The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

151 1905

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

114 1406

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

155 1987

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

98 595

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

11 186

Web Novel - Chương 03

Thời cấp ba, tôi đã từng đơn phương một cô bạn cùng lớp.

Người đó chính là Minase Ayana.

Chẳng biết là may hay rủi, Minase lại là cô gái nổi tiếng nhất trong cả khối.

Xinh đẹp thì khỏi phải bàn, cô ấy còn là át chủ bài của câu lạc bộ điền kinh.

Sự khắc kỷ của cô ấy nổi tiếng đến mức cả trường ai cũng biết. Thậm chí còn có một giai thoại rằng, một cậu bạn tỏ tình đã bị Minase ra điều kiện "Nếu cậu có thể theo kịp lịch tập của tôi trong một tháng", và cậu ta đã bỏ cuộc chỉ sau một tuần.

Về tính cách, cô ấy thuộc tuýp người đối xử hòa đồng với cả nam lẫn nữ.

Tuy nhiên, không phải là cô ấy thân thiết với tất cả mọi người, mà luôn giữ một khoảng cách nhất định với tất cả, trừ một vài người bạn nữ thân thiết.

Một nữ thần tượng bất khả xâm phạm của trường, được mọi người yêu mến nhưng không ai dám dễ dàng tiếp cận.

Vẻ ngoài xinh đẹp có vẻ lạnh lùng, nhưng lại là một người cực kỳ hiếu thắng và luôn hết mình trong mọi cuộc đua tranh.

Đó chính là cô gái mang tên『Minase Ayana』trong mắt tôi.

Mặt khác, tôi của ngày ấy chỉ là một kẻ lặng lẽ đọc sách trong lớp.

Nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ, Minase đã chủ động bắt chuyện với một người như tôi.

「Horikoshi-kun cũng đọc quyển sách đó à?」

「Ể? Horikoshi-kun, điểm kiểm tra của cậu cao thật nhỉ? Cậu học theo phương pháp nào vậy?」

「Bài kiểm tra lần này, tớ nhất định sẽ không thua cậu đâu. Tớ quá hiếu thắng ư? Kệ chứ, có sao đâu.」

Một bên là người nổi tiếng nhất trường.

Một bên là một kẻ mờ nhạt ngay cả trong chính lớp học của mình.

Tôi và Minase tuy học cùng trường, nhưng lại sống ở hai thế giới khác nhau.

Số lần chúng tôi trực tiếp nói chuyện hay nhắn tin cho nhau cực kỳ ít ỏi.

Về cơ bản, tôi chỉ là kẻ ngồi ở một góc lớp, ngước nhìn nhóm bạn sôi nổi của cô ấy ở khu vực gần bục giảng.

Dù vậy, vào lúc đó, tôi đã thực sự bị thu hút bởi cô gái đã dịu dàng bắt chuyện với mình.

◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇

「…………?」

Khi tôi mở mắt ra, đó là một căn phòng tôi chưa từng thấy bao giờ.

Tôi vén chăn, ngồi dậy, rồi đeo cặp kính để trên đầu giường.

Tôi đảo mắt nhìn quanh từ trên giường, nhưng đây chắc chắn không phải nhà tôi.

Một căn phòng kiểu Tây rộng khoảng sáu chiếu.

Không có một món đồ nội thất nào, chỉ có vài thùng các-tông chất đống ở góc phòng. Có lẽ đang trong quá trình dọn dẹp, nên một con dao rọc giấy vẫn còn nằm chỏng chơ.

Căn phòng này trông có chút quen quen, nhưng không đến nỗi trống trải thế này.

Tôi nhìn vào điện thoại, đã sáu giờ sáng.

Xem ra tôi đã ngủ say một mạch.

Nhưng, tại sao mình lại ở đây?

Tôi vừa xoa xoa khóe mắt vừa day cái đầu đang đau nhói, những chuyện xảy ra đêm qua dần dần ùa về.

Phải rồi. Đêm qua, sau khi đi tiếp đãi khách hàng, tôi đã quay lại văn phòng sửa một chút báo cáo, bắt chuyến tàu cuối cùng về nhà, rồi nôn thốc nôn tháo trước cửa khu chung cư──

「Cậu không sao chứ?」

Cánh cửa đã mở ra từ lúc nào.

Đứng bên cạnh là một mỹ nhân có mái tóc đen với khí chất lạnh lùng, trên tay đang bưng một cái khay.

