The Leviathan of the Covenant

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

278 1080

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

10 31

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

528 903

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

9 40

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

29 121

Quyển 1 - Chương 1: Về quê tôi, nơi có rồng (3)

Quán cà ri, quán cà phê, tiệm mát xa, hiệu sách cũ, cửa hàng DVD, v.v.

Anastasya Rubashvili, hay còn gọi là Asya, hiện đang ở tầng bốn của một tòa nhà đa năng. Nói chính xác hơn, cô đang ở trong một hiệu sách cũ tên là Mirokudou.

Chính xác hơn nữa, cô đang ở quầy thu ngân.

Tuy nhiên, cô không phải đang trong giờ làm thêm. Ban đầu, cô chỉ đơn thuần đến đây với tư cách là một khách hàng.

Thở dài nhẹ nhàng, ngồi trên chiếc ghế đẩu tròn, Asya hướng ánh mắt về cuốn sách trên đùi mình. Hai giờ đã trôi qua kể từ khi người quản lý cửa hàng, nhân viên bán hàng duy nhất, nhờ cô trông coi hộ tiệm.

Trong khoảng thời gian này, thậm chí không một khách hàng nào đến. Nói cách khác, cửa hàng đang trong tình trạng mở cửa nhưng ngừng kinh doanh.

Quán sách cũ đúng chất này, như nhiều nơi tương tự chẳng thèm bày bán lấy một cuốn truyện tranh nào, chưa bao giờ được dọn dẹp tử tế. Sách không còn chỗ chứa trên những kệ đã chật ních thì chất đống ngổn ngang khắp quán, tựa như những núi giấy loại khổng lồ.

Sự xuất hiện của Asya hoàn toàn lạc lõng trong cái quán cũ kỹ và bẩn thỉu này.

Nàng là một thiếu nữ xinh đẹp.

Những đường nét thanh tú trên khuôn mặt hài hòa của nàng phảng phất nét mơ màng, trong khi mái tóc bạch kim ánh xanh lại toát lên một khí chất bí ẩn sâu sắc. Thân hình mảnh mai của nàng dường như mỏng manh đến mức chỉ cần một cái ôm nhẹ cũng có thể làm tổn thương. Với vẻ đẹp trời phú, cô gái Đông Âu này sở hữu một vóc dáng có thể ví như tiên nữ.

"Vất vả cho cô rồi. Cô đã giúp tôi rất nhiều khi trông nom cửa hàng."

Cánh cửa kính của Kagetsudou chợt trượt sang một bên, một thanh niên bước vào.

Chàng trai có gương mặt thanh tú, có thể nói là đẹp trai không chút giả dối. Tuy nhiên, bộ râu ria lởm chởm và chiếc áo sơ mi nhăn nhúm đã khiến ấn tượng ban đầu giảm đi đáng kể.

Kenjou Genya. Chủ tiệm sách này. Một thanh niên độ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.

"Đây là đặc sản địa phương, bánh mì cà ri. Cứ xem như lời cảm ơn."

"So với đặc sản địa phương, tôi thích anh về sớm hơn ít nhất ba mươi phút thì hơn," Asya lầm bầm, vừa nhận lấy chiếc túi giấy được đưa cho.

Asya đến tiệm sách để xem đợt sách cũ mới về từ quá trưa. Sau đó, Kenjou đã nhờ cô trông tiệm. Nghĩ rằng anh ta sẽ về nhanh, Asya vô tư đồng ý không chút suy nghĩ.

"Sao anh lại mất những hai tiếng đồng hồ, trong khi anh chỉ đi ăn trưa ở một tiệm cà ri ngay trong tòa nhà này thôi mà?"

"Thì là tôi tán gẫu với chủ quán về chuyện 'Làm ăn thế nào rồi?', 'Cũng tàm tạm' các kiểu ấy mà. Rồi sau bữa ăn, tôi đọc bốn tờ báo thể thao trong lúc nhâm nhi cà phê, thế là hết khá nhiều thời gian."

"Dù cho đó có là sự thật đi chăng nữa, anh cũng làm ơn tìm cái cớ nào khá hơn cái chuyện trốn việc này đi chứ. Nhân tiện..."

