The Leviathan of the Covenant

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

235 2722

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

58 427

Death

(Đang ra)

Death

楚寒衣青

Dẫn nhập: Ác ma vốn tàn nhẫn và quỷ quyệt.

9 2

Magika No Kenshi To Shoukan Maou

(Đang ra)

Magika No Kenshi To Shoukan Maou

Mihara Mitsuki

Kazuki, một kiếm sĩ bậc thầy, đã có được một Enigma từ vị thần điều khiển phép triệu hồi ma thuật, và gia nhập khoa ma thuật của Học viện Kỵ sĩ Quốc gia. Kazuki, người được cho là sẽ cải thiện kiếm th

86 5

Chrome Shelled Regios

(Đang ra)

Chrome Shelled Regios

Shūsuke Amagi

Một lần nữa, Layfon bị buộc phải quay trở lại thế giới Quái vật bẩn thỉu và bảo vệ thành phố nơi anh sống. Nhưng những bí mật của thế giới này vẫn chưa được hé lộ.

128 4277

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

60 3

Tập 01 - Chương 2: Chap 2: - Towards the Covenant Ritual

Căn nhà Juujouji, nơi Orihime lớn lên từ tấm bé, vốn không hề quy định giờ giới nghiêm. Dẫu vậy, điều đó chẳng có nghĩa là được tự do vô kỷ luật. Dù chẳng có giờ giấc cố định, nhưng đổi lại, Orihime lại phải tự ý thức, tự phán đoán để định ra cho mình giờ về nhà phù hợp với một thiếu nữ mười lăm tuổi, rồi nhất nhất tuân thủ theo đó.

Vậy mà hôm nay, cô bé lại về nhà khá muộn, mãi đến 11 giờ đêm mới về tới nơi. Chuyện là, cô đã lén lút lẻn vào Biệt thự Phù thủy đầy rẫy bất tiện và đụng độ phải một con rồng.

Về đến nhà, điều đầu tiên Orihime làm là tìm đến phòng ông nội.

Orihime bước chậm rãi dọc hành lang, len qua tòa nhà gỗ đã có tuổi đời tròn một trăm bốn mươi năm này. Chỉ những người địa phương am hiểu mới biết, dinh thự Juujouji là một phủ đệ của võ sĩ samurai. Bởi vậy, đương nhiên nơi đây có một hành lang dài nhìn ra toàn bộ khoảng sân trong, và khỏi phải nói, phòng ngủ của ông nội, kiêm luôn thư phòng, cũng là một căn phòng kiểu Nhật.

Cánh cửa shoji đang mở. Từ hành lang nhìn vào, Orihime thấy ông nội đang ngồi trên chiếc ghế bệt – loại ghế thường dùng trên sàn chiếu tatami.

“Ông ơi, cháu về rồi ạ.”

“Ừ.”

Sau vụ chạm trán với rồng, Orihime đã gọi điện về nhà báo trước và giải thích rõ ngọn ngành mọi chuyện. Thế nên, cô chỉ chào hỏi đơn giản để báo mình đã về, còn ông nội cũng chỉ gật đầu đáp lại ngắn gọn. Thế nhưng, bất ngờ thay, ông nội lại nghiêm nghị lên tiếng: “Dù có trường hợp khẩn cấp, cháu không thấy mình về hơi muộn sao? Thiếu nữ thì nên biết đường về nhà sớm hơn chút chứ?”

Dù đã ngoài bảy mươi, nhưng thân thể ông nội vẫn hết sức cường tráng. Có lẽ là nhờ tập kiếm đạo từ thuở thiếu thời. Hơn nữa, ông từng là giám đốc điều hành cấp cao tại một hãng sản xuất ô tô nào đó, là một nhân vật tiếng tăm xuất thân từ dòng dõi võ sĩ samurai danh giá có từ thời Muromachi. Tính tình cổ hủ, ông lại đặc biệt thích mặc trang phục truyền thống Nhật Bản.

Cũng bởi nhiều lý do kể trên, mỗi khi không hài lòng, ông luôn tỏa ra một áp lực đáng sợ nhưng lại tĩnh lặng lạ thường.

Dẫu vậy, Orihime vẫn thản nhiên đáp lại không chút sợ hãi: “Ông nói ngốc nghếch gì thế. Đúng là ‘rắn’ của Minadzuki… Hazumi đã đánh bại con rồng, nhưng đâu phải cháu có thể về ngay được.”

“Hừm.”

“Cơ thể Hazumi yếu ớt lắm. Cháu nghe nói mỗi lần dùng ‘rắn’ là cô bé lại nằm bẹp dí trên giường.”

“Nhưng Orihime—”

“Thấy lo quá, cháu qua thăm xem sao. Ồ, cô bé có vẻ khá năng động dù hơi sốt, nên chắc cháu cũng yên tâm phần nào rồi.”

“À… à phải.”

“Với cả, rồng tấn công thì tàu cũng ngừng chạy, đúng không ạ? Thế thì tất nhiên là phải tốn thời gian về nhà hơn bình thường rồi, bởi đoạn đường bộ khá xa mà.”

“Nếu vậy thì cháu có thể gọi taxi mà.”

“Những lúc khó khăn như vầy, taxi nên nhường cho những người thực sự cần đến. Cháu khỏe hơn khối người và sức bền cũng tốt, đi bộ quãng đường bốn ga thì có đáng gì đâu. Vả lại, gọi taxi chẳng phải là phung phí tiền của sao?”

“Số tiền cỏn con này, ông cháu kiểu gì cũng bằng lòng trả mà!”

Ông nội đã đánh mất vẻ điềm tĩnh ban nãy. Có lẽ vì gia đình chỉ có hai ông cháu, nên ông nội đôi khi có sự bảo bọc thái quá trong một vài phương diện. Dù áp dụng phương pháp giáo dục khắc nghiệt, ông vẫn cực kỳ cưng chiều Orihime.

“Không ạ. Tiền cháu không tự kiếm được, không thể phung phí quá.”

“Khụ khụ.”

Có lẽ thấy xấu hổ, ông nội hắng giọng, đánh trống lảng.

“Tổ chức đó đã gửi thông báo. Người chủ trì nghi thức có vẻ đã sẵn sàng và hai ngày nữa sẽ đến nhà để giải thích nhiều chuyện quan trọng. Cháu thu xếp thời gian cho việc đó đi.”

“Nghi thức ư? Vậy là cuối cùng cháu có thể trở thành…”

“Phải. Phía chúng ta đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, bây giờ tất cả tùy thuộc vào cháu đó.”

Cơ duyên định sẵn xem ra đã đến. Orihime gật đầu lia lịa.

“Cháu hiểu rồi ạ. Cháu nhất định sẽ chuẩn bị sẵn sàng tâm lý—À, cháu ăn trên đường rồi vì đói meo, vậy để dành bữa tối nay cho bữa sáng mai nhé.”

Bữa tối ở nhà Juujouji được người giúp việc trong nhà đích thân chuẩn bị mỗi ngày. Orihime dường như muốn ăn cho hết thật nhiều thức ăn để đền đáp công sức người giúp việc. Mà nói mới nhớ, sau chuyện đó, người bạn cùng lớp cô tình cờ gặp hôm nay đã giải quyết bữa tối thế nào rồi nhỉ?

Rời phòng ông nội, Orihime lẩm bẩm một mình khi bước một mình trên hành lang.

“Mình cũng có được mời đâu.”

Sau trận chiến, cô gái tóc vàng tên Asya đã kêu ca “Tôi đói rồi!” Thế là, Haruga Haruomi – bạn cùng lớp của Orihime – gật đầu đáp “Ăn tối cùng nhau nhé? Chúng ta lén lút tìm chỗ nào có thể chuẩn bị đồ ăn.” Rồi cả hai bỏ đi.

Trước khi đi, cậu ta chỉ nói với Orihime đúng một câu: “Hẹn gặp ở trường nhé!”

“Cứ cảm giác như cậu ta cố tình lảng tránh mình… Mình suy nghĩ quá nhiều rồi sao? Mình đâu nhớ đã làm gì để khiến bản thân bị ghét đâu. Mà chúng ta còn chẳng mấy khi nói chuyện với nhau nữa.”

Cậu bạn cùng lớp này thoạt nhìn đã thấy khá “quái đản” rồi. Vẻ mặt lạnh lùng và giọng điệu của cậu ta đặc biệt đáng nhớ. Rốt cuộc cậu ta là ai nhỉ? Lòng hiếu kỳ của Orihime bỗng trỗi dậy.

“Này Haruga-kun, cậu có thể kể cho tớ về cậu được không?”

“Cái quái gì thế này…?” Hal lẩm bẩm đáp lại khi bất ngờ bị cô bạn cùng bàn hỏi.

Chuyện này xảy ra vào buổi sáng trước giờ sinh hoạt, ngay khi Hal vừa vào lớp và ngồi xuống chỗ.

“Juujouji-san, cậu có lẽ đã bỏ sót nhiều thứ quá rồi chăng?”

“Chúng ta đều cùng khối, cậu cứ gọi thẳng tên tớ cũng được. Nhưng mà, gọi thẳng tên con trai thì có vẻ bất lịch sự, nên tớ sẽ giữ nguyên hậu tố ‘-kun’ khi gọi cậu nhé.”

“Vậy, Juujouji, cậu muốn biết gì về tớ?”

