The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuuko demo Koi ga Shitai!

(Đang ra)

Chuuko demo Koi ga Shitai!

Noritake Nao

Aramiya Seiichi là một nam sinh trung học bình thường… và tự nhận mình là một Otaku đam mê Eroge, cậu đã từ bỏ niềm tin vào con gái ở thế giới 3D vì một sự cố. Một ngày nọ, sau khi cậu đã mua một mớ v

55 85

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

185 165

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

30 50

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

64 82

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

26 197

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

18 153

Web Novel - Chương 13

“...Cái tóc tai kiểu gì đây?”

“Á!? T-tôi xin lỗi!”

"Cô không thể cứ thế xén xoẹt một đường là xong phần tóc mái được... Phải làm từ từ và cẩn thận, giống như lột da một con thú vậy..."

(So sánh kiểu gì mà ghê rợn vậy!)

Trong lúc Sophia đang căng thẳng tột độ, lo rằng chiếc ghế sẽ ngả ra sau và rồi mình sẽ bị tống xuống tầng hầm, thì Louis, người đã đứng xem từ phía sau, không nhịn được mà bật cười khe khẽ.

"Chủ tiệm từng là thành viên của Hiệp sĩ đoàn đấy. Trông bác ấy đáng sợ vậy thôi, chứ thực ra là người tốt."

"Im đi, Louis. —Nào, cô muốn cắt kiểu gì?"

"L-làm ơn, cứ cắt ngắn đi ạ... tùy ý bác thấy thế nào cho đẹp là được."

Sophia khó khăn lắm mới thốt ra được mấy lời với giọng run rẩy, để rồi thấy bác chủ tiệm trố mắt nhìn cô đầy kinh ngạc.

"Cắt ngắn!? Cô không hiểu tầm quan trọng của mái tóc đối với phụ nữ à!? Cô có biết mình đang yêu cầu cái gì không đấy?"

"K-k-khoan, không phải—"

"Ta không có ý gì đâu, nhưng chắc chắn năm nay trường sẽ có tiệc tùng gì đó chứ, phải không Louis?"

"Ờ, vâng, chắc là có ạ."

"Ta sẽ tỉa lại phần đuôi và tóc mái, còn độ dài thì sẽ giữ nguyên!"

"V-vâng, vâng, cháu xin giao hết cho bác!"

Louis, người nãy giờ vẫn thích thú theo dõi cuộc đối thoại, lẩm bẩm, “Tôi phải đi tuần cho xong việc đã,” rồi rời khỏi tiệm cắt tóc.

Chỉ còn lại một mình với bác chủ tiệm, Sophia lo lắng nhìn ông cầm lấy con dao cạo, trong đầu không ngừng gào thét: Làm ơn, tha cho mạng sống của con…

...

"—Xong rồi."

"…"

Đã bao lâu trôi qua? Dường như vì quá lo lắng mà Sophia đã thiếp đi lúc nào không hay. Khi cô chậm rãi chớp mắt tỉnh dậy, một cảm giác dễ chịu kỳ lạ bao trùm lấy cô.

(Cảm giác gì thế này? Dễ chịu quá...)

Cuối cùng, khi mí mắt cô mở ra hoàn toàn, hình ảnh phản chiếu trong gương đã chào đón cô—một hình ảnh khiến cô sững sờ tại chỗ.

(Đây thật sự là mình sao?)

Phần tóc mái vốn lởm chởm giờ đã được cắt tỉa gọn gàng, tạo góc đầy phong cách. Mái tóc phía sau từng xơ rối như mớ bòng bong giờ đây lại óng ả khỏe mạnh, những lọn tóc bên dưới uốn lượn thành một làn sóng mềm mại, duyên dáng, như thể có ai đó đã nhẹ nhàng là qua.

Không nói nên lời trước sự thay đổi ngoạn mục này, Sophia cảm nhận được ánh mắt của bác chủ tiệm đang nhìn mình. Dường như ông có chút tự hào trước sự kinh ngạc của cô và khẽ nở một nụ cười.

