The Leviathan of the Covenant

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I’ll Become a Villainess That Will Go Down in History

(Đang ra)

I’ll Become a Villainess That Will Go Down in History

Ookido Izumi

Đây là câu chuyện về một cô gái trẻ khao khát trở thành một tiểu thư ác độc, có thể mạnh mẽ hơn sau mỗi cuộc đối đầu mà cô phải trải qua.

634 101

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

(Đang ra)

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

Yuji Ukai

Như như vậy, lấy trò chơi tử vong mà sống thiếu nữ.

47 2246

Cuộc báo thù thanh xuân của một kẻ hướng nội —— Làm lại cuộc sống cùng cô nàng tựa thiên thần

(Đang ra)

Cuộc báo thù thanh xuân của một kẻ hướng nội —— Làm lại cuộc sống cùng cô nàng tựa thiên thần

Keino Yuuji

Mang trong mình tinh thần “xã hội đen” của một gã từng lăn lộn nơi công sở, Niihama quyết tâm:Lần này, cậu sẽ cùng cô gái ấy viết lại tuổi trẻ — một “thanh xuân báo thù” không còn tiếc nuối!

6 2

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

20 4

Asuka: Mahjong Garouden

(Hoàn thành)

Asuka: Mahjong Garouden

Yoru Yoshimura

Dõi theo bóng lưng của người ông ngoại mà mình ngưỡng mộ, cậu thiếu niên Asuka lao mình vào thế giới mạt chược.Cậu tin rằng ở đó tồn tại một cách sống đích thực có thể xua tan nỗi bất an mơ hồ về hiện

8 1

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

274 1067

Quyển 1 - Chương 4: Soth Phản Công (4)

"Xem ra Orihime-san khá biết cách đối phó với cậu đấy, Haruomi."

Asya lên tiếng sau khi cùng Hal vào phòng làm việc kiêm phòng ngủ của cậu.

Orihime đã ra siêu thị gần đó để mua sắm. Dù cô đã bảo cậu cứ nghỉ ngơi, Hal vẫn hỏi: "Có cần tớ giúp gì không?"

"Không sao đâu. Cứ nhìn tình trạng thảm thương của căn nhà này thì Haruga-kun chắc chắn thuộc dạng chẳng giúp được gì trong việc dọn dẹp đâu. Tớ tự lo được, cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Thế là Hal đành ngồi chờ trong phòng mình.

Dù vậy, cuộc đối thoại vừa rồi có lẽ là cách mà Orihime thể hiện sự quan tâm của mình—Cảm giác như thể bị ai đó liên tục chiếu một luồng sáng chói lòa vào mắt, Hal đáp lại Asya với chút khó chịu:

"Biết cách đối phó với tớ là sao?"

"Can thiệp quá cũng không được, mà bỏ mặc lại càng không xong. Cậu đúng là một đối thủ khó nhằn đấy, Haruomi."

Asya vừa cười khúc khích vừa ưỡn bộ ngực phẳng lì của mình ra.

Trông cô như đang khoe khoang rằng mình mới là người quen biết con người này lâu nhất.

"Tớ không phải đối thủ khó nhằn gì hết. Về cơ bản, tớ thích nhất là được yên thân... Mà nói gì thì nói, Juujouji đúng là một cô gái kỳ lạ khi lại muốn dọn dẹp cái nhà này."

Hal thì thầm với tất cả sự chân thành.

"Tớ thật sự khá bất ngờ đấy. Không ngờ lại có thể quen biết một người toát ra vẻ nữ tính đến vậy."

"...Haruomi? Cậu vừa nói gì thế?"

Hal lặp lại y nguyên suy nghĩ của mình, khiến Asya chết sững với vẻ mặt không thể tin nổi.

"Toát ra vẻ nữ tính đến vậy?"

"Ừ, đúng vậy. Sao cậu lại nói một câu như thế trước mặt cô bạn thân nhất của mình chứ!? C-c-c-chẳng khác nào cậu đang nói tớ rất thiếu nữ tính..."