Tính cách của Juujouji Orihime quả thực không hề biết sợ là gì. Hal đoan chắc hôm nay cô nàng sẽ tìm cách bắt chuyện với mình. Ai dè lại sớm tinh mơ thế này, đường đột đến vậy… Cái chỗ ngồi cạnh nhau đáng nguyền rủa! Mà khoan, Hal còn nhận ra một điều nữa—Vừa nãy mình đã ngoan ngoãn gọi cô ta bằng họ, chẳng có tí kính ngữ nào.

Xem ra, Orihime rất giỏi lôi người khác vào guồng của mình.

“Trước hết, mong Haruga-kun giới thiệu đôi chút về bản thân được không?”

“Quốc tịch Nhật Bản, nam giới, hiện sống tại quận Sumida. Giấy tờ tùy thân ghi rõ học sinh cấp ba. Thế đủ chưa?”

“Điều tôi quan tâm là những chi tiết trong hồ sơ Haruga-kun vừa cố tình bỏ qua đó.”

“Dù trông thế nào thì tôi cũng là người khá cẩn trọng với thông tin cá nhân. Chiều cao cân nặng thì tôi có thể nói, nhưng ba vòng thì xin cô tha cho.”

“Thôi mà, tôi không quan tâm mấy chuyện đó đâu. Haruga-kun, tôi muốn biết những kiến thức cậu có được ngoài trường học, và cả chuyện đã xảy ra ở đằng kia hôm qua nữa. Tuy nhiên—”

Hal giật bắn mình, bởi Orihime đột nhiên kề sát mặt lại.

Cô nàng nhanh nhẹn nhoài người về phía trước, hướng khuôn mặt đoan trang xinh đẹp về phía anh, nhìn thẳng vào mắt anh.

Hal bỗng thấy một sự đoan chắc dâng lên trong lòng. Anh và cô gái này chắc chắn không hợp nhau chút nào.

Thật đúng là một ca khó nhằn—Với một chàng trai như Haruga Haruomi, người đã tự nguyện bước chân vào bóng tối, thì một cô gái như cô, từ thể chất đến tâm hồn đều hoàn toàn được cấu thành từ ánh sáng, thật sự quá chói mắt để nhìn.

Mà đúng hơn, phải chăng chỉ cần có cô ở bên, anh đã không thể nào tĩnh tâm? Hay nói cách khác, anh vô thức muốn tránh mặt cô?

“Haruga-kun, có phải cậu đang cố tránh mặt tôi không?”

Và nữa, cô ta tuyệt nhiên không hề chậm hiểu. Cực kỳ sắc sảo.

“Có phải hôm qua tôi đã vô tình làm cậu phật lòng chút nào không? Nếu vậy thì tôi xin lỗi. Tôi vốn khá bốc đồng, nên đôi khi vô ý nói chuyện với người khác kiểu như vậy.”

Cô gái này có lẽ cũng biết quan tâm người xung quanh. Đêm qua, ngay cả khi đối mặt với hiểm nguy, cô ta vẫn còn cố gắng cứu Hal.

Càng lúc càng chói mắt, càng lúc càng phiền phức. Hal thở dài.

“Đột nhiên hỏi dồn dập những câu tò mò như vậy quả là bất lịch sự. Hôm nay, tôi chỉ muốn thông báo rằng tôi rất hứng thú với cậu. Bữa khác chúng ta lại trò chuyện nhé.”

“Cảm ơn cô rất nhiều vì điều đó…”

Trong lúc trả lời qua loa, Hal nhận ra một điều.

Một vài bạn học đang nhìn chằm chằm về phía họ với ánh mắt ngạc nhiên.

Một bạn nữ ngồi ở phía trước bên phải, Mutou-san, và Funaki-san ở bàn phía trước cô bé đó.

Hai cô bé này rõ ràng đã vô tình nghe lỏm được cuộc trò chuyện của Hal và Orihime.

Orihime vẫn bắt chuyện với Hal bằng giọng điệu và thái độ vui vẻ thường thấy của mình. Ngồi gần đó, mấy cô bé kia nghe được cũng là lẽ đương nhiên.

Hal thì chẳng bận tâm, cũng chẳng cảm thấy cần phải làm gì đặc biệt về chuyện đó.

Tuy nhiên, anh sẽ phải hối hận sâu sắc vì sự chủ quan của mình vào lúc đó…

Ngày hôm đó, Hal thấy những tiết học dài hơn bình thường rất nhiều.

Có lẽ là do cô bạn bàn bên, Orihime, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào anh. Cứ để ý thấy ánh mắt của cô là Hal lại không sao tĩnh tâm được, đành phải giả vờ như không biết gì.

Hal chưa từng ngờ có ngày mình lại trở thành mục tiêu được chú ý của một thành viên khác giới…

Dù có phản ứng cảm xúc lạ lùng, Hal vẫn một lòng chờ đợi tất cả các tiết học kết thúc.

Tan học, Hal cẩn thận tránh ánh mắt của cô bạn bàn bên, vội vã rời khỏi lớp học.

Nhanh chóng chạy tới nhà ga, anh bắt Tuyến vòng New Town đến Togashikomagata.

Sau mười phút đi bộ từ nhà ga và bước vào Mirokudou ở tầng bốn của một tòa nhà cho thuê đa năng, Hal bắt đầu càu nhàu:

“Thật là xui xẻo. Đóng vai học sinh nghiêm túc cái nỗi gì chứ. Con người đúng là không hợp để làm những việc mình không quen.”

Trong hiệu sách cũ ít khách ghé thăm này, chỉ có những người quen của Hal.

Cụ thể là người quản lý cửa hàng kiêm nhân viên SAURU, anh Kenjou, cùng với cô bạn thanh mai trúc mã của Hal, Asya.

“Haruomi, cậu làm sao thế? Trông cậu không khỏe chút nào.”

“Đương nhiên là tôi không khỏe rồi. Ban đầu tôi định tiếp tục đóng vai một chàng trai bình thường, chẳng gây ấn tượng gì một thời gian nữa rồi sẽ rút khỏi trường vào thời điểm thích hợp, nhưng giờ tôi lại bị người khác tò mò một cách kỳ lạ rồi…” Hal đáp, đoạn anh gãi đầu một cách bất lịch sự.

“Asya, dù vẻ ngoài cậu đoan trang, thanh lịch, mơ màng vậy đó, nhưng bên trong thì như con dã thú khát máu, rốt cuộc thì tôi vẫn hợp với cậu nhất. Mọi chuyện cứ dễ dàng làm sao khi tôi chẳng cần tốn công đối phó hết sức.”

“Tạm gác chuyện hợp nhau sang một bên, cá nhân tôi rất ghê tởm cái kiểu vu khống ác ý của cậu đó!”

“Thôi được rồi, bỏ qua chuyện đó đi. Kenjou-san, tôi chắc là bị rối loạn tâm thần rồi phải không? Nhìn xem, ban nãy có những triệu chứng hoảng loạn không thể giải thích được. Chắc chắn là một vở kịch vô nghĩa của Tiến sĩ Freud đang diễn ra trong sâu thẳm tâm trí tôi.”

Trong lúc chạm trán với rồng, Hal đã trải qua cảm giác tê liệt toàn thân và ảo giác.

Dù sau đó Asya đã đi cùng anh đến bệnh viện kiểm tra y tế, nhưng mọi xét nghiệm, kể cả về tâm thần, đều cho kết quả “bình thường”.

Dù vậy, Hal vẫn khăng khăng cho rằng mình đã mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD).

Một phần là do anh tự huyễn hoặc bản thân. Nếu không, anh sẽ khó lòng chấp nhận chứng mất kiểm soát vận động đột ngột và bất thường đó.

“Do đó, tôi muốn tạm thời rời Tokyo và nhân cơ hội này đi trị liệu. Anh có thể giúp tôi giải thích với Hiiragi-san được không?”

“Ồ, việc này đột ngột thật đấy. Cậu không cần giúp tiểu thư Asya sao?”

“Đúng là một ý hay ho đấy. Nè, ít nhất thì cậu cũng nên hỏi ý kiến tôi một tiếng chứ.”

Tiếp lời Kenjou, Asya bĩu môi, trông mặt rất bất mãn.

Cô ấy hẳn đã nhìn thấu ý đồ của Hal khi "lấy cớ này để chuồn khỏi Tokyo".

“Ôi trời, anh nghĩ thử xem. Mấy cái triệu chứng này mà ảnh hưởng đến công việc thì phiền lắm, chưa kể ở trường còn rắc rối to. Thế nên, tôi nghĩ cứ đi đâu đó thật xa nghỉ ngơi một thời gian là hợp lý nhất.”

“Làm ơn ra dáng người Nhật hơn một chút đi. Lúc như thế này càng phải thể hiện tinh thần làm việc chăm chỉ chứ.”

“À thì, cá nhân tôi cho rằng, giải pháp đào tẩu kiểu sống bốn năm ở một hòn đảo nhiệt đới rất phù hợp với giới trẻ.”

Đúng lúc hai người trẻ đang bắt đầu cãi cọ, Kenjou hờ hững ngắt lời: “Xin lỗi, nhưng công việc đã được sắp xếp rồi. Làm ơn từ bỏ kế hoạch trốn khỏi Tokyo ngay bây giờ.”

“Công việc ư… Nghe thật đột ngột,” Asya lẩm bẩm đáp lại thông báo bất ngờ kia.