Asya nhìn kỹ vào túi quà:

"Cái này hình như là bánh mì cà ri nướng... Nhưng so với loại nướng thì tôi lại thích bánh mì cà ri chiên hơn nhiều. Nếu không quá phiền, lần sau anh mua loại chiên nhé. Tôi thích cái vỏ giòn rụm của bánh mì chiên."

Một trong những tài năng của Asya là khả năng thích nghi với văn hóa ẩm thực của bất kỳ quốc gia nào mà không hề gặp chút khó khăn nào. Mới sống ở Khu Đô Thị Mới Tokyo chưa đầy một tháng, vậy mà nàng đã đạt đến trình độ có thể bình phẩm những loại bánh mì phổ biến do người Nhật sáng tạo ra.

"Dù sao cô cũng là con gái mà. Cố gắng ăn uống lành mạnh hơn một chút đi."

"Đừng lo. Anh thấy đó, tôi thuộc tạng người ăn bao nhiêu cũng không béo đâu," Asya nói chắc nịch, tay đặt lên bộ ngực phẳng lì của mình.

Mặc dù mỗi ngày nạp vào một lượng đồ ăn khổng lồ đủ khiến bất kỳ ai cũng phải kinh ngạc, thân hình tựa tiên nữ trong mơ của nàng vẫn chẳng hề tích tụ thêm chút mỡ thừa nào.

Tuy nhiên, Kenjou vẫn bác bỏ lại lời cô, cố tình trưng ra vẻ mặt ngố tàu:

"Chẳng phải do thể chất gì đâu, mà là nhờ sự trao đổi chất của tuổi trẻ đấy thôi? Sau một độ tuổi nhất định, những thói quen ăn uống vô độ sẽ thể hiện ra cơ thể ngay tức thì đấy nhé? Nhất là phụ nữ da trắng, sau khi trưởng thành, dáng người thường có xu hướng phát phì theo chiều ngang, khiến tổng thể trở nên mất cân đối."

"Ch-Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra với tôi! Tuyệt đối không!"

Asya không khỏi la lên sau khi nghe những lời bình luận khó nghe của anh ta.

Nói thêm, lời phản bác của nàng hoàn toàn vô căn cứ, không khác gì một phản xạ vô điều kiện.

"Thôi bỏ qua chuyện đó đi, Kenjou-san, tôi lấy cuốn này với cuốn kia."

"Cảm ơn cô đã ủng hộ. Thật tuyệt vời khi Asya-san đã tìm được cuốn ưng ý," Kenjou cảm ơn sau khi nhìn thấy những cuốn sách cũ Asya đã chọn.

Tựa đề là 'Nicolas Flamel và Pháp Thuật của Vua Chúa' cùng với 'Tuyển Tập Thơ Tình Bí Mật Xưa Và Nay'. Một sự kết hợp kỳ lạ gồm một cổ thư nước ngoài và một cuốn sách Nhật Bản có niên đại từ đầu thời Showa, nhưng Asya có thể đọc cả hai mà không gặp chút khó khăn nào.

Việc thức tỉnh thân phận phù thủy đã đem lại một số năng lực đặc biệt.

Một trong số đó là khả năng học ngôn ngữ phi thường. Ngay cả những ngôn ngữ nước ngoài hoàn toàn chưa từng tiếp xúc cũng có thể được sử dụng trôi chảy như tiếng mẹ đẻ chỉ sau hai tháng rèn luyện.

"Tôi trả tiền như mọi khi được không?"

"Được chứ. Cứ chuyển tiền vào tài khoản chi nhánh này trước cuối tháng là được."

Kenjou gật đầu đáp lại lời xác nhận của Asya.

Mirokudou không chỉ là một hiệu sách cũ bình thường với công việc kinh doanh ế ẩm. Đồng thời, đây cũng là một chi nhánh của tổ chức nghiên cứu SAURU. Tuy nhiên, chi nhánh này nhỏ đến mức không thể chứa nổi hơn tám thành viên được chỉ định...

