Ánh đèn dần biến mất, song vẫn đủ sáng để hai người có thể nhìn thấy nhau.
Rin nghĩ rằng sẽ bất lịch sự nếu nằm quay lưng với Nakazato-san, nhưng cậu không thể đối mặt với cô.
Thế là, cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà.
“Rin-kun?”
“Vâng?”
“Khi cậu sống một mình, mọi thứ luôn yên tĩnh, nên có ai cạnh bên như thế này thật là tuyệt, đúng không?”
“Có lẽ là vậy.”
Cả hai người đều sống một mình, họ có thể hiểu được những tâm tư của nhau.
“Rin-kun, nếu cậu nằm sát mép giường như thế, cậu sẽ ngã mất.”
“Nhưng đây là giường đơn, nếu em nằm gần quá, …”
Rin nhanh chóng giải thích, Nakazato-san đã kéo người mình lại gần cậu hơn.
Cô ôm chặt cánh tay trái của Rin vào lòng, đan chân hai người lại.
“Nakazato-san, em nghĩ chị không nên lại gần em quá.”
“Này, cậu định gọi chị là ‘Nakazato-san’ đến bao giờ vậy? Phải gọi là ‘Saya’, biết chưa! Từ giờ gọi ‘Nakazato-san’ sẽ bị cấm, okay?”
Toàn thân Rin cảm nhận được đôi chân thon dài của cô, và sự ‘mềm mại’ nơi cánh tay của cậu.
“Thử gọi chị đi?”
“――, Sa-Saya…san”
“Đúng rồi, tốt lắm.”
Saya-san nói, kéo sát khuôn mặt vào cánh tay của Rin.
“Saya-san, sao chị lại quan tâm đến em nhiều như vậy?”
“Hmm~, Bởi vì Rin-kun không biết về chị. Ngay cả sau khi biết, cậu cũng không thay đổi cách cư xử với chị. Đó là lý do chị quan tâm đến cậu. Có thể cũng vì chị sống một mình và hơi cô đơn. Mà, phản ứng của cậu rất đáng yêu.”
“E-em cũng là đàn ông con trai đấy, nên đừng trêu chọc em nhiều quá.”
Rin đã đưa ra lời cảnh báo, nhưng nhận ra rằng cậu đã nói điều không cần thiết.
Saya-san quay mặt Rin lại, đối diện với mình, biểu cảm rất hứng khởi.
Khóe miệng cô cong lên, đôi mắt như thể đang rực cháy.
“Cái gì đây? Cậu đã để ý đến chị rồi à?”
“Đ-Đúng vậy. Saya-san rất đẹp và dễ thương, còn làm người mẫu. …”
“Đúng, đúng. Và ngực của chị cũng to, đúng không?”
“…, E-em không biết.”
Một lời nói dối. Mặc dù đầu cậu đang xoay chong chóng, nhưng chắc chắn ngực của Saya-san khá đầy đặn.
Ép mạnh ngực vào cánh tay Rin, Saya-san nhìn chằm chằm vào cậu.
“Ngực ấy, cậu thích chúng không?”
“…”
“F.”
“……?”
“F-cup, cậu biết không?――Ara, cậu vừa liếc, đúng không?”
Rin có một thoáng bị dụ dỗ, nhanh chóng quay mặt đi sau khi bị bắt quả tang.
“Chị chưa công khai trên hồ sơ đâu, vì vậy đừng nói ai nhé.”
“V-Vâng, em sẽ giữ bí mật.”
“Rin cũng quan tâm đến cơ thể chị, chị vui lắm. Tối nay chị nghĩ sẽ yên giấc lắm đây. Chúc ngủ ngon nhé, Rin-kun.”
“C-Chúc ngủ ngon…”
Saya-san thiếp đi rất nhanh, sau khoảng 15 phút, cậu bắt đầu nghe thấy tiếng thở đều đặn của cô.
Kìm nén cảm xúc của mình, Rin cũng không thể tưởng tượng được rằng mình đang ngủ chung một giường với cô.
Các giác quan của cậu chưa thể chuẩn bị cho tình huống này.
Việc cứu Saya-san ngày hôm qua, thật sự Rin không để tâm nhiều lắm.
Nhưng đây chắc chắn là ‘chất xúc tác’.
‘Liệu điều nhỏ bé này có dẫn đến những thay đổi lớn không?’ Rin tự hỏi.
Khi Rin tỉnh dậy, Saya-san vẫn đang ngủ say.
Bộ loungewear của cô có hơi lộn xộn, và chiếc áo ngực màu xanh navy ló ra từ khe áo.
Rin nhớ lại những gì đã xảy ra hôm qua, vội vã lia mắt đi chỗ khác.
“Rin-kun … chào buổi sáng~”
Saya ôm Rin, như thể cậu là chiếc gối ôm.
Có vẻ như cô vẫn đang nửa tỉnh nửa mê.
“Rin-kun~!”
“Chào buổi sáng.”
“Chị nghĩ rằng chị đã ngủ ngon hơn thường ngày.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá.”
“Chị thấy thư thả lạ thường khi ngửi mùi của Rin. Hay là chị có sở thích lạ thường nào đó nhỉ?”
“Ugh, sao mà em biết được?”
Rin nâng cơ thể lên, còn Saya-san vẫn khư khư ôm cậu vào lòng. Sau một lúc, cậu cũng kéo được Saya-san ra, cùng cô chuẩn bị bữa sáng.