“Thực ra, chúng ta đã được thuê từ khá lâu để giúp tiến hành một nghi lễ. Tuy nhiên, việc này cứ trì hoãn mãi vì bên chúng ta không thể tìm thấy một Vật Liệu Mộ Táng cho nghi lễ giao ước. Khách hàng có vẻ là người vừa giàu có vừa có quan hệ rộng. Trong cuộc gọi hôm qua, họ nói đã đảm bảo được vật phẩm đó rồi. Vì vậy, từ giờ trở đi mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió.”

Hai thành viên mới không hề ngờ rằng mình lại phải nhận một công việc kiểu này ngay từ đầu.

Một trong hai người, Hal, rũ vai xuống. Mặt khác, Asya lại lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

“Hề hề, cơ hội kiếm tiền hiếm có thế này sao lại bỏ lỡ được? Hay là chúng ta gác lại chuyện chuyển nhà cho đến khi xong việc này nhé? Được không, Haruomi?”

“Sẽ rất phiền nếu việc hủy bỏ công việc vào phút chót làm hỏng danh tiếng của tôi. Đương nhiên, chuyện chuyển nhà sẽ phải đợi thôi.”

Bên cạnh Asya đang hớn hở, Hal lẩm bẩm: “Ứng viên cho nghi lễ… Tôi đoán không nhầm thì tên họ cô ta là thứ gì đó ghê gớm như Juujouji chứ gì?”

“Trúng phóc. Tôi không ngờ cậu lại am hiểu chuyện bên ta đến vậy.”

Nghe Kenjou đáp lời đầy ấn tượng, Hal nhún vai. Không phải am hiểu, mà cậu ta chỉ đơn thuần là đã dự đoán được một diễn biến có thể xảy ra.

Nhớ lại hồ sơ về khuôn mặt lộng lẫy của Juujouji, Hal không khỏi muốn thở dài nhìn trời.

**Phần 2**

“Tình hình là thế này. Tôi là Haruga đến từ SAURU.”

“Lần này, có vẻ đến lượt tôi phải thốt lên ‘cái quái gì thế này’…”

Đó là 6 giờ tối ngày hôm sau, sau khi Hal được thông báo về công việc khẩn cấp. Cuộc trò chuyện này diễn ra giữa Hal và Orihime sau khi họ gặp nhau trong căn phòng kiểu Nhật của dinh thự Juujouji.

Asya và khách hàng, người hình như là ông của Orihime, cũng có mặt ở đó.

Orihime hơi khó chịu. Lý do thì ai cũng dễ dàng đoán ra. Có lẽ là do Hal đã cố gắng hết sức để tránh mặt cô ở trường hôm nay, rồi sau đó lại đột nhiên đến thăm nhà.

Mà thôi kệ. Vì giải thích thì phiền phức lắm…

“Orihime, đây là người con quen à?”

“Cháu là bạn cùng lớp với cháu gái ông ở trường.” Hal trả lời nhanh chóng. Cậu ta đã chuyển sang chế độ làm việc, thân thiện hơn bình thường 30%.

“Vậy cháu cũng là học sinh cấp ba à?”

“Vâng, nhưng xin ông cứ yên tâm. Tôi tin hồ sơ của tôi đã được gửi đến tay ông rồi, mọi thông tin đều chính xác đến từng chi tiết. Cho đến nay, tôi đã thành công trong chín trường hợp thu hồi Vật Liệu Mộ Táng, đồng thời có bốn lần tôi làm nhân viên hỗ trợ trong các nghi lễ đã hoàn thành tốt đẹp. Đây là tổng số thành tích của tôi trong ba năm qua.”

Orihime nhìn Hal đầy nghi ngờ khi cậu ta thao thao bất tuyệt với nụ cười giả tạo. Có lẽ là vì cô biết cậu ta đang hành xử khác thường lệ đến mức nào, nhưng Hal giả vờ không để ý. Giành được sự tin tưởng từ khách hàng—hay chính xác hơn là người đại diện—là điều quan trọng nhất.

“Hơn nữa, trong dịp này tôi chỉ đóng vai trò hỗ trợ. Anastasya đây sẽ chịu trách nhiệm thực hiện nghi lễ và đảm bảo an ninh. Thông tin về cô ấy hẳn đã được gửi đến ông rồi chứ?”

“Quả vậy. Cấp bậc Tông Sư… Thật vậy sao?”

Các phù thủy—những pháp sư—là những tài năng quý giá. Có lẽ chưa đến một trăm năm mươi người trong số họ trên toàn thế giới. Trong số đó, phần lớn nằm ở cấp độ 1 đến cấp độ 3, nhưng những phù thủy đạt cấp độ 4 trở lên, được SAURU gọi là “Tông Sư”, thì cực kỳ hiếm. Đặc biệt, Asya là một trong tám phù thủy cấp độ 5 duy nhất trên toàn thế giới. Chắc chắn có thể gọi cô là một người có tài năng đặc biệt hiếm có.

“Thật kinh ngạc khi một người sở hữu sức mạnh như vậy lại đích thân đến Tokyo…”

Asya mỉm cười khiêm tốn đáp lại ánh mắt của ông Orihime. Để vẻ đẹp như mơ của mình in sâu vào tâm trí người khác, cô khẽ gật đầu và cúi chào.

“Mặc dù đôi khi tôi nhận được những lời khen quá mức, tôi chỉ đơn giản là có nhiều cơ hội tham gia chiến đấu hơn các phù thủy khác thôi.”

Lời lẽ của cô ấy rất lịch sự nhưng lại toát lên sự tự tin vững vàng. Diễn xuất tuyệt vời, xuất sắc. Làm tốt lắm. Hal thầm khen ngợi cô.

Asya chắc chắn đang thể hiện vai trò của một phiên bản bản thân điềm tĩnh và bí ẩn đến không ngờ. Một phần của màn kịch là cô không ngồi xếp bằng trong căn phòng kiểu Nhật dù là người nước ngoài. Thay vào đó, cô ngồi thẳng tắp và trang trọng theo kiểu seiza.

Mặc dù hành vi như vậy không giống với người nước ngoài, nhưng nó lại làm nổi bật vẻ đẹp tựa tiên nữ của Asya, nên đó hoàn toàn là lựa chọn ưu việt nhất.

Trở lại lúc cô bạn thanh mai trúc mã của mình lần đầu đến Thị trấn Mới, Hal đã thảo luận với cô ấy trong một bữa ăn thịt nướng. Từ nay ở Nhật Bản, Hal sẽ là người phụ trách việc nói chuyện trong các “giao dịch”, trong khi Asya sẽ đóng vai trò người ít nói và bí ẩn, qua đó để lại ấn tượng tốt cho các nhà tài trợ. Nếu khách hàng có thể được thuyết phục nới lỏng các tiêu chuẩn giám sát và chi trả hào phóng hơn, cuộc sống trong công việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Thế nhưng, việc thảo luận về chủ đề bí ẩn trong một nhà hàng thịt nướng giữa khói và mùi hương thì quả thật nực cười hết sức…

Trước hết, xin cho phép tôi được dốc hết sức mình để đưa cô Orihime về làm đồng đội mới của chúng ta. Mọi người cứ yên tâm giao phó.

Asya hứa hẹn với vẻ ngoài một thần đồng non nớt nhưng chững chạc. Kiểu "làm màu" này thường hiệu quả trong việc lấy lòng các nhà tài trợ không chuyên. Lần này cũng vậy, mọi chuyện suôn sẻ như không. Ông của Orihime, vốn dĩ có vẻ nghiêm nghị, cổ hủ, dường như bị ấn tượng bởi phong thái điềm tĩnh, tự tin của Asya. Cụ khẽ nhắm mắt rồi gật đầu.

"Ta hiểu rồi. Vậy thì xin giao cháu gái ta cho các cháu."

"...?"

Orihime nghiêng đầu khó hiểu, có lẽ vì mới hôm kia thôi cô còn thấy Asya la toáng lên "Đói quá!" mà chẳng hề giả bộ. Rõ ràng cô ấy hẳn phải nghi ngờ tại sao Asya lại khác xa với ấn tượng ban đầu đến thế.

"Vậy thì, cho phép tôi giải thích chi tiết về nghi thức này."

Trước khi Orihime kịp nói gì, Hal đã nhanh chóng chuyển đề tài.

"Như mọi người đã biết, trong thế kỷ này, loài người buộc phải chung sống với long tộc. Bởi vậy, sự tồn tại của 'xà thú' đã trở thành chân lý đối với những ai lo ngại về an ninh các khu vực lân cận. Cụ thể, đó là những sinh vật khổng lồ được tạo ra thông qua kiến thức cổ xưa gọi là ma thuật... mang tên leviathan.

Chúng là những quái vật nhân tạo được tạo ra bằng ma thuật để đối chọi với rồng. Khi chứng kiến sự tồn tại của chúng, giới truyền thông đã gọi chúng là "leviathan" trong các bản tin, thậm chí còn đặt biệt danh "xà thú" cho những siêu sinh vật này.

"Thông qua một quy trình giả kim thuật chỉ SAURU mới nắm giữ, nghi thức này tạo ra một thể xác vật lý cho 'xà thú', sau đó liên kết nó với cô gái được chọn thông qua ma thuật giao ước. Nếu thành công, cô ấy sẽ trở thành bạn đồng hành của leviathan, hay nói cách khác, là một pháp sư."