Đôi mắt sắc sảo. Hàng mi dài. Cô trang điểm rất tự nhiên, mái tóc được buộc đuôi ngựa bằng một sợi dây thun đơn giản. Trên người cũng không có bất kỳ phụ kiện nào.

Trang phục là sự kết hợp giữa áo phông và quần jeans màu nhạt.

Có lẽ để dễ vận động, nên cô ấy ăn mặc một cách đơn giản hết mức có thể.

Dù vậy mà trông vẫn rất ra dáng, quả đúng là đẳng cấp.

Nhưng mà, được nhìn kỹ lại dưới ánh đèn huỳnh quang sáng trưng thế này… không sai được.

Là bạn học cùng lớp thời cấp ba── Minase Ayana.

「Đây, nước này. Cổ họng cậu khô lắm rồi phải không?」

「A, à… cảm ơn」

Minase quỳ xuống bên cạnh, đưa cho tôi một ly nước.

Tôi rụt rè đưa lên miệng, dòng nước mát lạnh thấm đẫm vào lục phủ ngũ tạng.

Ngon thật.

Chắc chỉ là nước lọc bình thường thôi, nhưng đối với cái dạ dày đang bị rượu tàn phá thì thật tuyệt vời.

「…Mà này. Để xác nhận lại, cậu đúng là Horikoshi-kun phải không? Horikoshi-kun học cùng lớp ấy.」

Minase vừa nhìn tôi với ánh mắt đầy hứng thú, vừa bắt đầu câu chuyện.

「Hôm qua chúng ta cũng có nói chuyện một chút rồi, nhưng lúc đó trông cậu say quá.」

「À, đúng là Horikoshi đây. Lớp 12-3.」

「Là Horikoshi Kouhei-kun, đúng không nhỉ?」

「Là Kyouya.」

Cậu nhầm với một tác giả manga rồi.

「Vậy à, xin lỗi nhé. Tớ không giỏi nhớ tên người khác cho lắm.」

Minase áy náy xin lỗi.

Nhưng với một người bạn học gặp lại sau mười năm thì cũng là chuyện thường tình thôi.

Hơn nữa, tôi và Minase cũng chẳng có mối quan hệ sâu sắc gì. Chỉ là bạn cùng lớp bình thường.

Ngược lại, nếu Minase nhớ được cả tên của tôi thì mới là chuyện đáng ngạc nhiên.

「Nhân tiện, cậu có nhớ tớ không?」

「Minase, đúng chứ.」

「Thế còn tên?」

「Ayana chứ gì.」

Tôi buột miệng trả lời ngay lập tức.

Và khi thấy Minase há hốc miệng kinh ngạc, tôi liền hối hận ngay tức khắc.

「Horikoshi-kun, cậu vẫn nhớ à?」

「…………Thì, tại Minase là người nổi tiếng mà.」

Tôi nói vậy để chữa ngượng, nhưng đây không phải là lời nói dối.

Thực tế, trong khối năm đó chắc chẳng có ai không biết Minase.

Xinh đẹp, ngầu, lại còn thân thiện với cả những đứa như tôi. Tôi nghĩ chắc chẳng có ai là không bị cô ấy thu hút.

「Nhưng mà, đúng là trùng hợp thật nhỉ. Lâu lắm mới gặp lại bạn học, thấy hoài niệm ghê. Tớ đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại Horikoshi-kun ngoài những buổi họp lớp đâu.」

「Tớ cũng vậy.」

Nói đúng hơn là, tôi còn chẳng định đi họp lớp, nên đã nghĩ rằng cả đời này sẽ không gặp lại cô ấy nữa.

「Mà này, đây là đâu vậy?」

Một căn phòng trống trải vừa quen vừa lạ.

Tôi có cảm giác câu trả lời đã ở ngay trên đầu lưỡi, nhưng có lẽ vì mới tỉnh ngủ nên mãi không nghĩ ra được.

「…Không lẽ cậu không nhớ chuyện hôm qua à?」

Minase hỏi tôi một cách rụt rè, giọng điệu nửa phần kinh ngạc.

「Tớ nhớ là cậu có nói chuyện với tớ mà.」

「Xin lỗi, chuyện hôm qua tớ không nhớ rõ lắm.」

Bị nói vậy, tôi cũng lờ mờ nhớ ra là đêm qua có nói chuyện gì đó với Minase, nhưng những điều quan trọng thì lại chẳng nhớ gì cả.