"Nhưng mà cậu đúng là thiếu nữ tính thật còn gì, đúng không Asya?"

Về chuyện là bạn thân, Hal chẳng ngần ngại thừa nhận.

Nhưng cậu khó mà đồng tình với vế sau trong lời cô nói.

"Cậu có bao giờ quan tâm đến điều kiện ăn ở dù đang ở nước nào đâu. Cậu cũng chẳng hề bận tâm đến một mớ hỗn độn, chỉ đơn giản cho rằng ở lâu rồi sẽ quen thôi."

Asya đáng lẽ phải là một người khá giàu có.

Thế nhưng, cô chưa bao giờ đòi hỏi phải sống ở khu dân cư cao cấp hay căn hộ hạng sang. Phần lớn thời gian, cô sẽ chọn những căn hộ một phòng trong các khu nhà tập thể với nội thất đơn giản.

"C-chuyện đó thì liên quan gì chứ? Dù thức hay ngủ, con người ta chỉ cần một chỗ ngả lưng to bằng cái chiếu là đủ sống rồi. Hơn nữa, nửa năm không dọn dẹp thì cũng có chết ai đâu... Mà thôi, vấn đề quan trọng ở đây là sự nữ tính."

Cô bạn thuở nhỏ ho khan một tiếng.

"Tạm gác chuyện lối sống sang một bên, tớ phải chỉ ra rằng ẩm thực mới là sở trường của tớ. Chắc chắn là cậu phải biết rất rõ tài nấu nướng của tớ chứ, Haruomi?"

"Ừ, chuyện đó thì tớ không bao giờ quên được."

Tài nấu ăn của Asya quả thực rất "chân thật".

Suy cho cùng, cô thậm chí còn có thể thực hiện hoàn hảo công đoạn "làm thịt gia cầm sống rồi sơ chế thành phẩm". Chưa kể đến việc còn tự mình vác cả súng săn đi bắn chim trời về làm nguyên liệu...

Thế nên, so với sự nữ tính, thứ mà Hal cảm nhận được rõ hơn là một sức sống hoang dã mãnh liệt.

Nếu các nàng tiên là cư dân của núi rừng và những môi trường tự nhiên khác, thì cô bạn thuở nhỏ này thường xuyên hành động đúng chất một đứa con của thiên nhiên, kể cả về ngoại hình.

"Vậy thì, cho tớ một chút thời gian!"

Asya nói với vẻ mặt căng thẳng.

"Cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi. Tớ sẽ chuẩn bị một bữa thật ngon để đãi cậu, nên làm ơn hãy rút lại lời đánh giá rằng sự nữ tính của tớ thua kém Orihime-san đi."

"Nghe như một thử thách khó nhằn nhỉ..."

"Đừng lo, tớ sẽ cho cậu thấy tài năng tiềm ẩn mà tớ đã che giấu bấy lâu!"

"Nhưng chẳng phải lát nữa cậu cần đến Dinh thự sao?"

"Cũng không có gì khẩn cấp. Đi muộn một chút cũng không sao. Vậy nhé, tớ đi mua nguyên liệu đây!"

Nói rồi, Asya chạy lon ton ra cửa phòng.

Nhưng ngay khi sắp bước ra hành lang, cô lại ngoảnh lại nhìn cậu.

À mà này, nói rõ luôn nhé, tôi không có ý tỏ vẻ yếu đuối trước mặt cậu đâu, Hal, không phải vì tôi đang ganh đua với Orihime đâu nhé. Chẳng qua là do lòng tự tôn của con gái tôi không cho phép thôi mà...

"Thật sao? Ừm, được thôi, tôi hiểu rồi. Suýt chút nữa thì hiểu lầm đấy."

Đáp lại lời giải thích có ý "đính chính" của cô bạn thân từ bé, Hal thản nhiên gật đầu.

Chẳng hiểu sao, điều này lại khiến Asya nhìn Hal bằng ánh mắt hệt như một chú chó con bị thương. Cô bé lườm Hal, lắp bắp nói "T-tớ đi đây" rồi bỏ ra khỏi phòng.