Từ "pháp sư" ban đầu dùng để chỉ "người sử dụng ma thuật". Nhưng trong thời hiện đại, những người thực hành ma thuật xuất sắc nhất lại là những người lập giao ước với leviathan. Vì vậy, việc gọi họ là "pháp sư" đã tự nhiên trở thành thông lệ.

"Tận dụng sức mạnh của mình vì lợi ích cộng đồng, các pháp sư trở thành những người bảo hộ các khu định cư của con người. Điều này hẳn mọi người đều đã biết. Còn về các điều khoản phục vụ và thù lao, xin hãy thảo luận với chính quyền địa phương và các nhà tài trợ—"

"Khoan đã, Haruga-kun. Tôi có thể nói chuyện riêng với cậu một lát trước khi chúng ta bắt đầu cuộc thảo luận dài dòng này không?"

"Chúng ta đang nói chuyện mà. Tôi không nghĩ cần thêm một khoảnh khắc nào đó hay bất cứ điều gì đại loại như vậy nữa..."

Orihime đã giận dữ cắt ngang lời giải thích của Hal, khiến cậu phải đáp lại như trên. Hal cố gắng tránh giao tiếp bằng mắt với cô nhiều nhất có thể, nhưng cô gái trẻ hơi kích động đó đã phản công nhanh chóng, đi thẳng vào vấn đề.

"Tôi muốn nói chuyện riêng. Bớt nói mấy lời vô bổ đi và đi với tôi!"

Bàn tay mềm mại của Orihime mạnh bạo túm lấy cổ áo đồng phục học sinh của Hal. Vì đến thẳng đây sau giờ học mà không thay đồ, Hal vẫn còn mặc đồng phục. Trong khi đó, Orihime đã thay bộ đồ thường ngày. Cô kéo Hal đứng dậy một cách mạnh bạo rồi lôi cậu ra hành lang.

Sức mạnh đáng gờm của cô không hề ăn khớp chút nào với bộ trang phục đang mặc: một chiếc áo khoác len trắng cùng váy xòe.

Kết quả là, trước khi Asya và ông của Orihime kịp phản ứng trong kinh ngạc, Hal đã bị "bắt cóc" đi mất rồi.

**Phần 3**

Hal bị đưa đến một nơi mà cậu đoán là phòng thẩm vấn... nhưng thực ra lại là phòng ngủ của một cô gái.

Một căn phòng kiểu Nhật. Ở một góc là bàn học với vài cuốn sách giáo khoa, y hệt những cuốn Hal đang dùng. Trên tường treo một bộ đồng phục cấp ba của Học viện Kogetsu. Đương nhiên, đó là đồng phục nữ sinh. Ngoài ra, còn có vô số vật dụng nhỏ và đồ nội thất phù hợp với phòng con gái...

"Cậu cứ ngồi đâu tùy thích. Đây là phòng tôi, cứ tự nhiên như ở nhà nhé."

Lời của Orihime xác nhận nghi ngờ của Hal. Căn phòng rất đẹp, ngập tràn ánh nắng, nhưng không hiểu sao lại khiến Hal cảm thấy không thoải mái. Cậu ngồi khoanh chân trong khi Orihime ngồi đối diện cậu trong tư thế seiza trang trọng. Lưng cô thẳng tắp, cho thấy sự giáo dưỡng tuyệt vời của cô.

"Được rồi, giờ chỉ có hai chúng ta, bỏ hết mấy cái lễ nghi, giữ kẽ, những phép xã giao kỳ quặc và thuật ngữ công việc đó đi, để chúng ta có thể nói chuyện thẳng thắn, không chút che đậy nào."

"Ngược lại, tôi lại nghĩ những điều cậu vừa cho là không cần thiết lại rất quan trọng để giao tiếp giữa con người với nhau trở nên suôn sẻ, dù là trong hoàn cảnh nào đi nữa."

"Có lẽ đúng vậy, nhưng bây giờ chúng ta không cần chúng. Dù sao thì—"

Orihime đặt tay lên ngực. Mãi đến lúc này Hal mới nhận ra, cô ấy thật sự là một cô gái khá xinh đẹp.

"Haruga-kun, chúng ta là bạn cùng lớp và là bạn bè. Hơn nữa, chúng ta còn biết bí mật của nhau nữa."

"Khoan đã. Tạm gác hai ý kia sang một bên, 'bạn bè' mà cậu nói là sao chứ?"

Bất chấp sự hấp dẫn của cô gái trước mặt, Hal lộ vẻ không hài lòng.

"Tôi không nghĩ chúng ta đã xây dựng được một mối quan hệ sâu sắc đến mức đó đâu."

"Thì, chúng ta đã học chung một lớp cả tuần rồi. Mới hai ngày trước, chúng ta thậm chí còn cùng nhau trải qua một cuộc khủng hoảng đe dọa tính mạng. Sau đó, chúng ta cũng đã trò chuyện một chút về đủ thứ chuyện nữa."

Trong khi đó, Orihime lại đưa ra một lời tuyên bố đáng kinh ngạc với vẻ vui vẻ thường thấy của cô.

"Nếu không phải bạn bè, thì cậu sẽ gọi mối quan hệ của chúng ta là gì?"

"..."

*Không thể tin được cậu lại coi chúng ta là bạn bè chỉ vì mấy chuyện vặt vãnh thế này.* Hal gần như muốn lầm bầm thành tiếng.

Ngoài ra, cậu còn nhận ra một điều. Vừa rồi, Orihime gần như cố tình bỏ qua—việc cô đã bất chấp nguy hiểm lao ra đối mặt với rồng để cứu Hal hồi đó.

...Mặc dù biết rằng nếu cô nhắc đến, cô sẽ giành được lợi thế tâm lý.

Hal không có bằng chứng. Cậu chỉ đoán mò. Tuy nhiên, Orihime thực sự giống một cô gái sẽ âm thầm hành động chu đáo vì cảm xúc của người khác.

Mặc dù chính cô ấy đã rõ ràng nói "bỏ hết lễ nghi đi"...

"Được thôi, tạm gác mấy cái từ như 'bạn bè' sang một bên, tôi chấp nhận ý của cậu về việc nói chuyện thẳng thắn." *Đúng là một cô gái khó chơi. Tại sao cô ấy lại rực rỡ đến thế?* Hal tiếp tục với sự bực bội trong lòng, "Vậy thì sao? Cậu muốn nói chuyện gì với tôi?"

"Tôi đã nói rồi mà? Bởi vì tôi rất hứng thú với cô."

"Nghe có vẻ hơi sáo rỗng khi tự mình nói ra, nhưng tôi không phải một người đặc biệt đến thế. Ngược lại, Asya đi cùng tôi mới thật sự đáng kinh ngạc. Tôi chỉ đơn thuần là người nhận việc từ tổ chức SAURU, chạy vặt để hỗ trợ các nghi lễ khế ước đủ mọi kiểu."

Lần đầu tiên nghe Hal nói thật lòng, Orihime lộ vẻ hoài nghi.

"Việc cậu làm nghề này khi còn là học sinh trung học đã đủ kỳ lạ rồi. Nó không đòi hỏi kiến thức đặc biệt hay kinh nghiệm dày dặn sao? Tớ có cảm giác cậu rất rành rẽ về những thứ liên quan đến rồng và ma thuật, Haruga-kun."

"Công việc này không có giới hạn tuổi tác. Đúng như cô miêu tả, vì đây là một nghề đòi hỏi kỹ năng đặc biệt, nên tuổi tác không phải là vấn đề lớn."

"Vậy cậu học những kỹ năng đó từ đâu?"

"Câu trả lời rất đơn giản. Đó là nghề gia truyền của nhà tôi."

Nghề gia truyền? Orihime khẽ lẩm bẩm đầy tò mò, Hal nói tiếp: "Cha tôi cũng từng là thành viên của SAURU. Ông ấy thuộc nhóm nghiên cứu đã xác nhận lý thuyết về 'loài rắn' – sự tổng hợp của Leviathan và quy trình khế ước. Cha đã dạy tôi rất nhiều, đồng thời tôi cũng đọc các tài liệu ở nhà, nhờ vậy mà dần dần tích lũy được chuyên môn trong lĩnh vực này."

"Cha cậu..."

"Hơn nữa, về vấn đề giới hạn tuổi tác, các pháp sư còn được tự do hơn nhiều. Nói tóm lại, tất cả những gì cần là một cô gái. Asya trở thành phù thủy từ khi mười tuổi, và cô cũng là một cô gái mà."

Về mặt tuổi tác, Orihime chỉ có thể được miêu tả là một thiếu nữ xinh đẹp. Hal nói với cô:

"Hơn nữa, ở cái tuổi trẻ như vậy, cô đã được công nhận là ứng cử viên pháp sư đủ tiêu chuẩn, nhận được sự ủng hộ lớn từ xã hội địa phương và sắp sửa thiết lập khế ước với một 'loài rắn'. Khoản phí trả cho SAURU lần này cũng đến từ các nhà công nghiệp, tư bản, tổ chức tôn giáo và những người khác có trụ sở tại Tokyo."

Ông nội của Orihime là khách hàng lần này.

Tuy nhiên, ông ấy chỉ là người đại diện cho dự án bồi dưỡng Orihime thành pháp sư.

Chắc hẳn còn rất nhiều người khác đã bỏ tiền bạc và công sức vì cô ấy.

"Lần trước cô đến thư viện ở Dinh thự. Đó là để cơ thể làm quen với ma thuật, đúng không?"