"Dù đã đi khắp thế giới rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy một chi nhánh nhỏ đến vậy."

"Nó là thế đấy. Ban đầu, quán này chỉ là nơi buôn bán những cuốn sách kỳ lạ về hiện tượng siêu nhiên, hoặc thu mua lại chúng. Nó chỉ trở thành văn phòng chi nhánh sau khi tổ chức rút khỏi Khu Đô Thị Mới," Kenjou lẩm bầm sau khi nghe Asya bình luận.

Hai cuốn sách Asya vừa mua đều là một phần của Tri Thức Siêu Hình – nói cách khác, đó là những cuốn sách về phép thuật do các 'nhà nghiên cứu' thời xưa viết.

"Dù chức danh của tôi là quản lý cửa hàng, nhưng thực ra tôi chỉ là cấp dưới trực tiếp của sếp chúng ta – Hiiragi-neesan."

"Mà nói mới nhớ, tôi để ý thấy quán này chỉ mở cửa kinh doanh hai ngày một tuần thôi à."

Để có thể vào cửa hàng khi quản lý vắng mặt, Asya và Haruomi đều giữ một chiếc chìa khóa dự phòng.

Thấy Kenjou mỉm cười nhẹ, Asya nhún vai hỏi: "Thôi nào, SAURU dù sao cũng là một tổ chức toàn cầu mà, phải không?"

"Đúng vậy. Nhưng nếu một thành phố không có nhiều thành viên của họ, tổ chức đó sẽ chỉ hỗ trợ chi nhánh ở đó một cách chiếu lệ. Ngài thấy không, đây chẳng phải là một mô hình kinh doanh vô cùng hợp lý sao?"

"Không thể tin nổi một tổ chức bí mật lại dồn sức vào việc tinh gọn quản lý, thật quá đời thường làm sao..."

"Dù có thành viên rải khắp toàn cầu, nhưng tổ chức này chẳng liên quan gì đến mấy truyền thuyết đô thị về việc âm thầm thao túng chính phủ các nước đâu. Thực ra, tính đến hiện tại, ở Tân Thị trấn này có lẽ chỉ có ba người được đăng ký chính thức với tổng bộ thôi. Tôi, Asya-san và—"

"Haruomi, phải không nhỉ?"

"Đúng vậy, con trai của thầy Haruga. Sắp tới cô sẽ gặp cậu ấy mà, phải không?"

"...Ông đang nói cái quái gì vậy?"

Asya lập tức giả ngơ khi bị vạch trần kế hoạch.

Cô ấy không phạm tội. Dù có nói kế hoạch của mình cho Kenjou thì cũng chẳng có vấn đề gì.

Thế nhưng, cô lại cố gắng che giấu sự thật, đơn giản vì thấy thật xấu hổ.

Asya lén lút xoay người, định dùng thân hình mảnh mai của mình che đi giỏ đồ ở quầy thanh toán, không cho Kenjou nhìn thấy.

Thế nhưng, chàng trai trẻ lại thẳng thừng hỏi với vẻ đầy tò mò: "Cái giỏ kia đang tỏa ra mùi nước sốt kìa. Là cơm hộp sao? Cô mang theo định ăn cùng cậu trai đó à?"

"Ô-Ô-Ô-Ông lấy cái gì ra mà nói vậy chứ!?"

"Không có gì đâu, Asya-san, chỉ là tôi nghĩ nếu cơm hộp đó chỉ dành cho cô, thì trong lúc chờ tôi về, cô đã ăn hết rồi chứ. Lại đúng vào giờ trưa nữa chứ."

Kenjou đi ra ngoài từ 12 giờ 30 phút trưa đến 2 giờ chiều.

Bụng Asya đã réo lên khe khẽ cả chục lần để bày tỏ sự đói bụng. Cứ mỗi lần bụng réo, cô lại dán mắt vào giỏ đồ mình mang theo.

Nhưng mỗi lần như thế, cô lại cố gắng xua tan cám dỗ bằng cách nghĩ đến người bạn thanh mai trúc mã sắp được gặp.