"...Xem ra Asya vẫn còn khá sĩ diện con gái nhỉ."

Lầm bầm một mình, Hal ngồi xuống trước bàn máy tính. Anh ấy đưa tay di chuột, chiếc máy tính liền bừng tỉnh khỏi chế độ ngủ, màn hình sáng trưng.

"Hy vọng trong kho dữ liệu của Bố có thứ gì đó có thể làm sáng tỏ chuyện tối qua..."

Dù Orihime đã dặn dò nghỉ ngơi, Hal vẫn có những nỗi lo riêng không thể phớt lờ. Anh bắt đầu cuộc tìm kiếm, lục lọi trong chiếc máy tính chứa bộ sưu tập sách và ghi chép nghiên cứu của cha, cả trong ổ đĩa ngoài được kết nối. Sự biến đổi kỳ lạ của cơ thể anh ấy đã xảy ra vào đêm hôm trước. Dù chỉ một chút thôi, liệu có manh mối nào ở đâu đó có thể gỡ rối bí ẩn này không? Vì mọi chuyện đều bắt đầu từ "viên đá" trong di vật của người cha quá cố, Hal vẫn còn chút hy vọng.

Nhắc mới nhớ, cái nguồn thông tin lớn nhất, Hinokagutsuchi, đã biến đi đâu mất tiêu rồi nhỉ? Vừa lúc Hal chợt nhớ đến con quỷ tự xưng đã lâu không thấy tăm hơi...

"Aaaaaaahhh!?"

"Juujouji!?"

Nghe thấy tiếng hét, Hal lập tức đứng phắt dậy. Trong nhà lẽ ra không có gì nguy hiểm. Thế nhưng, chuyện của Raak Al Soth vẫn còn bỏ ngỏ, không thể đảm bảo con rồng đó sẽ không dốc sức tìm anh để ra tay... Lo sợ kịch bản tồi tệ nhất, Hal chạy vội về phía phát ra âm thanh – đó chính là phòng khách nhà Hal.

"Có chuyện gì vậy!?"

Hal gặng hỏi. Orihime vẫn còn đứng sững, mặt mày đờ đẫn vì sốc. Cô ấy đã cởi áo khoác đồng phục, xắn tay áo sơ mi trắng lên và tay cầm một chiếc khăn lau. Trong góc phòng khách, một chiếc xô và một miếng giẻ cũng nằm đó, sẵn sàng cho công việc. Cô ấy không hề có vết thương nào rõ ràng bên ngoài. Orihime trông vẫn lành lặn.

"À, tôi xin lỗi nhé, tôi hét lớn quá. Có làm cậu giật mình không?"

"...Không đến nỗi. Cậu thấy chuột à?"

Dù hơi cụt hứng, Hal vẫn hỏi. Ngôi nhà này không chỉ cũ kỹ mà còn bị bỏ hoang cho đến tận gần đây. Cũng chẳng lạ gì nếu có mấy con vật ấy. Nhưng Orihime lắc đầu. Sau khi suy nghĩ một lát, cô ấy xích lại gần Hal.

"Ừm, Hal-kun này, cậu từng nhắc đến chuyện nguyền rủa hay ma quỷ đúng không? Tôi chỉ hỏi theo hướng đó thôi nhé... Không lẽ nhà cậu có cái đó thật sao?"

Một câu hỏi không đầu không đuôi. Orihime dường như đang đề phòng một thứ gì đó. Thấy cô bạn cùng lớp có vẻ hơi lo lắng, Hal hiểu ngay ý cô ấy. Đồng thời, một khả năng khác chợt lóe lên trong đầu anh.

"Không lẽ cậu nhìn thấy một cô gái mặc kimono đỏ?"

"—Quả đúng là vậy! Đó là ma sao!?"

Có thể nói từ "ma" một cách thản nhiên đến vậy, Orihime chắc chắn cùng thế hệ với Hal. Suy cho cùng, họ đều sinh ra và lớn lên trong thời đại rồng là những sinh vật tồn tại hiển nhiên. Nên dù có gặp hiện tượng siêu nhiên, họ vẫn có thể nhanh chóng giữ được bình tĩnh.