"Vâng. 'Loài rắn' sẽ không mạnh lên trừ khi tôi làm vậy."

"Sức mạnh của một 'loài rắn' phụ thuộc vào mức độ 'làm quen với ma thuật' của pháp sư thiết lập khế ước. Ngay cả khi chỉ là để làm quen với không gian đầy năng lượng bí ẩn như vậy, đó vẫn là một buổi luyện tập tuyệt vời cho một pháp sư mới vào nghề."

"Tôi nghĩ tôi đã từng nghe điều đó rồi. Nhưng tôi đã đến đó nhiều lần rồi mà vẫn chưa quen được..."

"Nếu cô muốn đáp lại kỳ vọng và khoản đầu tư của các nhà tài trợ, thì hãy chịu đựng đi. Nhưng thành thật mà nói, tôi không nghĩ cô có tố chất làm phù thủy."

"Sao lại nói vậy? Chẳng lẽ tôi không đủ tài năng sao?"

Mặc dù Hal đã nói một điều có thể bị coi là xúc phạm, nhưng phản ứng của Orihime lại rất lễ phép. Có lẽ, bản tính thật sự của cô bé rất ngay thẳng và không hề quanh co chút nào.

"Không phải vấn đề tài năng, mà là vấn đề tính khí."

"...Có lẽ tớ trông quá giống một tiểu thư khuê các chăng? Dù bề ngoài thế thôi, nhưng tớ thực chất là một cô bé tomboy chính hiệu. Đặc biệt, là một đứa trẻ hiện đại, tớ giỏi đấu vật hơn đấu võ mồm, nên thực ra tớ khá giỏi đánh nhau đó. Tớ nghĩ không có vấn đề gì ngay cả khi phải chiến đấu với rồng."

Nghe xong lời thú nhận không thể bỏ qua này, Hal không khỏi nhìn đăm chiêu vào khoảng không.

"Thôi nào, những từ như 'tomboy' hay 'đứa trẻ hiện đại' đã lỗi thời ở Nhật Bản thế kỷ 21 rồi, đúng không? Dùng từ ngữ cổ lỗ sĩ như vậy quả thực rất hợp với một tiểu thư khuê các được bao bọc như cô. Hơn nữa, cái lời thú nhận 'giỏi đánh nhau' của cô thật sự khiến tôi muốn buông lời châm chọc đấy. Tuy nhiên—"

Thản nhiên liếc nhìn Orihime, người có vẻ ngây thơ ở một khía cạnh nào đó, Hal nói: "Vấn đề không nằm ở đó. Cô quá ngay thẳng, quá trong sáng... Cô không thể chia sẻ linh hồn mình với 'loài rắn', những họ hàng gần của rồng đâu."

"Trong sáng?"

"Phải. Lấy ánh sáng và bóng tối làm ví dụ, ma thuật sẽ là bóng tối. Lấy mặt trời và mặt trăng làm ví dụ, nó sẽ là mặt trăng. Một người như cô, Juujouji, người tỏa ra một vầng hào quang tràn ngập ánh sáng từ tận đáy lòng... có lẽ không thể thích nghi được với ma thuật đâu."

"Sẽ không được sao nếu tôi dành thời gian để luyện tập? Tôi rất kiên trì mà, cậu biết đấy?"

"Sẽ được sao? Cô vừa nói là cô không quen được dù đã đến đó nhiều lần rồi, đúng không? Có lẽ cô đã biết một cách bản năng rồi. Có một sự xung đột quyết định giữa kiến thức hắc ám chiếm giữ nơi đó và nhân cách của Juujouji Orihime."

Đúng vậy. Đó cũng là sự không tương thích giống như giữa Haruga Haruomi và Juujouji Orihime. Đó là điều Hal nghĩ thầm trong bụng, nhưng Orihime lại thản nhiên nói: "Vậy thì cậu có lẽ đang nghĩ quá nhiều rồi, Haruga-kun... Nói đúng hơn, là cậu đánh giá quá cao tớ. Tớ không phải là người hoàn toàn không có bóng tối như cậu nói đâu. Thành thật mà nói, tớ khá là bực bội vì dạo này cậu cứ tránh mặt tớ mãi, Haruga-kun."

Thứ đó mà cô cũng gọi là 'bóng tối' sao? Hal cười gượng gạo. Orihime tiếp tục hỏi anh:

"Vậy xin Haruga-kun, với tư cách một chuyên gia, khai sáng cho tôi đi, loại tính cách nào thì phù hợp để trở thành một phù thủy?"

"Người ôm lấy bóng tối trong tim. Người mà linh hồn ẩn chứa một loại điên loạn nào đó. Quá trình suy nghĩ của họ là điều mà cảm nhận của một người bình thường không thể nào nắm bắt được. Theo tôi được biết, tất cả các phù thủy bậc thầy – những người Cấp 4 trở lên – đều phù hợp với mô tả trên."

"Nhưng... Cậu đã nói vậy, vậy còn cô ấy thì sao? Bạn của cậu đó, Haruga-kun."

Orihime có lẽ đang cố nhớ tên cô gái đó. Với vẻ mặt khó nhọc suy tư, cô nói: "Asya-san, nếu tôi nhớ không nhầm thì phải? Cô ấy trông thật thanh tú và mộng mơ, tạo ấn tượng rất mong manh. Nhưng cô ấy lại là một phù thủy rất mạnh, đúng không?"

"Hoàn toàn chính xác."

Hal gật gù tỏ vẻ tâm đắc với điều vừa lọt vào mắt Orihime.

"Asya nhìn thì yếu đuối thôi. Còn bản chất thật của cô bé... Ừm, có lẽ dùng từ "dã thú" để hình dung về cô bé là hợp nhất. Cô bé là một con mãnh thú hung tợn khoác lốt người!"

"Một con mãnh thú... khoác lốt người ư!?"

"Dường như cô bé đã giữ được bản năng hoang dã mà nhiều người hiện đại đã đánh mất trong quá trình tiến hóa. Chính vì thế... Cô bé cực kỳ phù hợp với những khía cạnh nguyên thủy, cổ xưa nhất của ma thuật trong vai trò một dạng tri thức."

Ma thuật, cái gọi là ma thuật, thực ra là một lĩnh vực chuyên môn rất sâu rộng. Thế nhưng, chỉ có kiến thức và trí tuệ thôi thì chưa đủ để nắm vững nó.

Chỉ những ai có sức mạnh tinh thần và sự nhạy cảm vượt qua giới hạn thông thường mới có thể đạt được đỉnh cao.

"Cả thể xác lẫn tâm hồn Asya đều dễ dàng thích nghi với con đường dị giáo. Cô bé tàn bạo hơn bất kỳ ai trong chiến đấu, chắc chắn là một kẻ man rợ, gần như sánh ngang với rồng. Điều đó khiến cô bé trở thành một quái vật chưa từng có tiền lệ."

"K-Khoan đã, Haruga-kun, sao cậu lại có thể hình dung một cô gái như vậy!?"

Trong khi Hal đang thao thao bất tuyệt ca ngợi cô bạn thanh mai trúc mã, không hiểu vì lý do gì, Orihime lại ngắt lời cậu.

"Tôi vừa nói gì lạ à? Tôi chỉ đơn thuần là hết lời ca ngợi tài năng của cô bé thôi mà."

"Nghe hoàn toàn không giống vậy chút nào!"

"Hoàn toàn không phải! K-Kiểu gì chứ, cậu lại so sánh tôi với động vật, dã thú rồi quái vật! Haruomi, cậu coi một thiếu nữ đang độ xuân sắc như tôi là cái gì hả!?"

"Hừm?"

Hal bắt đầu lo lắng vì tiếng la hét vọng vào từ bên ngoài căn phòng.

Orihime cũng nghiêng đầu khó hiểu, rồi vươn tay kéo cánh cửa trượt bằng giấy ngăn cách phòng ngủ với hành lang. Cánh cửa "cạch" một tiếng mở ra, để lộ Asya đang rón rén nghe lén với đôi tai vểnh lên.

"...Cậu đang làm gì thế?"

"...Tớ chỉ muốn tìm hiểu một chút về chuyện Haruomi và Orihime-san đang nói thôi mà."

Asya giải thích, cố tỏ vẻ ngây thơ.

Đồng thời, cô bé quay mặt đi chỗ khác, tránh né ánh mắt Hal.

"Đây không phải là "tìm hiểu một chút" đâu. Cậu rõ ràng là một kẻ khả nghi đang rình mò nghe lén."

"Tôi không thể kiềm chế được! Tất cả là tại hai người lén lút hành động với cái bầu không khí mờ ám đó! Ông của Orihime-san cũng có vẻ lo lắng lắm đấy chứ!"

Cô bạn thanh mai trúc mã la lối om sòm, đúng như bản tính vốn có của mình. Dáng vẻ tiểu thư điềm tĩnh giả tạo đã biến mất không còn dấu vết.

Đáp lại sự bất cẩn của cô bé, Hal nhíu mày đáp: "Đó là lý do tôi cứ nói cậu quá bất cẩn trong công việc, Asya." Rồi cậu chú ý đến câu cuối cùng của Asya, một câu mà cậu không thể làm ngơ: "Ông của cô bé cũng lo lắng ư?"

Nhìn kỹ hơn, Hal nhận ra ông của Orihime đang đứng ngay phía sau Asya.

