The Leviathan of the Covenant

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I’ll Become a Villainess That Will Go Down in History

(Đang ra)

I’ll Become a Villainess That Will Go Down in History

Ookido Izumi

Đây là câu chuyện về một cô gái trẻ khao khát trở thành một tiểu thư ác độc, có thể mạnh mẽ hơn sau mỗi cuộc đối đầu mà cô phải trải qua.

634 78

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

(Đang ra)

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

Yuji Ukai

Như như vậy, lấy trò chơi tử vong mà sống thiếu nữ.

47 2246

Cuộc báo thù thanh xuân của một kẻ hướng nội —— Làm lại cuộc sống cùng cô nàng tựa thiên thần

(Đang ra)

Cuộc báo thù thanh xuân của một kẻ hướng nội —— Làm lại cuộc sống cùng cô nàng tựa thiên thần

Keino Yuuji

Mang trong mình tinh thần “xã hội đen” của một gã từng lăn lộn nơi công sở, Niihama quyết tâm:Lần này, cậu sẽ cùng cô gái ấy viết lại tuổi trẻ — một “thanh xuân báo thù” không còn tiếc nuối!

6 0

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

20 3

Asuka: Mahjong Garouden

(Hoàn thành)

Asuka: Mahjong Garouden

Yoru Yoshimura

Dõi theo bóng lưng của người ông ngoại mà mình ngưỡng mộ, cậu thiếu niên Asuka lao mình vào thế giới mạt chược.Cậu tin rằng ở đó tồn tại một cách sống đích thực có thể xua tan nỗi bất an mơ hồ về hiện

8 1

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

274 1067

Quyển 5 - Chương 2: Đường Salem (1)

Để đến được Bờ Đông nước Mỹ, họ phải trải qua một chuyến bay dài đằng đẵng hơn mười hai tiếng đồng hồ.

Họ hạ cánh vào khoảng 9 giờ sáng ngày 5 tháng 8. Hal ngước nhìn bầu trời Bắc Mỹ đã lâu không thấy. Bầu trời xanh biếc, xanh đến nỗi khiến người ta chỉ muốn thả mình thư thái.

Nếu là Bờ Tây, có lẽ anh ấy sẽ dùng từ "nắng ấm và sảng khoái" để miêu tả.

Thế nhưng, ngay khi vừa bước chân ra khỏi sân bay, anh lập tức bị không khí ẩm ướt, ngột ngạt bao trùm. Khác với khí hậu khô ráo của Bờ Tây, Bờ Đông lại ẩm ướt hơn hẳn.

Hal và nhóm của anh đã hạ cánh xuống sân bay Logan ở Boston.

Ngay lập tức, họ phải đối mặt với một môi trường nóng bức, ngột ngạt không khác gì ở Nhật Bản.

"Hazumi!? Em trông xanh xao quá. Em có sao không!?"

"V-Vâng, em thấy khó chịu quá, nhưng nếu được nghỉ ngơi ở nơi mát mẻ, có bóng râm thì có lẽ em sẽ..."

Orihime vội vàng chạy đến đỡ Hazumi đang đột nhiên khụy xuống.

Cũng không thể trách cô ấy được. Sau hơn nửa ngày bị nhốt trong máy bay, rồi lại ngay lập tức gặp phải cái nắng hè oi ả này khi vừa xuống sân bay. Chưa kể, còn có sự chênh lệch múi giờ mười ba tiếng giữa Boston và Thị trấn Mới Tokyo nữa.

"Cái nóng ẩm này, cộng thêm sự mệt mỏi tinh thần do lệch múi giờ gây ra..."

"Ngay cả tôi và Haruomi cũng thấy khó chịu thế này..."

Hal lẩm bẩm, còn Asya thì cũng bực bội mà lầm bầm theo.

Đây là chuyến bay từ các đảo quốc Nhật Bản đến Hoa Kỳ. So với việc bay về phía tây như châu Âu hay Trung Đông, các chuyến bay về phía đông thường gây ra triệu chứng lệch múi giờ nghiêm trọng hơn, bởi dù sao đi nữa thì việc này cũng đi ngược lại chiều quay của Trái đất.