"Ồ... Cái đó á? Tôi cũng không rõ lắm. Với lại, tôi chỉ nhìn thấy nó vài ba lần thôi mà..."

Hal trả lời qua loa, mơ hồ. Về cơ bản, anh ấy không nói dối.

"Tôi hiểu rồi. Nhưng cô ấy lại nói mấy lời kỳ lạ với tôi."

"Lời kỳ lạ?"

"Vâng. Đại loại như 'Cô có muốn một con xà yêu không?' Cũng có một đống thứ linh tinh khác nữa, nhưng tôi quá bất ngờ nên không kịp nhớ hết."

Không phải là vô tình bị nhìn thấy, mà là cô ta đang tiếp cận Orihime với ý đồ gì đó ư?

Nghi ngờ ý đồ của Hinokagutsuchi, Hal không khỏi nhíu mày suy tư. Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc từ hành lang vọng lại.

"Hal và Orihime, Hiiragi vừa gửi tin đến!"

Asya chạy ùa vào, thở hổn hển. Lẽ ra cô ấy đã đi mua sắm, nhưng Hal không thấy túi nào trong tay cô. Chắc Asya đã quay về ngay trước khi bước vào cửa hàng.

Trong lòng dấy lên linh cảm chẳng lành, Hal quay sang nhìn cô bạn thân từ bé. Orihime cũng nhìn theo.

"Con rồng tinh anh xuất hiện ở Cổ Tokyo tối qua đã được định vị rồi! Là ở Dinh thự Shin-Kiba. Nghe nói một tiếng trước nó đã tấn công và chiếm đóng Dinh thự, rồi bắt luôn em họ của Orihime, người tình cờ có mặt ở đó, cùng với 'xà yêu' của cô ấy."

Bình thường, Asya chắc sẽ hoảng loạn và bối rối đến tột độ. Nhưng những lúc thế này, cô bạn thân từ bé chưa bao giờ mất bình tĩnh. Để chuẩn bị cho trận chiến sắp tới, cô ấy đã tự động bật chế độ "khẩn cấp". Oai phong, không chút sợ hãi, hoàn hảo, điềm tĩnh. Và sắc sảo như một thanh kiếm.

Mặt khác, Orihime lại ngây người, không biết phải làm gì sau khi nghe tin về tai ương của em họ mình.

"Hazumi, không thể nào!?"

Cô ấy rõ ràng đã sốc, và mất hết phương hướng. Nhưng cũng chẳng thể trách cô ấy được. Orihime vẫn chưa phải là phù thủy. Kinh nghiệm chiến đấu duy nhất của cô là tối qua, khi cô là người được bảo vệ.

Trong khi đó, Hal lại trưng ra vẻ mặt căng thẳng. Chuyện xảy ra tối qua không thể nào không liên quan đến hành động của Soth. Mà phải nói là hoàn toàn ngược lại. Mục tiêu thật sự của Soth là Hal và Hinokagutsuchi, phải không? Em họ của Orihime chỉ là vô tình bị cuốn vào chuyện này thôi sao—

Một giờ sau đó, Hal, Orihime và Asya đã có mặt tại khu vực Shin-Kiba. Khu vực quanh Dinh thự, nằm gần Vịnh Tokyo, đã bị cảnh sát và lực lượng chống bạo động của khu vực đó phong tỏa.

Cảnh sát mặc đồng phục có mặt khắp nơi. Qua trang bị và các phương tiện chuyên dụng, có thể thấy Sở Cảnh sát Đô thành đã điều động lực lượng cứu hộ đô thị.

Hiện tại, mọi người dân và phương tiện đều bị cấm ra vào khu vực này.

Những người duy nhất được phép tiếp cận là các "chuyên gia" như Asya, được mời đến để giải quyết tình hình.

Ngay khi họ bước vào khu vực bị phong tỏa, một thanh niên lập tức đi thẳng về phía họ.