Cơ mặt ông ấy không ngừng co giật, như thể đang cố gắng kiềm nén những cảm xúc dữ dội nào đó.

"Cậu là bạn học của Orihime ở trường đúng không? Tôi có vài điều muốn nói với cậu."

"Ồ, xin lỗi ông. Cháu sẽ lập tức tiếp tục giải thích về nghi thức."

"Hiện tại tôi không quan tâm đến chuyện đó. Vấn đề quan trọng nhất lúc này là: cậu là người đàn ông đầu tiên bước chân vào phòng cháu gái tôi."

"Hả? Chuyện đó là thật sao, Juujouji?"

"Cháu chỉ vừa nhận ra khi ông nhắc đến, nhưng đúng là vậy thật."

"Thật không thể tin được một nam một nữ lại ở riêng trong phòng ngủ, điều này thực sự quá là thất đức. Kiểu hành vi này chính là nơi sản sinh ra những giao thiệp nam nữ bất chính!"

"Phải, đúng vậy. Để ngăn cậu lợi dụng vị trí bạn học mà lừa dối cháu gái tôi, tôi phải dạy cho cậu một bài học thích đáng. Cậu có thể đi cùng tôi một lát không?"

Asya thì la lối inh ỏi trong khi ông lão lại nói chuyện điềm tĩnh với gương mặt căng thẳng.

Mặt Orihime cứng đờ vì không tin nổi, còn Hal thì đối mặt với những rắc rối mới.

Ông của Orihime đã dành gần hai tiếng đồng hồ để cảnh báo Hal về "lệnh cấm giao thiệp nam nữ bất chính của gia tộc Juujouji".

Quá trình này không chỉ kéo dài lê thê mà còn chi tiết một cách không cần thiết. Mặc dù vậy, Hal chưa từng có ý định "làm gì đó" với Orihime.

Sau khi cậu bày tỏ quan điểm của mình, ông của Orihime lại một lần nữa cảm thấy bị xúc phạm.

"Cậu đang nói rằng... cháu gái tôi là một người phụ nữ không quyến rũ sao? Đó thực sự là một sự sỉ nhục!"

Chỉ sau khi xoa dịu ông lão bằng đủ mọi cách, cuộc thảo luận về nghi thức mới có thể tiếp tục.

Rồi khi rời khỏi dinh thự Juujouji, Asya lại làu bàu một cách khó hiểu: "Không thể tin được cậu lại đi nịnh bợ một cô gái mới gặp gần đây mà không thèm đánh giá năng lực bản thân gì cả!"

Giải quyết Asya cũng tốn rất nhiều thời gian.

Lúc đó đã hơn 10 giờ tối. Hoàn toàn kiệt sức, Hal một mình lê bước về nhà. Khi còn cách căn nhà bừa bộn của mình khoảng năm phút đi bộ thì—

Hal cảm nhận được ánh mắt ai đó đang dõi theo mình. Trên con đường mờ ảo trong đêm, một cô gái đang nhìn cậu với nụ cười nhạo báng.

Bề ngoài khoảng mười một, mười hai tuổi. Gương mặt cô bé rất thanh tú. Một cô gái đáng yêu.

Tuy nhiên, trang phục của cô bé lại khá kỳ lạ. Một bộ kimono đỏ thẫm. Trên mái tóc đen óng ả của cô bé là một dải ruy băng lớn màu đỏ thẫm. Phải chăng ở tuổi này, cô bé đã có sở thích hoài cổ giống như ông của Orihime rồi chăng?

"...Cô là ai?"

Hal hỏi với vẻ mặt đầy nghi ngờ, bởi vì cô bé không thể nào là một đứa trẻ bình thường.

Nếu cậu không nhìn nhầm, cô bé vừa bất ngờ xuất hiện từ trong bóng tối trên đường, dưới màn đêm bao phủ. Gần như là dịch chuyển tức thời...

"Một con người phàm trần mà lại sở hữu mảnh vỡ của một vì sao... Ngươi đã dính líu vào một vận mệnh đầy rắc rối rồi đấy."

Cô gái mặc kimono khẽ nói, giọng điệu đầy kiêu ngạo.

Mặc dù giọng nói cô bé vẫn non nớt như vẻ ngoài, nhưng có một sự điềm tĩnh trong ngữ điệu không hề phù hợp với tuổi tác của cô bé.

"Sao ư?"

"Ngươi không biết ư? Đó là mảnh vỡ của tinh tú đá lửa rót ngọn lửa vào những phù văn bí mật của kẻ chinh phục. Mặc dù là những người đi theo con đường dị giáo, nhưng con người thời nay lại khá thiếu hụt chiều sâu nghiên cứu. Thật đáng buồn làm sao."

Cô gái rõ ràng đã nhắc đến "những người đi theo con đường dị giáo".

Nói cách khác, cô bé biết Haruga Haruomi có liên quan đến SAURU.

Lúc này, Hal chợt nhận ra. Đôi mắt cô gái kia có con ngươi màu vàng óng, nhìn thoáng qua có chút giống loài bò sát. Không thể nhầm lẫn vào đâu được, đây chính là đôi mắt mà cậu đã từng chạm mặt trong thư viện của dinh thự lần trước!

"Việc tìm thấy ngươi ở thành phố này, đối với ta mà nói, thực sự là một điều may mắn... Nhưng ta vẫn chưa rõ năng lực của ngươi đến đâu. Khi nào có cơ hội, chúng ta hãy trò chuyện lại sau."

Cô gái mỉm cười tự mãn, rồi khẽ nói:

"Tuy nhiên, ta có lời khuyên này dành cho ngươi. Với đà này, ngươi chắc chắn sẽ chết trong nay mai thôi. Nếu muốn sống, hãy đi tìm sâu dưới lòng đất, nơi mà ngay cả cánh rồng cũng không thể vươn tới. Nhưng ai mà biết được, liệu trên đời này có thực sự tồn tại nơi như vậy không chứ!"

Nói xong, cô gái biến mất đột ngột như khi xuất hiện vậy.

Rõ ràng là Hal đã đụng độ một thực thể siêu nhiên. Hơn nữa, cuộc gặp gỡ đó còn đi kèm với một lời tiên tri chết chóc đầy điềm báo. Có lẽ tất cả những điều này ngụ ý rằng—

"Chuyện xảy ra với mình không phải là rối loạn tâm thần... mà là một kiểu lời nguyền hay bị ám ảnh nào đó sao?"

Không giống mọi khi, Hal lẩm bẩm một mình trong vô thức.

Phần 4

"Em xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua ạ. Ông em hôm qua hơi lạ một chút."

Đó là sáng hôm sau, trước giờ sinh hoạt lớp, trong phòng học, sau buổi ghé thăm nhà Juujouji.

Sau khi Hal về chỗ, Orihime, người đã đến sớm hơn, đột nhiên lên tiếng xin lỗi.

"Em không cần phải xin lỗi đâu. Anh đâu có giận gì. Chỉ là hơi bất ngờ một chút thôi."

"Ông em thường ngày nghiêm khắc lắm, nhưng lại kỳ lạ ở chỗ hay bảo vệ quá mức trong những chuyện không đâu. Dù sao thì, Haruga-kun, đây là lần hiếm hoi anh ghé nhà em, vậy mà lại để anh gặp thêm phiền phức, em thực sự xin lỗi nhiều lắm."

Trò chuyện với bạn ngồi cạnh vào buổi sáng có lẽ là một cảnh tượng rất đỗi bình thường ở trường học.

Thế nhưng vì sao chứ? Các học sinh xung quanh lại đột nhiên xôn xao hẳn lên.

Hai cô bạn Mutou-san và Funaki-san ngồi chéo phía trước trao đổi ánh mắt với nhau. Cậu bạn Takayama ngồi bàn trên thì bỗng lưng thẳng đơ, nghe rõ cả tiếng "khớp" một cái.

Có phải mình đang nghĩ quá lên không nhỉ? Dù có chút nghi hoặc, Hal vẫn đáp lời: "Nhà nào cũng có chuyện nhà nấy thôi mà. Anh thật sự không bận tâm chuyện hôm qua đâu."

Thú thật thì, cái triệu chứng giống như PTSD lần trước mới là vấn đề nghiêm trọng hơn.

Đó thật sự là một "lời nguyền" đúng không? Một ý nghĩ kéo theo hàng ngàn suy tư khác cứ thế lấp đầy tâm trí Hal... Không hề hay biết những rắc rối mà Hal đang phải đối mặt, Orihime vui vẻ nói: "Vậy đây là lời xin lỗi của em. Anh đừng ngại, cứ nhận lấy nhé."

Orihime đưa ra một túi đồ từ cửa hàng tiện lợi. Hal ghé người tới nhìn vào bên trong.

"Lời xin lỗi cho ngày hôm qua của cô chỉ đáng giá hai cái bánh bao thôi sao? Thành ý của cô thật khiến người ta phải nể phục đấy, Juujouji."

"Đâu phải cả hai cái đâu. Cái bánh nhân kem dâu macchiato caramel là của em, còn của Haruga-kun là cái bánh nhân thịt nướng sốt gừng kimchi trà xanh ấy. À, ăn xong nhớ cho em biết cảm nhận nhé. Dù em tò mò lắm, nhưng đúng là em không tài nào dám thử cái đó đâu."

"Cái sự nhiệt tình một cách "chân thành" của cô thật khiến tôi kinh ngạc..."

Hal thò tay vào túi đồ tiện lợi.

