Nakazato-san cười, nói với Rin.
“Có đến nhà em thì cũng chả có gì?” Rin nói.
“Chị nghĩ không quan trọng đâu. Ah!”
Nakazato-san phồng má nhẹ, nhìn Rin hậm hực. Nhưng cô chợt nhận ra điều gì đó. Cô nhìn Rin từ trên xuống dưới, mở miệng cười khiêu khích, liếm môi.
“Rin-kun? Hay là, cậu muốn làm gì chị đúng không?”
Vừa nói, cô vừa ôm chặt cánh tay của Rin, áp cái phần phụ nữ của mình vào cậu.
Hai người vẫn chưa đi xa trường, hành động của cô lập tức thu hút cái nhìn dữ dội từ nhóm học sinh.
“Nakazato-san, mọi người đang nhìn chúng ta đấy.”
“Đúng vậy.”
Có vẻ Nakazato-san đã quen với điều này, hay do cô không hề bận tâm.
“Không không, chị xích ra xa xa một chút được không?”
“Ểh? Hình như cậu đang đỏ mặt đúng không? Hay cậu thấy kích thích khi được chạm vào bộ ngực của Onee-san?”
“――~~”
Mặc dù cả hai đang mặc blazer, Rin vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mai của ‘chúng’. Thấy Rin bối rối như vậy, Nakazato-san quyết định nhượng bộ.
“Chị sẽ tha cho cậu lần này, vì Rin-kun sẽ chết vì xấu hổ mất. Đổi lại, hãy đưa chị về nhà cậu nhé.”
Bàn tay của Nakazato-san vốn nắm chặt cánh tay của cậu, trượt xuống dưới, và đan vào bàn tay của Rin. Nở nụ cười tươi, Nakazato-san kéo cậu đi, hướng về phía nhà ga.
Nắm tay như vậy cũng khiến Rin xấu hổ tột cùng, song cảm giác có vẻ tốt hơn lần trước, cậu bèn đi theo Nakazato-san.
“Rin-kun? Đây là nhà ga mà cậu xuống phải không?”
“Vâng, đúng vậy. Có chuyện gì ạ?”
“Có thể cậu gần nhà chị.”
“Chị cũng sống ở đây à, Nakazato-san?”
“Đúng vậy, chị sống ở đây. Giống như định mệnh, nhỉ?”
Nakazato-san siết chặt tay Rin với vẻ mặt tinh nghịch, như thể tận hưởng phản ứng của cậu. Ngón tay dài và mỏng của cô đan xen với ngón tay của Rin. Siết chặt chúng, Nakazato-san yêu cầu Rin dẫn đường.
“Chúng ta đi thôi nào.”
Rin không còn lựa chọn nào khác, dẫn cô về nhà mình.
Khi bước vào phòng, Nakazato-san nhìn xung quanh, hỏi:
“Rin-kun, cậu sống một mình à?”
Rin sống trong căn hộ vốn là của người cha dượng. Bố trí căn hộ cũng là phòng đơn, nên có vẻ Nakazato-san đã đoán ra được.
“Vâng, em sống một mình vì một số lý do gia đình.”
“Chị hiểu mà. Chị cũng sống một mình đấy, cậu biết không? Chúng ta giống nhau thật.”
“Chị cũng sống một mình à, Nakazato-san?”
“Đúng vậy, vì lý do công việc.”
“Để em lấy gì cho chị uống. Chị có muốn uống trà không?”
“Được, cảm ơn cậu.”
Rin đi chuẩn bị trà, thấy Nakazato-san nhìn xung quanh phòng, cậu không khỏi lo lắng. Rin chưa bao giờ đưa một bạn nữ nào về nhà. Ngoài ra, đối phương còn là một người mẫu nổi tiếng trong trường. Rin phải chú ý đến sự dòm ngó của những người phía ngoài căn nhà; may thay, không có ai như vậy cả.
Ánh nhìn của Rin vô tình hướng về Nakazato-san, khiến cậu bồn chồn khi ở một mình với cô.
Rin mang ra một bộ trà trên khay gỗ.
Nakazato-san đang quan sát, nhưng rồi cô ngồi xuống phòng khách, im lặng chờ đợi.
Cô tháo blazer ra, để lộ vòng eo thon gọn, đôi chân dài mảnh khảnh gập lại ngay ngắn, trông thật nữ tính.
“Chị có thể ngồi trên ghế sofa mà.”
“Nếu là sàn gỗ thì chị sẽ làm vậy, nhưng cậu có thảm, thì tội gì không ngồi?”
Rin thích uống trà với sữa, thấy Nakazato-san cũng bỏ sữa vào trà, cậu nghĩ rằng cô có chung sở thích với mình. Do không có chanh, nên có thể trà chanh sẽ hợp khẩu vị Nakazato-san hơn.
Uống một ngụm trà, tâm trí Rin vẫn không yên. Cậu chưa bao giờ ở một mình với phụ nữ như thế này. Vừa nhâm nhi trà vừa trò chuyện, Nakazato-san có vẻ đang suy ngẫm điều gì.
Thật bất ngờ, Nakazato-san rời đi ngay sau khi cô uống trà xong. Rin cảm thấy có chút thất vọng. Không phải là cậu trông mong điều gì, nhưng cậu không nghĩ rằng cô lại rời đi nhanh như vậy. Chính Nakazato-san là người nằng nặc đòi về nhà cậu.
Sau đó, Rin dành một chút thời gian để thư giãn, dùng bữa tối, và tắm cho thư thả.
Khoảng chín giờ tối, cậu nghe thấy tiếng cửa trước mở ‘click’.
Cậu cảnh giác cao độ. Đây rõ là điều bất thường. Căn hộ này có khóa tự động, và rõ ràng cửa trước đã khóa. Một tên trộm lóe lên trong đầu Rin.
Cậu nhanh chóng nhìn quanh, quơ lấy chiếc máy hút bụi hiệu Dyson. Rin không thể nghĩ được gì. Cho rằng sẽ khó đối phó nếu hắn đi vào phòng khách, Rin từ từ bước vào hành lang, tim đập thình thịch.
…
..
.
“Chị về rồiiiiiiiiiiii đâyyyyyyyyyyyy.”
Nhưng đó là Nakazato-san, người vừa mới ở phòng khách không lâu, cũng là người vừa bước qua cửa.