Giữa hàng loạt cảnh sát mặc đồng phục, anh ta là người duy nhất vận một bộ vest công sở cũ kỹ, trông hệt như một thám tử thường phục.

"Chào."

"Kenjou-san sao? Sao anh lại ở đây?"

Asya mắt mở to nhìn chằm chằm. Kenjou Genya, quản lý hiệu sách cũ Mirokudou kiêm nhân viên SAURU, cũng cười gượng gạo đáp lại.

"Theo lệnh của sếp tôi... Hiiragi-san. Cô ấy cử tôi đến đây để hỗ trợ cô lúc này, Asya-san. Chúng ta đi đến kia đã rồi tôi sẽ giải thích tình hình."

Asya, Hal và Orihime lần lượt đi theo Kenjou.

"Để tôi nói rõ điều này trước. Đừng ảo tưởng rằng có thể đến gần Biệt Thự hơn một cây số. Ma lực kinh hoàng đang lan tỏa ở đó, nên việc tiếp cận nó đã rất nguy hiểm rồi."

Kenjou đặt mép bàn tay lên cổ, làm một động tác cắt.

Ý anh ta là—Sẽ chết sao? Hal và Asya im lặng gật đầu, còn Orihime thì nhăn mặt.

Dẫn đường, Kenjou đưa bộ ba đến một căn lều tạm.

Trên chiếc bàn gấp đặt một bản đồ khu vực và vài chiếc ống nhòm.

"Dùng mấy cái này để nhìn về phía Biệt Thự."

Vì có đủ dùng, mỗi người tự lấy một chiếc ống nhòm.

Khu vực này được quy hoạch để tái phát triển, rõ ràng chủ yếu là đất trống.

Nhà cửa và người dân cực kỳ thưa thớt, tầm nhìn rất tốt. Qua ống nhòm, có thể nhìn rõ Biệt Thự quen thuộc.

Hơn nữa, ở bờ biển cách đó không xa, có một vật thể không thể bỏ qua.

Được biết, đó là khu đất lấn biển, trước đây từng là bãi rác.

"Đó là—Minadzuki sao!?"

Orihime thốt lên. Một khối lăng trụ tam giác trong suốt đang đứng sừng sững trên vùng đất cạnh biển.

Khối lăng trụ tam giác này nhỏ hơn nhiều so với khối Monolith sừng sững trên Cố Đô Tokyo. Cao khoảng ba mươi mét, nó trông như một khối Monolith thu nhỏ.

Một "xà thần" mà Hal từng thấy trước đây đang cuộn tròn quanh khối lăng trụ.

Cơ thể nó có màu ngọc lục bảo. Tay phải và móng vuốt, đóng vai trò như sừng, đặc biệt lớn.

Đó chính là Minadzuki, quái vật Leviathan mang hình dáng rồng rắn phương Đông.

Cuộn quanh khối lăng trụ tam giác đều trong suốt, trông nó như một con rắn quấn quanh một cây gậy dài—Thêm vào đó, một cây kim loại, thậm chí còn dài hơn cả thân mình nó, đang găm chặt vào lưng nó.

Xuyên qua Minadzuki, cây kim đã ghim chặt nó vào khối Monolith thu nhỏ.

"Vẫn còn sống... Đang ngủ sao?"

Sau khi chết, cơ thể của một Leviathan sẽ biến mất khỏi thế giới.

Thấy đôi mắt Minadzuki nhắm nghiền, Hal lẩm bẩm một mình.

"Nó vẫn luôn như vậy, không hề nhúc nhích. Nó cũng không hóa thành dạng linh thể. Tên tinh anh đã chiếm giữ Biệt Thự—cái tên khốn Soth đó, đúng không? Tên đó dường như đã triển khai một loại ma thuật nào đó," Kenjou báo cáo.

Asya cũng chăm chú nhìn khối Monolith thu nhỏ qua ống nhòm.

Ánh mắt cô dừng lại ở một mặt nhất định của khối lăng trụ tam giác. Trên đó khắc mười lăm ký tự ma thuật của Ruruk Soun.