"X-Xin đừng nghĩ lung tung! Hôm nay tôi đến là để thu thập tài liệu nghiên cứu, chứ không phải đi gặp Haruomi đâu... Vậy tôi đi đây!"

"À, được thôi. Nhờ cô chào cậu ấy giúp tôi nhé," Kenjou vui vẻ nói với Asya khi cô đang vội vã bước về phía lối ra.

Tuy chàng trai trẻ bề ngoài có vẻ đần độn và nhàn rỗi, nhưng chắc chắn không thể xem thường cậu ta được.

Sau khi tan học, Hal nhận được tin nhắn từ Asya trên điện thoại di động.

Tin nhắn báo rằng cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ và hẹn địa điểm gặp mặt. Hal vốn nghĩ sẽ là một quán ăn nhanh hoặc trước ga tàu.

"Sao lại hẹn gặp ở công viên vậy nhỉ?"

Đúng là hôm nay trời đẹp, ở ngoài trời cũng chẳng khó chịu gì...

Hal vừa đi vừa hướng đến công viên lớn nhất, nằm gần ga Ryogoku nhất.

Và rồi, sau khi cậu thản nhiên ngồi đợi trên ghế công viên chừng hơn mười phút, Asya mới chậm chạp xuất hiện.

Chẳng hiểu sao, vừa nhìn thấy mặt Hal, Asya đã đỏ bừng tai.

"T-Tôi không đến đây để gặp Haruomi đâu nhé."

"Cô nói linh tinh cái gì vậy, Asya."

Hal buông lời châm chọc những lời lầm bầm kỳ lạ của cô bạn thanh mai trúc mã.

Dù không rõ nguyên nhân, nhưng Asya cứ lúng túng, trông cực kỳ ngượng ngùng.

"Cô là người gọi tôi đến đây mà, phải không?"

"V-Vâng, đúng là vậy thật! Nhưng không phải là tôi có ý gì đặc biệt đâu. Hôm nay tôi chỉ muốn nhờ cậu giúp đỡ trong việc nghiên cứu thôi. Chứ cái ý nghĩ đi chơi với cậu, Haruomi, hoàn toàn không hề xuất hiện trong đầu tôi đâu!"

"Dù cô không giải thích cặn kẽ thì tôi cũng biết mà."

Nghe câu trả lời bình thản của Hal, Asya chẳng hiểu sao lại trừng mắt nhìn cậu một cách giận dữ.

Rồi cô đặt mạnh giỏ đồ xuống ghế dài.

"Dù sao thì, chiến tranh cũng không thể đánh bằng cái bụng rỗng được. Ăn trưa trước đã."

"Cô cứ ăn đi nếu muốn. Tôi ăn trưa rồi."

"—Haruomi, cậu vừa nói gì cơ?"

"Như tôi đã nói, tôi đã ăn trưa rồi."

"K-Không thể tin nổi tôi đã chịu đựng vất vả thế này, vậy mà cậu lại tự mình đi ăn trưa trước rồi!?" Asya nói, ánh mắt như tố cáo cậu phản bội. Lại một lần nữa, lý do của chuyện này vẫn là một bí ẩn với Hal.

"Đương nhiên rồi. Dù sao thì bấy lâu nay tôi vẫn ngoan ngoãn đến trường mà. Tự nhiên sẽ ăn trưa ở căng tin vào giờ nghỉ trưa thôi."

"Không thể nào... Tôi còn nghĩ cậu sẽ trốn học cả tuần liền cơ, Haruomi."

"Đừng đánh giá thấp sự nghiêm túc của tôi chứ. Tuy nhiên, tôi định đi học nghiêm túc một tháng gì đó rồi sẽ tìm đại một cái cớ để chuyển sang trường trung học học từ xa."

"Cái kiểu mưu mẹo và thiếu nghiêm túc này đúng là rất phong cách của cậu, Haruomi... Ồ, mà này."

thumb.php?f=Leviathan_01_045.jpg&width=300

Vẻ mặt Asya lộ rõ sự kinh ngạc, cô bỗng bừng tỉnh và nói: "Nghĩ kỹ lại thì, Haruomi, dù sao cậu cũng là con trai mà. Ăn thêm bữa thứ hai chắc không thành vấn đề đâu. Lại đây, chúng ta cùng ăn trưa nhé."

