Hôm nay Rin rời khỏi nhà sớm hơn một chút.
Có lẽ là sớm hơn một chuyến tàu, là khoảng thời gian giữa lúc Saya-san và Rin lên nhà ga..
“Cậu có quên?” Cô hỏi.
“Không, em ổn rồi.” Rin trả lời.
Saya-san, cúi người xuống đi giày, và bước ra cửa trước.
Rin có một thứ cảm xúc lạ thường, một cảm giác chưa từng có vào những ngày khác.
Nhà của cậu không thay đổi, cung đường đến trường cũng không có gì khác lạ.
Thứ duy nhất mang lại điều đổi mới, chính là sự xuất hiện của Saya-san bên cạnh cậu.
“Rin-kun, cậu thường ăn gì vào giờ trưa?”
“Thỉnh thoảng em mang theo onigiri, nhưng thường thì em mua ở của hàng tiện lợi.”
“Chị hiểu rồi. Hôm nay chúng ta cùng ăn trưa nhé? Được chứ?”
“Được thôi.”
“Vậy thì giờ nghỉ trưa, chị sẽ đến thăm lớp của cậu.”
Saya-san có vẻ đang rất vui khi được ăn trưa cùng cậu.
Đi bộ khoảng 10 phút, hai người lên tàu, sau đó xuống ga gần trường học. Saya-san lập tức kéo tay Rin.
“Đi đến tiệm bánh mì mà tôi hay ăn trưa nhé.”
Đó là tiệm bánh gần nhà ga, chỉ mở cửa vào buổi sáng.
Đi cùng Saya-san, Rin có thể ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
Hai người bước vào bên trong tiệm, hương bánh mì béo ngậy tỏa ngạt trong không khí.
Mặc dù là buổi sáng, nhiều khay bánh mì chỉ còn một nửa.
Có lẽ người ta đã mua để ăn sáng hoặc ăn trưa, giống như Rin.
Mặc dù Rin chưa bao giờ đến tiệm bánh lúc sáng sớm, nhưng cũng dễ hiểu tại sao bánh mì lại được bán nhanh như vậy.
Bánh vẫn còn nóng hổi, và phía sau vẫn còn nướng thêm nhiều khuôn bánh nữa.
Chỉ điều đó thôi đã kích thích cơn thèm ăn của mọi người.
Rin đặt bánh baguette, bánh kem và bánh sandwich lên khay của mình, thanh toán hóa đơn.
“Bao nhiêu đây được chứ?”
Nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, Rin thoáng nghĩ Saya-san trông giống như một hậu bối hơn.
Có lẽ vì cô được biểu lộ con người thật của mình.
Rin có nhiều biểu cảm, nhưng vẫn không phong phú bằng Saya-san.
Cậu có thể hiểu phần nào tại sao cô lại được yêu thích đến vậy.
“Thật là xấu hổ khi bị nhìn chằm chằm như vậy….”
Saya-san đột nhiên đỏ mặt, cúi đầu xuống, mắt cô ngước lên nhìn Rin.
Cậu thật sự không cố ý, nhưng nhìn Saya-san xấu hổ như vậy làm Rin có chút phấn khích.
“Ah, em xin lỗi. Em chỉ suy nghĩ linh tinh thôi.”
“Này, ở cùng một Onee-san tuyệt vời như thế này mà cậu còn suy nghĩ gì nữa?”
Saya-san càu nhàu hỏi, nhưng Rin bèn im lặng.
Nếu cậu thú nhận rằng mình đang nghĩ về cô, có lẽ Rin sẽ bị trêu chọc suốt đời mất.
“Em cảm thấy mọi người nhìn chúng ta nhiều lắm.” Rin nói.
Khi nãy nhà ga vẫn còn đông đúc nên cậu không để ý, nhưng bây giờ mọi người đều đang đi đến trường. Ánh nhìn về hai người ngày một tăng lên.
“Đây là lần đầu chị cùng con trai đến trường, nên có lẽ người ta tò mò hơn. Cậu có phiền không?”
“Vâng, em hơi lo lắng một chút.”
“Mou~, không còn cách nào khác rồi.”
Saya-san sau đó nắm lấy cánh tay của Rin.
“””Ah!”””
“””Kyaa!”””
“””–! “””
Đám đông trở nên náo nhiệt gấp bội.
Gì thì gì, cách làm của Saya-san chỉ có phản tác dụng.
“Saya-san? Em nghĩ chúng ta càng nổi bật hơn đấy.”
“Rin-kun, đừng có nghĩ đến người khác! Rin-kun, tất cả những gì cậu phải làm là nhìn chị. Sau đó, cậu không còn tâm trí cho một ai khác, đúng không?”
Điều này còn làm cậu đau đầu hơn nữa. Song, phương pháp này có vẻ sẽ khiến cậu ít quan tâm đến xung quanh hơn.
Miễn cưỡng, ý thức của cậu hướng về Saya-san. Đúng hơn là cậu không còn ý thức được gì nữa.