Ngay cả Hal và Asya, những người đã quen với việc đi lại, còn phải chịu đựng thế này, thì Hazumi với thể trạng yếu hơn chịu ảnh hưởng là điều đương nhiên.

Nhân tiện, cô phù thủy nhỏ – người vốn rất dễ bị khó chịu khi tiếp xúc với nắng gắt hay điều hòa lạnh buốt – lúc này đang mặc một chiếc váy mùa hè họa tiết hoa, khoác thêm chiếc áo cardigan mỏng, đội kính râm và mũ rơm.

"Nói đi thì cũng phải nói lại, Orihime-san có vẻ vẫn ổn nhỉ..."

"Em á? Em đoán là do em ngủ ngon trên máy bay chăng?"

Trước cái nhìn chằm chằm của Asya, Orihime thản nhiên đáp lời.

Diện một chiếc áo ba lỗ, khoác thêm áo khoét vai cùng chân váy mini trắng, cô ấy là người duy nhất vẫn tràn đầy năng lượng, hoạt bát, dù trước đó đã khẳng định kinh nghiệm du lịch nước ngoài của mình chỉ loanh quanh Hawaii, Tahiti và Hàn Quốc. Hal cảm thấy rệu rã nhưng vẫn không khỏi ấn tượng.

“Chắc là còn do sự khác biệt cơ bản về sức bền thể chất nữa…”

Nếu xét về sức sống nói chung, Asya chắc hẳn không ai sánh bằng.

Nhưng riêng về sức bền thể chất đơn thuần, có lẽ không ai có thể vượt qua cô gái vận động viên từng là quán quân kiếm đạo quốc gia này… Thế nhưng, cũng chính vào lúc này, Hal chợt nhận ra.

Lẽ ra cậu phải nắm giữ một lợi thế rõ ràng nhờ vào sức mạnh đáng ngờ của Dragonbane chứ.

Thế mà cậu vẫn đang vật vã vì lệch múi giờ. Điều này có lẽ là minh chứng cho việc cậu vẫn “chỉ là một con người” mà thôi. Nếu có ngày, không chỉ múi giờ mà ngay cả sự tồn tại của không khí cũng không còn ảnh hưởng đến cậu nữa thì—

Gạt bỏ suy nghĩ không mấy dễ chịu đó, Hal lên tiếng.

“Tôi đi thuê xe đây. Mấy cô cứ trông chừng Shirasaka nhé.”

Một mình rời đi, cậu bước về phía chiếc xe buýt đang đỗ trước sân bay.

Chiếc xe buýt có in logo của một công ty cho thuê xe. Vì bãi đậu xe cho thuê nằm khá xa, nên phải đi đến đó bằng dịch vụ xe đưa đón miễn phí.

Hal cùng khoảng mười mấy du khách khác bước lên xe buýt.

Ba mươi phút sau khi đến công ty cho thuê xe đã đặt trước đó, Hal lái một chiếc xe sedan cỡ nhỏ của Nhật Bản quay trở lại sân bay để đón bạn bè.

Ngồi vào ghế phụ lái, Asya nói: “Chỉnh lại lịch sinh hoạt sẽ giúp mình hết mệt mỏi vì lệch múi giờ! Dù sao thì, Haruomi, mình đi ăn sáng thôi!”

“Ủa, vừa nãy chẳng phải cậu đã chén bánh donut ở sân bay rồi à?”

Mà nói thật thì, trước khi bắt đầu chặng đường dài, cũng nên nghỉ ngơi một chút.

Hal lái xe dừng lại trước một tiệm burger gần đó. Vì Boston là thành phố cậu đã ghé thăm nhiều lần trước đó, nên cậu cũng biết đường một chút.

“Manhattan không phải là đích đến của chúng ta à? Nó ở New York mà, phải không?”

Họ đang ở một chuỗi cửa hàng hamburger khá nổi tiếng trong nước Mỹ.