"Xin cho phép tôi từ chối ý tốt của cô. Cô tự làm phải không? Nếu vậy thì, đúng như tôi dự đoán—"

Hal thản nhiên mở giỏ đồ ra.

Bên trong được sắp xếp gọn gàng là những chiếc sandwich làm món chính cùng với các món rau ăn kèm đã được chế biến và trái cây.

Asya không chỉ là một người ăn khỏe mà còn là một đầu bếp xuất sắc. Thế nhưng...

"Đúng như tôi đoán. Cô nghĩ gì mà lại làm toàn sandwich nhân thịt heo cốt lết vậy? Tôi vừa mới ăn cơm phần cốt lết heo rồi, nên cái này hơi khó nuốt..."

"Cậu nhầm rồi. Xin hãy nhìn kỹ hơn."

"Dù là màu vàng óng của lớp bột bên ngoài, được chiên giòn hoàn hảo, hay độ trắng của lát thịt heo cắt ngang, đều không thể nhầm lẫn vào đâu được. Tổng cộng mười hai cái sandwich thịt heo cốt lết, tôi nói sai sao?"

Đáp lại lời buộc tội của Hal, Asya bắt đầu khúc khích cười.

"Tuy đều là cốt lết chiên giòn, nhưng tổng cộng có ba loại: bò bít tết, cốt lết heo và gà. Đây là cơ hội để cậu thưởng thức hương vị và độ dai mềm riêng biệt của từng loại."

"...Ra vậy."

Nhìn kỹ hơn, Hal thấy có bốn chiếc sandwich bít tết chiên giòn thịt đỏ lẫn trong đó.

Thế là, cả hai mở hộp cơm trưa tự làm trên ghế đá công viên và bắt đầu thưởng thức bữa ăn thịnh soạn – bữa trưa đầu tiên của Asya trong ngày, nhưng lại là bữa thứ hai của Hal.

Trời trong xanh, gió hiu hiu. Bầu trời mùa xuân xanh ngắt và trong lành.

Dù thời tiết lý tưởng để dã ngoại, nhưng Hal tự nhiên lại chẳng muốn ăn uống mấy.

Để giảm thiểu gánh nặng cho hệ tiêu hóa, Hal chọn ăn món ratatouille và đồ ngâm chua.

“Đừng chỉ ăn rau không chứ. Cậu cũng cần thịt và tinh bột nữa. So với việc ăn chay lệch lạc, chế độ ăn uống cân bằng mới là con đường tắt đến sức khỏe tốt đấy.”

“Cậu nói vậy chẳng thuyết phục chút nào đâu,” Hal đáp lại lời khuyên của Asya.

Cuối cùng, Hal cũng cầm lấy một chiếc bánh kẹp thịt chiên và cắn một miếng.

Đáng nói là, chiếc bánh kẹp đầu tiên Hal ăn có vị thịt heo.

Lớp vỏ bên ngoài vẫn còn ẩm mượt dù đã chiên từ lâu. Miếng thịt cốt lết dày dặn, dai ngon, còn nước sốt thì đặc biệt ngon miệng. Chắc hẳn chỉ có sự pha trộn giữa nước sốt mua sẵn với tương cà và mù tạt mới tạo ra được hương vị phức tạp đến vậy.

Món ratatouille ăn kèm cũng đậm đà hương vị, trong khi đồ ngâm chua lại do chính Asya tự tay làm.

Thật lòng mà nói, Asya nấu ăn rất ngon, dù Hal có nhìn cô ấy bằng con mắt không mấy thiện cảm đi chăng nữa.

“…Chừng nào món ăn không quá nặng nề, và số lượng không quá nhiều đến mức thừa mứa…”

“Cậu nói gì vậy, Hal?”

“À không, không có gì. Nhân tiện, để tớ cho cậu một lời khuyên thật lòng nhé.”

