Hành lang trước lớp học năm hai ồn ào, tập trung quanh Nakazato-san. Rin có chút do dự, một phần vì chuyện ngày hôm qua.
Sự náo nhiệt bất thường này cho thấy có điều gì đó đang xảy ra.
Rõ ràng là sự hiện diện của Nakazato-san! Tuy nhiên, đứng quá lâu có vẻ hơi ngớ ngẩn, nên Rin quyết định tiến lên.
Rin và Nakazato-san đã gặp nhau vào ngày hôm qua.
Nhưng điều này có liên quan gì tới việc cô ấy tới đây hay không, lại là một chuyện khác.
Cũng có thể là không liên quan gì cả.
Khi Rin bước vào lớp học, luồn lách qua đám đông đang nhìn Nakazato-san từ xa, cậu bắt gặp ánh mắt của Nakazato-san. Cũng không phải là người dưng, nên Rin chào cô ngắn gọn.
“Nakazato-san, chào buổi sáng.”
Chào hỏi xong, Rin định đi qua để vào lớp, Nakazato-san bất ngờ ôm lấy cánh tay của cậu.
Rin bị bất ngờ bởi hành động đột xuất này, hoảng hốt và cố gắng tránh xa Nakazato-san.
Tuy nhiên, Nakazato-san đã hai tay nắm chặt cậu.
“Chào buổi sáng, Rin-kun.” Cô nói, mỉm cười.
Nụ cười của Nakazato-san khiến chung quanh thêm phần náo nhiệt.
Lời nói pha tạp với những tiếng hét ồn ào, thật không thể hiểu họ đang nói gì!
Tuy nhiên, Rin biết được rằng sự xô bồ này là do Nakazato-san.
“Ở đây có hơi đáng sợ, làm ơn thả tôi ra.”
Nakazato-san nhíu mày trước lời nói của Rin, một thoáng sau, góc miệng cô nhếch lên.
“Hầu hết mọi người trong trường này đều biết về chị, nhưng cậu thực sự không biết, đúng không Rin-kun?”
“…Có vẻ như vậy.”
Chỉ có một người nổi tiếng trong trường của Rin.
Người nổi tiếng đó là một nữ sinh năm ba, người mẫu cho một tạp chí.
Xem xét tình huống hiện tại và những gì đã xảy ra hôm qua, rất dễ đoán rằng Nakazato-san chính là người mẫu đó.
Rin biết rằng có một người nổi tiếng, cậu chỉ không biết đó là ai.
“Em đã nhận ra rồi à? Tiếc thật.”
“Quan trọng hơn là chị có thể thả em ra được không?”
“Chị sẽ thả em ra khi chúng ta đến chỗ ngồi của em.”
Rin im lặng bước đi, tự hỏi tại sao cô ấy không thả cậu ra ngay bây giờ, nhưng lớp học chỉ còn cách một bước chân.
Khi họ bước vào lớp học, ánh mắt của bạn học đều quay về phía Rin.
“Cái quái gì vậy, đó là...”
“Cái gì? Tại sao Saya-san lại ở trong lớp của chúng ta?”
Các bạn cùng lớp dường như cũng tò mò về việc đang diễn ra.
Ánh mắt của các bạn đang trò chuyện và cười đùa trong lớp đều tập trung vào Nakazato-san và Rin.
Rin đặt túi lên bàn, kéo ghế, và Nakazato-san cũng thả tay cậu ra.
Rin cảm thấy nhẹ nhõm, vì Nakazato-san đã thu hút hết sự chú ý, song cậu cũng thấy không thoải mái khi cô cứ quấn lấy tay cậu.
“””””――!””””
Rin ngồi xuống ghế, và Nakazato-san ngồi lên đùi cậu!
“Nakazato-san?”
Lúc đầu Rin có hơi lúng túng khi Nakazato-san ôm lấy tay cậu, nhưng việc này làm cậu bối rối tột độ.
Mặc dù không ôm tay, nhưng từ phía ngoài nhìn vào, như thể cô đang ôm cả người cậu vậy.
Chuyện này còn thân mật hơn cả việc khoác tay.
Khuôn mặt của Nakazato-san ở ngay trước mắt Rin.
Đôi mắt to, trong trẻo. Cặp mắt với hàng mi dài và đẹp, hệt như một chú mèo.
Cô có chiếc mũi mịn màng, đôi môi mềm mại đánh một lớp bóng mỏng, trông thật hấp dẫn.
Mái tóc đen dài của cô làm đôi môi bóng bẩy ấy càng thêm sống động.
“Rin-kun, cậu có mùi thơm thật đấy. Chị nghĩ chị bắt đầu thích mùi của cậu rồi.”
Nhìn quanh, Rin thấy nhiều bạn nữ ríu rít nắm tay nhau, che miệng, phát ra những âm thanh kì lạ.
Các chàng trai phản ứng có phần khác biệt hơn.
Và rồi, một trong số đó tiến đến chỗ ngồi của Rin.
Cậu trai lúc này hệt như một người tiên phong dũng cảm, thu hút ánh nhìn xung quanh.
“Ờm, Nakazato-senpai.”
“Hm? Có chuyện gì vậy?”
Rin muốn cô xuống khỏi người cậu ngay bây giờ. Dường như không để ý đến Rin, cậu trai và Nakazato-san bắt đầu trò chuyện.
“Nakazato-senpai có phải đang hẹn hò với Kurashiki không?”
“Nhìn giống vậy sao?”
“Trông như là chị và Kurashiki đang hẹn hò.”
“Này? Rin-kun? Nhìn như chúng mình đang hẹn hò nhỉ?”
“Chỉ ‘nhìn’ thôi. Chúng ta không hẹn hò và làm ơn xuống khỏi người em đi.”
“Cái gì? Vậy là không phải à?”
Cậu trai hỏi lại, giọng điệu le lói hy vọng khi nghe lời Rin.
Nhưng lần này, Nakazato-san là người trả lời.
“Hai đứa chưa có mối quan hệ như vậy, nhưng chị đang tấn công, nên đừng cản trở nhé.”
Nói cách khác, Nakazato-san công khai tuyên bố rằng cô ấy đang để ý đến Rin.
Những lời này gây ra một cú sốc lớn cho những người xung quanh, Rin cũng không ngoại lệ.
“Chị phải quay lại lớp ngay đây. Hẹn gặp lại nhé, Rin-kun.”
Nakazato-san quay lại nhìn Rin lần cuối, dịu dàng vẫy tay chào cậu và rời khỏi lớp học.
Một đám đông ngay lập tức tụ tập quanh Rin bị bỏ lại đằng sau.