Cậu nhíu mày nhìn cả cái sản phẩm sặc sỡ đến mức trông như được một chuỗi cửa hàng tiện lợi Nhật Bản phát triển trong sự "cam chịu", lẫn Orihime đang thản nhiên dúi cái vật thể màu mè kia vào tay mình.

Thay vì cái bánh màu hồng, cậu đưa cái bánh màu cam với tông màu đậm đến mức trông như có độc lên môi.

"Nó không hẳn là kinh tởm... Nhưng hương vị thì lệch tông như một dàn giao hưởng không có nhạc trưởng vậy."

"Đúng như mình nghĩ, cảm giác an toàn từ những hương vị quen thuộc là điều không thể trông đợi ở đây... Thật ra ban đầu em định mua bánh bao nhân thịt và bánh bao nhân đậu đỏ, nhưng nhỡ đâu Haruga-kun lại là kiểu thanh niên nổi loạn, coi thường những thứ truyền thống thì sao, nên em quyết định chơi liều một phen."

"Về khoản ăn uống thì anh đúng là một người nhàm chán, cứ bình thường, đơn giản là được rồi."

"Hiểu rồi ạ. Lần sau nếu có dịp mời anh ăn nữa, em sẽ rút kinh nghiệm từ lần này."

Orihime dùng tay bẻ một miếng bánh trông ngọt đến "phát ớn", rồi đưa lên miệng một cách duyên dáng.

Trong khi đó, Hal chỉ ăn hết cái bánh trong vỏn vẹn bốn miếng. Thấy vậy, Orihime nói: "Haruga-kun, anh muốn thử một chút không? Caramel ngọt gắt này hơi gây nghiện đấy. Nhưng cái vị ngọt này không bình thường chút nào. Thay vì nhắm vào những người hảo ngọt, em cảm giác như nó dành cho những ai bị phụ thuộc đường thì đúng hơn."

Orihime chìa ra một miếng bánh nhỏ.

Mặc dù cảnh tượng này rất giống với kiểu "Aaa... há miệng ra nào~~", nhưng Hal vẫn dửng dưng đáp: "Mỗi người tự chịu trách nhiệm ăn hết phần của mình đi."

Bạn bè trò chuyện thoải mái lẽ ra là một cảnh tượng thường thấy ở bất kỳ trường học nào.

Thế nhưng, Hal chợt nhận ra cảm giác ban nãy của mình không phải là ảo giác. Tất cả các bạn học xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ ngạc nhiên. Tại sao lại như vậy chứ?

"Này, Haruga... Cậu có vẻ rất hợp với Juujouji-san nhỉ..."

Cậu bạn Takayama ngồi đằng trước càu nhàu một cách khó chịu, khiến Hal thờ ơ đáp lại: "Cậu nhầm rồi. Juujouji là một cô gái thẳng thắn, đối xử với ai cũng như ai. Tôi chỉ tình cờ ở cùng cô ấy trong một số hoàn cảnh thôi. Hơn nữa, tôi lại nhát gan, không theo kịp sự thân thiện của cô ấy, nên không thể gọi là 'rất hợp' được."

"Haruga-kun mà nhát gan ư? Anh nói đùa phải không!?"

Orihime ngạc nhiên kêu lên. Hal nhân cơ hội đó, nhấn mạnh:

"Không hề nói dối chút nào. Nhìn là biết ngay mà, đúng không?"

"Ai mà biết được chứ? Mà Haruga-kun, em lại thấy anh là một người cực kỳ "mặt dày" đấy."

"Còn em thì hình như quá đỗi chính trực rồi."

"Anh nói đúng đấy. Thế nhưng, em không phải là một người thẳng thắn đối xử với ai cũng như ai đâu. Em ghét nhất những người thô lỗ hoặc giả tạo."

"Nhưng mấy loại người đó thì ai cũng ghét chứ có phải riêng em đâu, đúng không?"

"K-khoan đã nào! Haruga-kun và Juujouji-san, cho tớ xác nhận lại một chuyện với hai cậu trước đã được không!?"

Người chen ngang cuộc trò chuyện là Funaki-san, cô bạn ngồi chéo phía trước. Cô ấy đứng phắt dậy khỏi chỗ và chạy lạch bạch đến trước mặt Hal và Orihime.

"Vài ngày trước, Juujouji-san có bảo là cậu ấy có hứng thú với Haruga-kun, đúng không!?"

"Đúng, tôi có nói vậy. Rồi người này bắt đầu né tránh tôi, nhưng sau bao nhiêu chuyện xảy ra, Haruga-kun cuối cùng cũng lộ bản chất rồi."

"Tôi đã nói rồi mà? Tính tôi vốn nhút nhát, rụt rè mà."

"Xạo sự! Cậu chỉ thấy các mối quan hệ rắc rối thôi. Đó là do lười biếng."

Hal thầm phục. Đúng là Orihime sắc sảo, nói trúng tim đen.

Trong khi đó, mắt Funaki-san sáng rực lên đầy năng lượng, cô tiếp tục hỏi lại:

"Mấy ngày qua, hai cậu đã nhanh chóng trở nên thân thiết. Giờ đến chuyện thứ hai đây. Haruga-kun, hôm qua cậu đến nhà Juujouji-san chơi, đúng không? Lúc đó cậu có gặp gia đình cô ấy không?"

"Ừm. Nhưng vì một vài lý do, sau đó Juujouji kéo tuột tôi vào phòng cô ấy."

Ngay khi Hal vừa dứt lời đáp lại, bầu không khí trong lớp học đột nhiên thay đổi.

Tại sao lại thế nhỉ? Sự tức giận, oán hờn và ghen tỵ hiện rõ trong mắt các nam sinh xung quanh đang dỏng tai nghe. Trong khi đó, các nữ sinh đều đang nhìn về phía này với vẻ cực kỳ phấn khích như thể sắp hét lên "Kyaa!".

Còn về Funaki-san, cô ấy gật gù đầy mãn nguyện.

"Bây giờ đến chuyện thứ ba! Haruga-kun, cậu đến nhà Juujouji-san làm gì vậy!?"

"Xin lỗi, tôi không muốn trả lời. Tôi xin phép giữ im lặng."

"Vậy Juujouji-san, nếu được thì cậu có thể nói cho tớ biết không!?"

"Hmm... Không, tôi không thể nói cho cậu biết được. Hãy để đó là bí mật giữa hai chúng tôi. Với lại, tôi nghĩ đây không phải chuyện có thể tiết lộ cho người ngoài biết."

"Hiểu rồi! Vậy thì tớ sẽ không hỏi thêm về chuyện này nữa!" Funaki-san hứa chắc, mặt vẫn hớn hở.

Vài ngày sau, không chỉ Hal mà cả Orihime cũng phải hối hận vì cảnh tượng này. Chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, tin đồn bắt đầu lan truyền.

Những tin đồn vô căn cứ và kỳ lạ bắt đầu lan truyền trong toàn bộ khối cấp ba của Học viện Kogetsu.

*Bại lộ: Chuyện tình cảm của Juujouji Orihime, nữ thần nổi tiếng nhất trường.*

*Bất ngờ chưa! Người chủ động tỏ tình lại là Công Chúa (từ lóng ám chỉ Orihime)!?*

*Bạn trai tin đồn của Công Chúa cũng là học sinh năm nhất. Tại sao Công Chúa lại thích một tên ủ dột như vậy chứ!? Nếu hận thù có thể giết người, tên đó chắc chắn phải đứng đầu bảng "những kẻ muốn giết nhất" rồi! ※Số liệu khảo sát: toàn bộ nam sinh.*

*Người đàn ông duy nhất từng đặt chân vào phòng ngủ của Công Chúa. Chúng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn. Không bao giờ.*

*Xác minh 1: Vì có gia đình ở đó, chắc là không có chuyện gì xảy ra đâu nhỉ?*

*Xác minh 2: Đừng quá lạc quan. Toàn thể nam sinh trong trường, giờ là lúc kiên cường lên!*

*Bạn trai tin đồn hoàn toàn phủ nhận tin đồn có mối quan hệ tình cảm với Công Chúa. Hắn nói dối? Hay đang tsundere? Hay là gay?*

*Tin tức bổ sung: Công Chúa cũng phủ nhận mối quan hệ tình cảm. Tuy nhiên, bóng ma nghi ngờ vẫn bao trùm toàn bộ sự việc. Liệu mùa xuân đã đến với nàng công chúa học đường, người từng là mục tiêu vươn tới của tất cả mọi người? Toàn thể nam sinh đang khóc ròng!*

Nghe tình hình đã diễn biến đến mức này, Hal không khỏi nghĩ thầm—

Tại sao mọi người lại cứ xoay như chong chóng theo những thông tin sai lệch không thể xác thực, làm ầm ĩ lên vô ích vậy chứ?

Vì quá sức bất ngờ, Hal thậm chí còn không kịp đề phòng.

"Nói cách khác, đó chính là mức độ nổi tiếng khủng khiếp của Juujouji."

Hal lẩm bẩm với một cảm giác chua chát.

"Từ lần sau mình sẽ cẩn thận hơn. Phải tránh việc lơ đễnh nói chuyện với những cô gái mà vô số nam sinh coi như đối tượng yêu đương ảo, tôn thờ như thần tượng."