"Asya, cô có biết những ký tự ma thuật đó có ý nghĩa gì không?"

"'Sự sống' và 'linh lực'... Tôi nghĩ đó là ý nghĩa sơ lược của sự sắp đặt này."

Ánh mắt và biểu cảm của Asya vô cùng nghiêm nghị và kiên quyết.

Gương mặt xinh đẹp tựa tiên nữ của cô trở nên sắc sảo và đầy cá tính hơn. Mỗi khi chứng kiến cô bạn thanh mai trúc mã ở trạng thái này, Hal luôn cảm thấy lòng mình rung động.

"H-Hazumi có ổn không? Khi Minadzuki đã như thế này rồi—"

"Tôi nghĩ cô ấy vẫn bình an vô sự. Nếu có chuyện gì xảy ra với phù thủy và người lập khế ước, thì 'xà thần' cũng sẽ biến mất," Asya đáp lại Orihime đang hoảng loạn bằng một trí tuệ vượt trội so với vẻ thường ngày của cô.

Leviathan vốn là những sinh vật nhân tạo không có thể xác. Điều giúp chúng tồn tại ở thế giới hiện tại chính là khế ước giữa "xà thần" và phù thủy. Nếu phù thủy chết, khế ước bị vô hiệu hóa, thì thể xác gắn kết Leviathan với thế giới sẽ tự nhiên tan rã—nói cách khác, cái chết sẽ đến.

Orihime thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, Kenjou bổ sung thêm thông tin:

"Hiện tại, sếp tôi đang gửi yêu cầu đến các phù thủy và nhà tài trợ ở nhiều nơi, nhờ họ hỗ trợ giải quyết tình hình. Nhưng vì kẻ địch là tinh anh, nên mọi người có vẻ khá e ngại không muốn ra mặt."

"Rủi ro khi phái 'xà thần' quý giá ra trận là quá lớn, phải không?"

"Ôi, Asya-san. Ưm..."

Orihime ban đầu muốn nói gì đó với Asya nhưng lại ngập ngừng giữa chừng.

Cô bạn cùng lớp của Hal dù tính cách thẳng thắn nhưng lại rất biết nghĩ cho cảm xúc của người khác.

Nếu cô nói ra những suy nghĩ và cảm xúc hiện tại của mình, có lẽ người bạn mới quen của cô có thể sẽ bị đẩy vào hiểm nguy vô vọng. Tuy nhiên, Asya chưa bao giờ khiến người khác phải thất vọng.

Cô nhìn chằm chằm vào khối Monolith thu nhỏ và 'xà thần' Minadzuki đang ngủ một lúc lâu.

Rồi sau khi chuyển ánh mắt sang Biệt Thự và trầm ngâm suy nghĩ nhiều lần—cô chậm rãi lên tiếng:

"Hãy để chiến trường này là nơi an nghỉ cuối cùng của Rushalka."

Giọng Asya tràn đầy sự quyết tâm điềm tĩnh.

"Có một con rồng tinh anh làm kẻ thù cuối cùng có lẽ khá phù hợp. Chúng ta vẫn chưa thanh toán món nợ với Soth vì những gì hắn đã làm ở Cố Đô Tokyo, vậy hãy cho hắn thấy Rushalka sẽ thế nào khi dốc toàn lực."

Asya là một chiến binh dày dặn kinh nghiệm với người bạn đồng hành kiên cường và xinh đẹp của mình.

Nhưng giờ đây, người bạn đồng hành của cô đang đứng bên bờ vực cái chết.

Giải phóng sức mạnh đến cực hạn có lẽ sẽ đẩy nhanh sự sụp đổ của cơ thể vốn không thể chịu đựng được áp lực. Asya chắc hẳn đã hiểu rõ điều này khi cô tuyên bố quyết định chiến đấu.

Tuy nhiên, Rushalka còn giữ được bao nhiêu "sức mạnh thật sự" đây?

Năm phút, mười phút, hay thậm chí còn ít hơn... Khả năng thắng của cô bạn thanh mai trúc mã gần như là con số không.