp.
"Chết tiệt! Nó chạy mất rồi!" Luther bực bội nói.
"Không sao," Lâm Tam Tửu nói, cô chỉ vào những quả mọng màu đỏ mà con vật lúc nãy đang ăn. "Ít nhất chúng ta cũng biết được rằng, loại quả này có thể ăn được."
Họ hái một ít quả mọng, nếm thử. Vị của nó ngọt và mọng nước, ăn rất ngon.
Dù không bắt được con Lục Lân Thố, nhưng tìm được một nguồn thức ăn an toàn cũng đã là một thu hoạch lớn.
Họ tiếp tục đi sâu hơn vào rừng, hy vọng tìm được những con mồi khác.
Và rồi, họ nghe thấy tiếng nước chảy.
Không phải là tiếng gầm rú của dòng sông lớn, mà là tiếng róc rách nhẹ nhàng.
Hai người đi theo tiếng nước, và họ đã tìm thấy một dòng suối nhỏ, trong vắt, len lỏi qua những tảng đá phủ đầy rêu.
Đây chính là nguồn nước sạch mà họ đang cần.
Với thức ăn và nước uống, vấn đề sinh tồn cơ bản nhất đã được giải quyết.
Lâm Tam Tửu và Luther nhìn nhau, cả hai đều không giấu được niềm vui.
Đây thực sự là một khởi đầu mới.
Một khởi đầu đầy vất vả, nhưng cũng tràn đầy hy vọng.
Thỏ có vảy màu xanh lục