Sau khi tìm được chỗ ngồi bên trong cửa hàng, Orihime hỏi với vẻ mặt bối rối.

“Nhưng Boston không phải ở bang Massachusetts sao?”

“Đúng vậy. Viện công nghệ mang tên bang đó cũng rất nổi tiếng. Đây là thủ phủ của bang.”

"Nó coi như nằm về phía đông của bang New York, phải không? Nhưng hai bang này lớn lắm, nên Boston và Manhattan cũ chẳng liên quan gì đến nhau cả."

Nghe Hal và Asya giải thích xong, Orihime nghiêng đầu.

"Vậy thì sao chúng ta lại đến Boston?"

"Anh muốn ghé qua – thăm Salem."

"Salem à...?"

Nghe thấy tên địa danh Hal vừa khẽ nói, Hazumi phản ứng lại. Dù có lúc suy sụp, nhưng có vẻ tình trạng của cô đã tốt hơn nhờ nước cam lạnh và điều hòa không khí trong nhà lẫn trong xe. Cô bé rụt rè nói: "Em từng nghe qua rồi. Em nhớ là trong một buổi huấn luyện định kỳ về kiến thức phù thủy."

"Anh biết ngay mà. Thành phố Salem này chính là bối cảnh của những cuộc săn phù thủy vào thế kỷ 17 đấy."

" "Săn phù thủy!?" "

"Anh đã quyết định sau khi bàn với Asya. Nếu hai em, Juujouji và Shirasaka, có thể đến đó một lần thì cũng là một trải nghiệm hay."

"Chiều nay chúng em có một buổi tiệc trà với các 'Bà Cụ' rồi."

Nghe thấy chủ đề săn phù thủy rợn người, hai nữ phù thủy Nhật Bản lặng như tờ.

Một cuộc gặp gỡ với các "tiền bối" đã được sắp xếp cho Orihime và Hazumi mà không hề báo trước hay cho họ thời gian chuẩn bị tinh thần. Hal và Asya đã cố tình giấu nhẹm đi.

"Họ có ăn tươi nuốt sống các em đâu mà. Cứ bình tĩnh đi."

Nói đoạn, Asya lập tức với tay lấy chiếc hộp giấy trước mặt cô.

Thứ cô cầm lên là một chiếc bánh burger thịt xông khói cỡ đại. Xé toạc lớp giấy bạc giữ nóng, cô ngấu nghiến cắn một miếng lớn. Những miếng thịt bò xay 100% nguyên chất được xếp chồng ba lớp, bên trên là thịt xông khói nướng dày. Trông thật hoành tráng.

Nói thêm, điểm nổi bật của chuỗi cửa hàng burger này là hoàn toàn không dùng thịt đông lạnh.

Ngoài ra, trước mặt Asya còn có một chiếc cheeseburger cỡ đại và khoai tây chiên (cỡ cực lớn).

"S-Số lượng thật ấn tượng!"

Hazumi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào núi khoai tây chiên khổng lồ. Chiếc hộp đựng cả một núi khoai tây chiên này phải gọi là "thùng giấy" mới đúng. Số lượng nhiều đến mức đủ cho một gia đình bốn người Nhật Bản ăn no nê, thậm chí còn thừa thãi.

"Đây là một chuỗi nhà hàng phát triển mạnh ở Bờ Đông. Không chỉ có số lượng dồi dào mà hương vị cũng rất tuyệt vời."

"Chà, thật không ngờ ở một tiệm không chuyên phục vụ những người ăn nhiều mà lại có kích cỡ (khẩu phần) này để chọn đấy. Đúng là đất nước của tự do có khác!"

"Vậy ra khẩu phần này không phải là suất ăn combo dành cho cả nhà cùng chia sẻ à?" Orihime khẽ thì thầm hỏi Hal, người vẫn đang lẩm bẩm đầy vẻ nhấn nhá. Trong khi đó, Asya vẫn đang ăn uống rất ngon lành, tận hưởng cái sự "khủng bố" của khẩu phần ăn kiểu Mỹ.