Sau khi Asya đã ăn xong bốn chiếc bánh kẹp thịt chiên giòn, Hal nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tớ biết cậu tự hào về tạng người ăn không béo của mình, nhưng đó chỉ là vì cậu còn trẻ thôi, đúng không? Sau này rồi chúng ta cũng sẽ bước sang tuổi đôi mươi, ba mươi thôi. Tớ nghĩ tốt nhất cậu nên bắt đầu từ bây giờ tập dần thói quen tiết chế lại, để sau này không phải lo lắng chuyện ăn kiêng.”

“E-Et tu, Brute!?”

“Sao cậu lại trích dẫn lời trăng trối của Julius Caesar…?”

Thấy Asya hờn dỗi ra mặt, Hal nghiêng đầu khó hiểu.

Số lượng đồ ăn trong giỏ đã vơi đi trông thấy. Nói thêm một chút, trong số mười hai chiếc bánh kẹp thịt chiên, Hal ăn ba chiếc còn Asya ăn chín chiếc.

“À mà, tình hình Rushalka thế nào rồi?”

“Không được tốt lắm… Không, tệ lắm rồi. Tớ e là, thời gian của cô ấy không còn nhiều nữa.”

Asya vừa ăn vừa trả lời Hal. Không phải để an ủi Hal, mà có lẽ cô ấy đã ngập ngừng một lát, vì muốn nói điều gì đó lạc quan để tự trấn an bản thân. Nhưng cuối cùng, cô ấy không làm vậy. Cô ấy đã chuẩn bị tinh thần để chấp nhận cái kết đáng buồn rồi.

Với tình bạn sâu sắc của họ, Hal không thể tùy tiện nói lời an ủi Asya vào lúc này.

Thở dài, cậu đổi giọng nói: “Thì ra là vậy. Cô ấy là một ‘con rắn’ tốt đến thế.”

“Vâng, cô ấy là một người bạn đồng hành đáng tin cậy.”

Hal thì đang dùng thì quá khứ một cách vội vàng, còn Asya thì có lẽ cố tình dùng sai thì.

Là những người bạn thời thơ ấu, họ đã chia sẻ với nhau bao nhiêu niềm vui, ký ức hạnh phúc. Cũng như vô vàn những trải nghiệm không may mắn, đau buồn, vô lý hay không thể cứu vãn.

Hal không có sự nhạy cảm tinh tế để đưa ra những lời lẽ phù hợp vào những lúc như thế này.

Vì vậy, cậu lặng lẽ nhai bánh mì và miếng thịt chiên trong chiếc bánh kẹp của mình, ngồi kề bên Asya.

Cũng giống như lần đó, khi họ gặp nhau không lâu sau khi bà của Asya qua đời. Hay ba tháng sau khi bố Hal qua đời vì bệnh tật, cô ấy cũng tựa vào cậu một cách tự nhiên, không nói một lời nào.

Có lẽ đây chính là điều mà Asya gọi là “sợi dây gắn kết” của họ.

“Bụng đã no căng rồi, đến lúc đi rồi!” Asya vui vẻ tuyên bố sau khi ăn xong bữa trưa.

Hal không thể nhận thấy bất kỳ dấu hiệu nào trên người cô ấy, dù là từ việc chén sạch chín chiếc bánh kẹp thịt chiên một cách ngon lành hay từ chủ đề trò chuyện đáng buồn kia.

Giọng điệu của cô ấy vẫn như thường lệ. Trong khi đó, Hal chỉ gật đầu im lặng đáp lại, không buồn lên tiếng vì bụng cậu đã quá tải. Nhưng bỏ qua cảm giác nặng nề trong bụng, Hal nhanh chóng đứng dậy.

Mặc dù Hal và Asya hoàn toàn khác biệt, nhưng họ lại có một điểm chung.

Đó là, cả hai đều không có thói quen lãng phí thời gian để nỗi buồn cản trở hành động của mình. Có lẽ đây là do lòng dũng cảm được tôi luyện từ một cuộc sống đầy rẫy hiểm nguy và những lời vĩnh biệt cuối cùng, kết hợp với tính cách mạnh mẽ, kiên cường của họ.