"Gương mặt cô vốn đã ưa nhìn rồi. Nên chăm chút cho nó hơn đi. Chỉ cần bỏ chút công sức là trông cô sẽ khác hẳn ngay."

"À… vâng… chắc là vậy ạ..."

"Lúc di chuyển thì cứ buộc lại là được, không vấn đề gì cả."

Vẫn còn bối rối, Sophia đưa tay chạm vào phần tóc mái và những lọn tóc xoăn nhẹ ở đuôi, hoàn toàn bị mê hoặc bởi vẻ ngoài ngọt ngào của nó.

Đúng lúc đó, chiếc chuông treo trên cửa vang lên, báo hiệu có khách đến. Sophia liếc nhìn vào gương, để rồi phải kinh ngạc mở to mắt.

"T-Tiền bối Louis!?"

"Ồ, đến đúng lúc lắm."

Đó là Louis—người vừa mới rời khỏi tiệm cách đây ít phút. Nhưng giờ đây, anh không mặc bộ đồng phục hiệp sĩ thường ngày, thay vào đó là thường phục: một chiếc áo sơ mi trắng, áo khoác đen và quần dài màu nâu.

Phớt lờ vẻ ngạc nhiên của Sophia, anh nhếch mép cười với cô qua gương, đôi môi cong lên thành một nụ cười hài lòng.

"Trông đẹp đấy. Hợp với em lắm."

"—!?"

Mặt cô đỏ bừng lên trong nháy mắt, và cô vội cúi gằm mặt xuống, cố gắng che đi sự ngượng ngùng của mình.

Bác chủ tiệm dường như đã nhận ra tình hình, trao cho cô một cái nhìn thấu hiểu nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng quét dọn sàn nhà. Một lúc sau, Louis quay sang Sophia.

"Chúng ta đi chứ?"

Bị cuốn theo đà, Sophia đi theo anh ra khỏi tiệm và hòa vào con phố chính đông đúc.

Chỉ sau vài bước chân, cô mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra và bừng tỉnh trở lại.

"Tiền bối, em chưa trả tiền..."

"Hửm? Anh trả rồi."

"Hả!? Tại sao ạ!?"

"Thì, là do Đội trưởng bảo anh mà, đúng không? Về chuyện tóc tai của em ấy."

Sophia im lặng, không biết đáp lại thế nào.

"Lẽ ra anh nên để ý sớm hơn. Anh đã muốn qua xem em thế nào, nhưng lại không thể rời khỏi cuộc họp."

"Tiền bối Louis…"

"Cứ coi như đây là cách anh chuộc lỗi vì đã là một tiền bối vô dụng nhé."

Louis, đang đi phía trước, quay lại nhìn cô với một nụ cười có phần ngượng nghịu, đuôi mắt anh nhăn lại theo một cách khiến trái tim Sophia bất ngờ rung động.

"C-cảm ơn anh," cô lắp bắp, tim đập nhanh hơn. Rồi, sau khi trấn tĩnh lại, cô hỏi, "Ừm, tại sao anh lại quay lại tiệm vậy ạ?"

"Anh biết tay nghề của bác chủ tiệm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh giao phó tóc của một cô gái cho bác ấy. Chỉ là muốn kiểm tra một chút thôi, em hiểu chứ?"

"E-em hiểu rồi..."

Sophia, người đã từng lo sợ về kết quả, giờ đây khó có thể tin được mái tóc của mình lại được tạo kiểu đẹp đến vậy, bất chấp vẻ ngoài đáng sợ của bác chủ tiệm. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, như thể trút được một gánh nặng. Mỗi bước đi, những lọn tóc của cô lại nảy lên nhẹ nhàng, mang đến một niềm vui lạ lùng trong lòng.

(Bây giờ mình cảm thấy như một cô gái bình thường rồi...)

Ngay khi cô đang tận hưởng khoảnh khắc ấy, Louis đột nhiên dừng lại, khiến Sophia cũng phải dừng bước, tự hỏi có chuyện gì. Ánh mắt của Louis đang dán chặt vào một cửa hàng ven đường. Nhìn theo hướng anh, cô nhận ra đó là tiệm bánh ngọt mà họ đã đi qua lúc trước.

