The Senpai Model I Rescued Came To My Home To Approach Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

(Đang ra)

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

清酒浅辄-Thanh Cửu Thiên Triết(Qingjiu Qianzhe)

Willis: Có vấn đề gì giữa việc ta là linh mục và việc ta có thể dùng gậy đánh chết ngươi không?Chết đi và hãy để lại tất cả vật phẩm cho ta!

182 3170

Túc Mệnh Chi Hoàn - Quỷ Bí Chi Chủ 2

(Đang ra)

Túc Mệnh Chi Hoàn - Quỷ Bí Chi Chủ 2

Ái Tiềm Thuỷ Đích Ô Tặc

Phần tiếp theo của tiểu thuyết Quỷ Bí Chi Chủ, một trong những tác phẩm văn học mạng nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Câu chuyện lấy bối cảnh vào khoảng 6-7 năm sau sự kiện cuối cùng ở Quỷ Bí Chi Chủ.

51 617

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

505 27380

Con quỷ trong cô bạn gái sa ngã của tôi sẽ chẳng bao giờ dừng lại

(Đang ra)

Con quỷ trong cô bạn gái sa ngã của tôi sẽ chẳng bao giờ dừng lại

無尾猫

Lúc này đây tôi chỉ có thể nhìn về tương lai vô định cùng với cô bạn gái của mình trong một dàn harem toàn quỷ.

42 761

Former Hero, Solo Play Oriented

(Đang ra)

Former Hero, Solo Play Oriented

치킨좋아요

Nhưng... Game lại ép phải chơi theo nhóm?

3 41

WN - Chương 01 - Tiền bối người mẫu mà tôi giúp đỡ đã tới nhà để tiếp cận tôi?

Sau giờ học, Rin đi đến tòa nhà ga nơi cậu làm thêm, thì thấy một nhóm người đang cãi nhau.

Ba chàng trai đang vây quanh một cô gái.

Những người này đều mặc đồng phục của ngôi trường trung học nơi Rin đang học.

Cảnh tượng bọn đàn ông túm lại bắt nạt con gái quả thật không hề dễ chịu chút nào.

Cậu phải đi qua họ để đến được chỗ làm thêm.

Cũng có nghĩa rằng Rin, học cùng trường với bốn người kia, phải làm ngơ trước vấn đề này.

Những người đi đường đều quan sát từ xa, lặng lẽ rời đi.

Không một ai muốn dính dáng gì, nhưng với Rin, họ không hoàn toàn là những người xa lạ, vì mọi người đều mặc chung một chiếc đồng phục.

Còn về ba chàng trai, cậu không quen biết một ai trong số này. ......

"Có chuyện gì vậy?"

Rin miễn cưỡng lên tiếng. Tâm trạng của cậu đang thật sự xáo trộn, Rin đã hy vọng rằng mình không phải nói chuyện với họ.

Nhưng mọi chuyện không diễn ra như cậu mong đợi.

"Tôi đã nói rồi, nhưng các anh vẫn cố chấp."

Cô gái sau đó trốn sau lưng Rin, hai tay nắm chặt vào vạt áo blazer của cậu.

Rin sau đó cũng cảm nhận được những ánh nhìn ganh tỵ của ba gã kia.

Thà rằng cậu cứ lảng đi, vờ không nhìn thấy; nhưng thực tế rằng, cô gái này học chung trường khiến Rin có chút áy náy.

Chung cái gì không chung lại đi chung trường vậy chứ?..

Rin thầm chửi rủa.

"Mày bị làm sao vậy, này Nakazato-san!" Một trong những gã trai hét lên.

"Chả sao cả. Chỉ là đi ngang qua thôi." Rin trả lời.

"Vậy thì biến đi."

Rin nghĩ rằng tốt nhất không nên dính líu đến những gã côn đồ, nhưng họ không hung dữ như cậu tưởng.

Thực tế thì họ còn hơi bối rối.

"Nakazato-san nói rằng bạn ấy đã từ chối các cậu rồi mà? Các cậu đang cố gắng tán tỉnh cô ấy à? Vậy thì các cậu đã bị từ chối rồi, tôi nghĩ tốt nhất là từ bỏ đi."

"Không phải chuyện của mày."

"Nhưng các cậu cũng học chung trường, nên sao tôi có thể làm ngơ?"

"Bọn tao đang nói chuyện với Nakazato-san, nên biến đi."

Rin bối rối, quyết định tìm kiếm câu trả lời từ cô gái phía sau mình.

"Nakazato-san? Có vẻ như họ không chịu rời đi, nên tôi nghĩ tốt nhất là báo cáo với nhà trường hoặc nói chuyện với cảnh sát, bạn thấy sao?"

Nghe lời Rin, cả bốn ánh mắt đồng loạt đổ dồn về cậu.

Đối với Rin, cậu muốn thoát khỏi tình huống này càng sớm càng tốt, nên cậu chỉ nói ra cách thức cậu nghĩ là nhanh nhất, nhưng ba chàng trai đặc biệt tỏ ra tức giận.

"Cậu sẽ phàn nàn với trường mình sao? Cái này có hơi kỳ quặc nhỉ?" Nakazato-san nói.

Nghe vậy, cậu hiểu được Nakazato-san cũng học chung trường.

Rin không nghĩ rằng cách đó kỳ quặc, nhưng có lẽ nên gọi cảnh sát.

Điều gì cũng được, giải quyết càng nhanh càng tốt.

"Vậy thì sao chúng ta không gọi cảnh sát?" Rin nói.

"Chúng tôi chỉ muốn nói chuyện thôi."

"Mới tí đã gọi cảnh sát, cô ta nghĩ gì về fan của mình vậy chứ?"

Trong khi Rin đang nói chuyện với Nakazato-san, ba chàng trai rời đi, lẩm bẩm vài câu.

"Họ đã đi chưa?" Rin hỏi.

"Cảm ơn cậu. Những kẻ đó cứ khăng khăng muốn mời tôi đi uống trà." Nakazato-san trả lời.

"Tôi hiểu rồi. Cũng xui thật. Vậy tôi đi đây."

"Cái gì? Đợi đã!"

"Hả? Có chuyện gì vậy?"

Rin định rời đi, thì Nakazato-san gọi cậu lại, vẻ tò mò.

Việc làm thêm của Rin bắt đầu vào lúc 5:00, nên cậu muốn đi ngay. Bị gọi lại như vậy, Rin miễn cưỡng dừng bước.

"Ờm, cậu không biết tôi à?"

"Cậu đùa tôi à? Tất nhiên là không. Chúng ta đã gặp nhau chưa?"

"Không, chúng ta chưa từng gặp nhau, cậu cho tôi biết tên được không?"

"Rin Kurashiki."

"Con trai tên Rin hơi hiếm, đúng không?"

"Tôi biết mà. Vậy thì, tôi xin phép nhé, tôi sắp phải làm thêm, nên giờ tôi phải đi rồi."

Rin ngắt cuộc trò chuyện và rời đi, ca làm của cậu đã sắp đến.

Không phải là cậu không muốn tiếp tục.

Có thể nói rằng cô ấy có một khuôn mặt khá xinh đẹp; phong thái dễ thương cùng vóc dáng hoàn hảo kia, quá khó tin khi cô chỉ mới là học sinh trung học.

Rin cảm thấy hơi tiếc nuối vì cuộc trò chuyện ngắn ngủi; nhưng ngày hôm sau, khi đến trường, Nakazato-san đã đứng trước lớp học của cậu.