「Vậy thì, chuyện đó đúng là cậu nói trong vô thức rồi.」

「Chuyện đó?」

「Cậu nói nhiều thứ lắm đấy. Nào là công việc vất vả quá, nào là sếp nghỉ việc đi.」

「Ựa…」

「Rồi thì, ở nhà một mình buồn quá.」

「Làm ơn quên nó đi giùm tớ.」

「Cậu nói là cậu toàn nói chuyện với Alexa ở nhà thôi, thật không đấy?」

「LÀM ƠN QUÊN NÓ ĐI!」

「Cậu đúng là say quá rồi đấy.」

Chắc là thấy buồn cười lắm, Minase không nhịn được mà khúc khích cười.

Tại sao đến cái tuổi này rồi mà tôi vẫn phải tạo ra thêm lịch sử đen tối cho mình chứ.

Mà lại còn là trước mặt người con gái mình từng thích nữa.

Nh-nhưng mà, chẳng phải ai cũng nói chuyện với đồ điện tử trong nhà sao? Mọi người vẫn hay bắt chuyện với chúng khi ở nhà một mình mà đúng không? Mấy thiết bị gần đây còn trả lời lại được nữa.

「Nhưng mà, thế cũng tốt mà?」

Minase tựa lưng vào tường rồi vươn vai một cái.

Chiếc áo phông mỏng làm nổi bật lên hình dáng của hai bầu ngực mềm mại.

Tôi lúng túng quay đi chỗ khác, và trong tầm mắt chỉ còn lại sàn nhà, giọng nói dịu dàng của cô ấy lại vang lên bên tai.

「Sống gần hai mươi tám năm rồi, cũng có những lúc không uống thì không chịu nổi. Tớ nghĩ như vậy còn tốt hơn là cứ giữ trong lòng.」

Có lẽ những lời đó được nói ra vì chính Minase cũng đã trải qua chuyện gì đó.

Giọng nói của cô ấy mang một sự đồng cảm lạ thường.

「Nhưng mà, cũng phải có chừng mực thôi nhé. Đến tuổi của chúng ta rồi mà còn uống say bí tỉ thì cũng hơi…」

「Tớ sẽ khắc cốt ghi tâm.」

Dù là đi tiếp khách, nhưng tôi thề sẽ không bao giờ uống nhiều như vậy nữa.

「Mà, lạc đề mất rồi… đây là nhà của tớ.」

Minase nói như để bắt đầu lại câu chuyện, rồi cho tôi biết.

「Nói trước là tớ đã được sự đồng ý của cậu rồi đấy nhé. Tớ không thể cứ để cậu nằm ngoài đường như vậy được. Mà, có vẻ như cậu chẳng nhớ gì cả.」

「Là lỗi của tớ, xin lỗi.」

Dù sao đi nữa… nhà của Minase à.

Tôi đã ngờ ngợ rồi, nhưng đúng là vậy thật.

Tuy tôi thấy hơi lạ vì căn phòng toàn thùng các-tông và trống trải, nhưng nếu Minase đã nói vậy thì không còn gì để nghi ngờ nữa.

Đến nhà của người con gái mình từng thích sau mười năm gặp lại, cảm giác thật kỳ quặc.

Nhưng, một khi đã biết đây là nhà của Minase, tôi không thể ở lại lâu được.

「Xin lỗi đã làm phiền cậu nhiều. Tớ sẽ đi ngay đây.」

「Người cậu, ổn thật chưa?」

「À, tớ nghĩ là ổn rồi.」

Đầu vẫn còn đau nhói vì say, nhưng chắc đi lại thì vẫn được.

Vấn đề là, nhà của Minase cách nhà tôi bao xa.

May mắn là hôm nay là thứ Bảy.

Tôi không phải đi làm, nên dù có mất chút thời gian cũng không sao.

Dù bây giờ tôi chỉ muốn kiếm cái gì đó bỏ vào bụng rồi quay lại giường ngủ một giấc, nhưng đành phải nhịn thôi.

Thế nhưng──

Bất chợt, một tiếng kêu ột thật ngớ ngẩn vang lên.

Nguồn phát ra là từ bụng của tôi.

「……Ừm thì.」

Minase có vẻ do dự một lúc, rồi vừa cười khổ vừa nói.

「Nếu đã vậy rồi, hay là ở lại ăn sáng luôn đi? Tớ cũng vừa chuẩn bị xong.」