Bối rối, cô chợt nảy ra một ý nghĩ.

"Ư-ừm, Tiền bối Louis?"

"—Hửm? Có chuyện gì sao?"

"Có phải... anh muốn ăn bánh ngọt không ạ...?"

Dự đoán của cô đã đúng. Louis chớp mắt lia lịa, và với một chút đỏ mặt, anh nở một nụ cười ngượng ngùng.

"L-lộ đến thế à?"

"Dạ, một chút thôi ạ..."

"Anh cũng thích đồ ngọt, nhưng... mấy chỗ như thế thường toàn là phụ nữ, em biết đấy? Nếu vào một mình, anh sẽ rất nổi bật, nên cứ ngại."

Sophia muốn nói rằng không phải chỉ vì anh là đàn ông, mà là vì anh chính là Louis, nhưng cô đã kìm lại, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng.

Nghĩ lại thì, chiếc bánh muffin anh đưa cho cô lúc trước cũng ngọt.

(Khoan đã… nếu mình trả tiền lần này, đó sẽ là lời cảm ơn cho chuyện ở tiệm cắt tóc!)

Sau một thoáng suy ngẫm, Sophia lại nghĩ khác. Cô nhìn quanh, đảm bảo không có ai nghe lén. Hôm nay là ngày Alcyone, ngày nghỉ, và học viên từ Dheirentown có thể đang đi dạo quanh đây.

(Nếu có ai nhìn thấy chúng ta, chuyện có thể còn tệ hơn tuần trước...)

May mắn thay, cô không thấy bóng dáng học viên nào gần đó và khẽ thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ an toàn hơn là đợi một dịp khác để cảm ơn bác chủ tiệm một cách đàng hoàng.

Nhưng rồi, Louis, với nụ cười đầy tiếc nuối và tay đặt lên má, thì thầm,

"Anh thực sự rất muốn thử… nhưng chắc sẽ chẳng bao giờ có cơ hội."

"—!!"

Ngay khoảnh khắc đó, cán cân giữa bản năng tự bảo vệ và sự trân trọng vẻ ngoài mới mẻ của bản thân đã thay đổi đột ngột. Bức tường tự vệ mà cô bám víu bấy lâu đã sụp đổ, thay vào đó là một khao khát mãnh liệt muốn làm điều gì đó tốt đẹp cho anh.

(C-chỉ hôm nay thôi… mình sẽ mời anh ấy để cảm ơn…)

Sau khi quét mắt nhìn xung quanh một lần nữa, Sophia rụt rè lên tiếng.

"Vậy... anh có muốn vào trong ăn không ạ!?"

"Hả? Nhưng mà..."

"Đ-đây là cách em cảm ơn anh chuyện lúc nãy!"

Louis, ngạc nhiên trước sự quả quyết đột ngột của cô, khựng lại một lúc, nhưng rồi vẻ mặt anh dịu đi. Với một nụ cười bẽn lẽn, anh gật đầu.

"Chà, anh nghĩ là… nếu em đã nhất quyết như vậy, thì anh nhận lời."

"Vậy để em đi cùng anh!"

Nói rồi, Sophia hoàn toàn nhập vai người đi cùng và đẩy cửa tiệm bánh ngọt. Bên trong, có hai người phụ nữ đang ngồi, nhưng họ không phải là học viên từ Dheirentown.

Khi Louis bước vào, mắt họ ngay lập tức dán chặt vào anh, bị thu hút bởi vẻ ngoài nổi bật của anh. Sophia thầm thấy buồn cười, gật gù với chính mình.

Mình hiểu mà.

Họ ngồi vào bàn, và Sophia gọi một chiếc bánh tart dâu.

"Tiền bối dùng gì ạ?"

"Hừm... để xem nào."

Louis ngập ngừng, và Sophia tò mò nghiêng đầu. Anh gãi má một cách lúng túng, trông có vẻ xấu hổ.