"Không không không, đối tượng khách hàng chính của họ hẳn là mấy cậu trai năng động ở cấp ba và đại học thôi. Tớ tình cờ thấy có người gọi suất này lúc nãy, nhưng cuối cùng cũng bỏ cuộc không ăn hết nổi. Mấy chiến thần có khả năng xử lý gọn gàng chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện thôi, hình như là... như Asya vậy."

Ngoài Asya ra, ba người còn lại chỉ gọi một suất khoai tây chiên cỡ vừa để chia nhau, kèm theo đồ uống lạnh làm dịu cổ họng khô khốc, coi như tranh thủ nghỉ ngơi một lát.

Sau khi đã nghỉ ngơi bốn mươi phút trong không gian mát lạnh của tiệm burger, nhóm của Hal lại lên xe và thẳng tiến đến Salem.

Chuyến đi từ Boston mất chưa đầy một tiếng đồng hồ.

Với dân số chỉ vỏn vẹn bốn vạn người, Salem là một thành phố cảng yên bình. Khắp nơi đều là những tòa nhà gạch cổ kính. Nhìn chung, đường phố cũng mang đậm vẻ xưa cũ. So với Boston với những tòa nhà chọc trời san sát, sự đối lập này thật sự rất rõ rệt.

"Có khá nhiều tòa nhà xinh xắn, mang đậm một không khí riêng biệt."

"Cảm giác hơi giống phim trường nhỉ."

"Khu vực này toàn là những công trình, nhà cửa tương đối cũ kỹ. Hầu hết chúng được xây dựng vào thế kỷ 17."

Khi Orihime và Hazumi đang vui vẻ nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe, Hal gật đầu giải thích.

"Không rõ ông ấy có lấy bối cảnh ở đây để làm cảm hứng hay không, nhưng vào những năm 1920, một nhà văn tên là Lovecraft đã viết một tiểu thuyết kinh dị, trong đó có một thành phố rất giống Salem. Với những fan hâm mộ thể loại này, nơi đây chẳng khác gì một thánh địa hành hương cả."

"Haruomi và tớ hồi đó từng chơi trò 'Cửa sổ! Cửa sổ!' với 'Lẻn vào Innsmouth' ở một căn biệt thự cổ trong thành phố này. Vui lắm luôn!"

"? Có gì ở cửa sổ vậy?"

"Mặc dù không biết trò đó chơi ra sao, nhưng em có thể tưởng tượng ra đây hẳn là một trò nghịch ngợm không sợ trời sợ đất rồi..."

Bên cạnh Hazumi đang ngơ ngác, Orihime cười gượng gạo, vẻ bất lực.

Nhưng cô ấy liền đổi chủ đề.

"À mà Haruga-kun này, lúc nãy cậu có nhắc đến mấy vụ săn phù thủy ấy..."

"Nói một cách đơn giản, chuyện đó xảy ra khi nước Mỹ còn là thuộc địa của Anh. Khi ấy, mấy cô gái sống ở Salem thường chơi một trò giả vờ gọi hồn."

"Tôi đoán chắc là nó khá giống mấy trò cầu cơ ở Nhật như Kokkuri-san hay Angel-san thôi," Asya ngồi ghế phụ lái phía trước nói thêm. "Mấy cô bé tuổi dậy thì chơi thử mấy trò huyền bí với tâm lý ham vui thôi mà."

"Thế nhưng, các giáo sĩ và quan chức khi phát hiện ra liền gây ra một trận náo loạn, bắt hết các cô gái nhốt vào ngục để xét xử, cuối cùng là xử tử."

"......"

"Từ đó, mọi chuyện diễn biến y hệt như những cuộc săn lùng phù thủy thời trung cổ. Ban đầu chỉ có năm sáu người bị bắt, nhưng nghi kỵ phụ nữ là phù thủy cứ thế lan ra khắp thành phố. Cuối cùng, số người bị bắt đã lên tới con số ba chữ số. Mãi đến khi hàng chục người mất mạng, chính phủ mới can thiệp để kiểm soát toàn bộ vụ việc."

