Nakazato-san mang theo một chiếc vali lớn màu hồng.
Rin tự hỏi, liệu cô ấy có chuẩn bị đi đâu không? Nhưng điều kỳ lạ là cô lại đến nhà Rin vào giờ này.
Cậu không thể hiểu. Điều tốt nhất là…
“Chị làm sao mà mở được cửa vậy?”
“Cái này~”
Nakazato-san vung chìa khóa của Rin trước mặt cậu. Có vẻ như cô đã mang theo chìa khóa mà Rin không hề hay biết. Chắc là khi cậu chuẩn bị trà.
Mặc dù vậy, Rin không hề tức giận. Phải chăng là do tính cách của cô nàng, hành động này khiến cậu có chút bất ngờ.
“Được rồi!”
Khóa cửa trước, Nakazato-san mang theo chiếc vali vào phòng.
“Cái vali đó để làm gì vậy?”
“Hửm? Cậu biết đấy, con gái cần nhiều thứ lắm!”
“Chị sắp đi đâu à?”
“Ừ.”
“Vào giờ này á? Chị đi đâu vậy?”
“Đến đây.”
Rin thật không thể hiểu nổi cô ấy đang nói gì.
Nhìn vẻ mặt của Rin, Nakazato-san giải thích lại.
“Onee-san đáng yêu của cậu đến ở nhà cậu đây!”
Cô dùng ngón trỏ chỉ vào ngực Rin, cười tinh nghịch và đi qua cậu. Qua phòng khách, Nakazato-san đi vào phòng bên cạnh, lấy đồng phục từ vali của mình và treo lên móc.
Rin và cô có lớp học vào ngày mai. Có lẽ Nakazato-san ở lại để làm gì đó, nhưng thực sự cô ấy có ý định ngủ lại.
“Rin-kun, chị sẽ đi tắm đây. Cậu không được nhìn lén nhé?”
Cô lấy ra nhiều thứ từ vali của mình, nháy mắt với Rin và biến mất vào phòng tắm.
Rin cảm thấy như mình bị choáng. Đầu của cậu bây giờ là một mớ bòng bong.
Ngồi trên sofa xem TV, Rin không thể không nghĩ về Nakazato-san. Việc một người mẫu đang tắm trong nhà của cậu, thật không thể tưởng tượng nổi.
Cậu có thể nghe thấy tiếng vòi sen từ phòng tắm. Quả thực là, Nakazato-san đang ở đây!
Khoảng một giờ sau, Nakazato-san ra khỏi phòng tắm.
“Sảng khoái quá! Có phải căn hộ này khá đắt không Rin? Bồn tắm có hình vỏ sò, mà còn lớn nữa.”
“Căn hộ này vốn không cho thuê mà để bán. Nó thuộc về cha dượng của em, bây giờ ông ấy cho em thuê lại.”
“À, căn hộ này rất đẹp, ngay cả bếp và các tiện nghi khác cũng vậy. Chị rất ấn tượng.”
Nakazato-san lau tóc bằng khăn tắm, uống một ngụm nước trong bếp.
Tắm xong, má và cổ của Nakazato-san có hơi ửng đỏ.
Bộ đồ loungewear màu hồng, làm từ vải satin được cô khoác lên, tạo vẻ thời thượng độc đáo. Chiếc áo khoác mỏng làm tôn lên bộ ngực đầy đặn của cô cùng vòng eo thon gọn.
Đôi chân thon dài mặc chiếc quần hot-pants cùng bờ hông trông thật quyến rũ.
‘Không có gì ngạc nhiên khi chị ấy là một người mẫu’, Rin nghĩ.
Nakazato-san làm khô tóc bằng máy sấy, cô bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình. Tâm trạng của cô có vẻ khá tốt. Khi bình tĩnh lại một chút, Rin hỏi cô.
“Um, chị thực sự ở lại đây à?”
“Hửm? Cậu không thích sao?”
Lông mày của Nakazato-san hơi xụ xuống, trông cô hơi buồn.
Rin không phải là không thích. Nhưng một người đàn ông ở chung với một người phụ nữ, khi mới chỉ quen nhau ít lâu, có vẻ không ổn.
“Rin-kun, cậu có định tấn công Onee-san của cậu không?”
“Em sẽ không bao giờ làm như vậy!”
“Chị không từ chối đâu, thật đấy?”
Rin không bao giờ đùa về những chuyện như thế này.
Thế là vấn đề được giải quyết.
“Vậy, ngày mai ta có lớp, nên đi ngủ thôi nhỉ?”
“Vâng, em sẽ ngủ trên ghế sofa, còn chị cứ ngủ trên giường đi, Nakazato-san.”
“Sao phải thế? Chúng ta đã ở cùng nhau, sao không ngủ chung? Được chứ?”
Nakazato-san mời Rin lên giường, nằm sấp xuống.
“Em vẫn không nên…”
“Cậu đã nói rằng cậu sẽ không tấn công chị, đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng…”
“Đã muộn rồi, đi ngủ thôi.”
Nakazato-san tắt đèn trong phòng, kéo Rin vào giường.