Đối mặt với Orihime và Hazumi đang sững sờ không nói nên lời, Asya nhún vai nói: "Vụ việc này là một bài học lịch sử quan trọng về sự tàn khốc của chứng cuồng loạn tập thể, được truyền lại cho đến ngày nay. Tuy nhiên, tôi tin rằng Salem hiện tại chỉ là một thị trấn đơn giản và thân thiện mà thôi."

Vừa trò chuyện bâng quơ suốt quãng đường, họ nhanh chóng đến được đích.

Đó là một ngôi nhà nằm ở vùng ngoại ô Salem. Bên trong khuôn viên được bao quanh bởi những bức tường cao là một khu vườn đẹp đẽ, được chăm sóc cẩn thận. Sau khi qua cổng, họ còn phải đi thêm hai mươi phút nữa. Tất nhiên là bằng ô tô.

Ở lối vào ngôi nhà là một quảng trường hình bầu dục, trông giống như một bến xe buýt.

Hal đỗ xe vào lề. Ở đó có vài chiếc xe khác ngoài xe của họ, bao gồm cả những chiếc xe sang trọng của Đức, xe cổ của Mỹ và thậm chí cả một chiếc bán tải. Nhờ vậy mà chiếc xe Nhật của Hal không quá nổi bật.

Ngoài ra, dinh thự trang nghiêm và hùng vĩ trước mặt họ được xây theo hình chữ nhật dài với ba tầng. Đây là kiểu "biệt thự đồng quê" mà giới quý tộc Anh thường dùng làm nơi ở xa hoa ở nông thôn. Bối cảnh "dinh thự cổ" thường thấy trong tiểu thuyết và phim ảnh cũng đa phần theo kiểu này.

"Ưm... Senpai." Có lẽ vì quá tò mò, Hazumi hỏi từ ghế sau. "Đây là chỗ nào vậy ạ? Một bảo tàng... hay sao ạ?"

"Không, đây chỉ là nhà riêng thôi. Là biệt thự của một cụ bà nào đó."

"Thật sao ạ? Từ cổng chính vào đến đây mất cả một quãng đường dài đó ạ?"

Ngồi cạnh Hazumi, Orihime cũng đang tròn mắt nhìn. Tiện thể nói luôn, khu vườn này có diện tích gấp bốn lần sân vận động Tokyo Dome.

Asya nhún vai đáp: "Những người giàu có ở Mỹ thường xây nhà trên những mảnh đất rộng mênh mông, nhiều khi không cần thiết. Không chỉ bể bơi, họ còn làm cả sân golf trong vườn nữa. Thật ra thì nơi này lại khá kín tiếng so với những gia đình giàu có tầm cỡ đó."

"Nếu tôi nhớ không nhầm, gia đình cô Erick làm giàu nhờ thị trường tương lai, đúng không?"

"Đúng vậy. Cô ấy đã bí mật dùng sức mạnh phù thủy của mình để dự đoán sản lượng lúa mì và đậu nành vào năm sau, từ đó thu lợi lớn."

"Phù thủy ư?"

Orihime hỏi Asya và Hal về cái từ vừa được nhắc đến.

"Đúng rồi. Không phải kiểu 'phù thủy' trong truyền thuyết hay những người tự xưng pháp sư thời nay đâu, mà là phù thủy đích thực đó."

"Hôm nay, chúng ta sẽ gặp vị chủ mẫu của gia đình này cùng vài người bạn của bà ấy, đều là những bà lão. Họ đều là phù thủy – họ dùng phép thuật cổ truyền, pha chế các loại ma dược... Nói cách khác, họ là một nhóm bà lão sử dụng ma thuật."

"Họ chính là những ân nhân đầu tiên khi SAURU mới được thành lập như một tổ chức nghiên cứu, cung cấp kiến thức ma thuật – đóng vai trò là bộ não, đồng thời tài trợ chi phí hoạt động – là những nhà bảo trợ chính."

"Tất cả chúng tôi, những thành viên của SAURU, vẫn thường gọi họ là 'Các Bà Lão'."