Địa điểm hiện tại là sân thượng vắng vẻ của tòa nhà trường. Orihime đang đứng trước mặt cậu. Họ đến đây vì ánh mắt của những người xung quanh quá khó chịu khi họ cố gắng nói chuyện trong lớp học hay hành lang.

"Tôi đã phủ nhận rõ ràng bao nhiêu lần rồi, tại sao tin đồn vẫn không chịu lắng xuống!?"

Orihime tức giận siết chặt nắm đấm, phàn nàn.

"Haruga-kun và tôi—Làm sao có thể chứ!"

"Trước mặt tôi mà cô khẳng định 'làm sao có thể' như vậy là được sao? Lòng tự ái của đàn ông tôi có hơi bị tổn thương đấy."

"Ơ? Chẳng lẽ Haruga-kun có cảm giác như vậy với tôi sao?"

"Không. Bởi vì tôi đã thực sự trải nghiệm cái kiểu rủi ro khi dính vào mối quan hệ như thế với cô rồi. Phiền phức không thể tả nổi."

"Này, gọi thẳng mặt người ta là 'cô gái rất phiền phức khi dính vào mối quan hệ' cũng là thô lỗ đấy chứ?"

Orihime lập tức phản bác lại câu lỡ lời của Hal. Hal nhún vai.

"Thôi, gác chuyện đó qua một bên đi. Dù cô có tiếp tục đi khắp nơi phủ nhận tin đồn thì cũng vô ích thôi. Cứ bình tĩnh chờ đợi tin đồn lắng xuống. Nhẫn nại là thượng sách."

"...Hừm, cậu nói cứ như chuyện này không liên quan gì đến cậu vậy."

Orihime trừng mắt nhìn Hal sau khi nói một cách thản nhiên. Hal thầm ngạc nhiên. Nghe giọng điệu của cô ấy, có vẻ như cô ấy đã nhìn thấu ý đồ của cậu rồi. Lặng lẽ rút khỏi ngôi trường này trong vòng một tháng, bỏ mặc Orihime tự mình chịu đựng... Đó chính xác là kế hoạch vô trách nhiệm của cậu.

Hal quyết định chuyển chủ đề.

"À mà, lịch trình của nghi lễ đã được định rồi. Nó sẽ diễn ra vào ban đêm, ba ngày nữa."

"...Hiểu rồi. Cuối cùng thì cũng chính thức bắt đầu."

Nghi lễ. Đương nhiên, đó là nghi lễ lập khế ước với một Leviathan. Đối mặt với thông báo bất ngờ này, gương mặt Orihime căng thẳng hẳn.

"Nhưng mà lần trước anh có nói rồi phải không? Chỉ cần sơ suất một chút trong nghi thức là có thể gây ra tai họa lớn, nên địa điểm tổ chức cần phải là nơi rộng rãi, hoang vắng. Thế đã chọn được địa điểm cụ thể chưa?"

"Rồi. Dựa trên các tiêu chí đặt ra, nơi đó là thích hợp nhất trong khu vực này rồi."

Những nơi tình cờ hội tụ đủ các tiêu chí mà nghi thức khế ước yêu cầu...

Những địa điểm như vậy thường không dễ tìm. Thế nhưng, gần Khu Đô Thị Mới Tokyo lại có một mảnh đất cực kỳ phù hợp – Khu Nhượng Địa Tokyo đã bị bỏ hoang.

Ba ngày sau, điểm đến của Hal và Orihime chính là một khu tàn tích ở Cựu Tokyo.

Mong là trước khi nghi thức kết thúc thành công, những triệu chứng của lời nguyền bí ẩn đó hay chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương sẽ không tái phát – Hal không khỏi tự nhủ phải cầu nguyện với Chúa, Đấng mà anh chưa bao giờ tin tưởng.

**Phần 5**

Và rồi, vào đêm ba ngày sau đó...

Hal, Orihime và Asya đã tập trung trước cầu Ryogoku bắc qua sông Sumida.

Chỉ cần qua sông là họ sẽ đến khu vực Cựu Tokyo.

Mặc dù các cây cầu Kuramae, Umaya, Komagata và nhiều cây cầu khác bắc qua sông Sumida không có người canh gác, nhưng đều bị phong tỏa hoàn toàn.

Hơn nữa, cầu Ryogoku này còn bị phong tỏa nghiêm ngặt hơn cả những cây cầu kia.

Cây cầu này không chỉ có cổng chắn mà còn có bảo vệ túc trực hai mươi bốn giờ mỗi ngày.

Lối vào này được sử dụng cho các phương tiện liên quan đến cảnh sát tuần tra khu vực Cựu Tokyo.

Đứng từ xa nhìn về phía bên kia, Orihime chợt thì thầm: "Rõ ràng là lãnh địa của rồng vậy mà con người lại quản lý. Thật lạ lùng."

"Bọn chúng không đòi 'nhượng địa' để sống ở đó. Chúng chỉ muốn xây dựng cái kia thôi."

Hal chỉ tay vào bầu trời đêm trải dài bên kia bờ sông Sumida.

Khu đô thị hoang tàn ở bờ bên kia hoàn toàn chìm trong bóng tối, không một ánh đèn nào được thắp lên.

Nhưng chính vì không có bất kỳ ánh sáng nhân tạo nào, trăng và sao càng trở nên rạng rỡ, chiếu rọi ánh sáng trắng dịu dàng xuống mặt đất.

Giữa nền trời đêm "được chiếu sáng" này, một cột trụ hiện rõ hình bóng.

Đó là khối Đơn Thạch sừng sững giữa trung tâm Cựu Tokyo, một cột đá đen đồ sộ, cao hơn một cây số.

"Khu vực quanh cột trụ đó... đã thay đổi rồi."

"Thay đổi sao?"

"Đúng vậy. Năng lượng ma thuật, linh khí, năng lượng thần bí, chướng khí... Nơi đó tràn ngập những năng lượng thuộc về con đường tà đạo như vậy. Dù là nước, đất hay không khí, tất cả đều trở nên khác biệt so với vùng đất bình thường."

Lần này, đến lượt Asya lên tiếng giải thích cho Orihime đang tròn mắt kinh ngạc.

"Người thường chỉ có thể ở đó tối đa một tháng trước khi sức mạnh ma thuật quá lớn trở nên không thể chịu đựng nổi, gây ra sự khó chịu nghiêm trọng cho cơ thể họ. Ngược lại, vùng đất mà sức mạnh ma thuật tăng cường cũng có những ưu điểm riêng."

"Ý anh là... vùng đất thuận lợi cho các nghi thức như lần này phải không?"

Thấy Orihime – hậu bối tiềm năng của mình – đã hiểu, Asya bỗng mỉm cười.

"Trả lời đúng rồi. Đối với một nghi thức quy mô lớn như sinh ra leviathan, năng lượng linh hồn và ma thuật ẩn chứa trong lòng đất không thể bị bỏ qua. Vậy nên, tối nay—"

"Đó là lý do chúng ta đến Cựu Tokyo để tìm một nơi có linh khí mạnh."

Sức mạnh ma thuật trong lòng đất biến đổi tùy thuộc vào thời tiết, mùa và điều kiện long mạch.

Để kiểm tra điều kiện sức mạnh ma thuật tối nay, Hal lấy ra chiếc đồng hồ bỏ túi mà anh thường dùng.

"Cái đó là gì vậy?"

"Đồ nghề của tôi. Nó tên là Pháp Sư Cơ Khí."

Đáp lại câu hỏi của Orihime, Hal nhẹ nhàng nhấc chiếc đồng hồ bỏ túi bằng bạc lên.

Đây là vật kỷ niệm mà anh đã tìm thấy trong thư phòng của cha mình, không lâu sau khi trở về Khu Đô Thị Mới Tokyo. Một chiếc đồng hồ cơ cổ điển với hàng trăm chi tiết chuyển động như bánh răng, dây cót, lò xo và bộ dao động.

Đây chính là Pháp Sư Cơ Khí. Cũng là một phiên bản hiện đại của cây đũa phép thuật.

Tích tắc, tích tắc, tích tắc. Tiếng kim giây đếm từng khoảng thời gian.

Nó cần được đồng bộ với nhịp tim của anh. Hal điều chỉnh hơi thở. Ngay lúc này, tốc độ di chuyển của kim giây gần như trùng khớp với nhịp đập của mạch anh.

Kim đồng hồ và trái tim anh. Hal tưởng tượng cả hai đang chuyển động cùng một nhịp.

Tích tắc, thình thịch, tích tắc, thình thịch.

Thế là, kim giây chậm lại một chút để đạt được nhịp điệu chính xác như nhịp tim của Hal. Ngay khoảnh khắc đó, sức mạnh ma thuật đã được tạo ra.

Một sức mạnh siêu nhiên mà người thường không thể tạo ra được.

"Tôi nghe nói trong thuật phong thủy của Trung Quốc, việc nắm bắt các luồng năng lượng lưu thông trong lòng đất – hay còn gọi là long mạch – rất quan trọng. Hãy thử áp dụng nguyên lý này để quan sát sự lưu chuyển và phân bố của sức mạnh ma thuật."

Hal trải một bức ảnh chụp từ trên không của khu vực Cựu Tokyo ra.

Bức ảnh này rõ ràng được chụp từ trên không. Cầm một cây bút đỏ trong tay phải, Hal vẽ một vài vòng tròn lên bản đồ. Điều hướng dẫn chuyển động của cây bút không phải là ý muốn của chính Hal.

Mà là phép thuật Thăm Dò Long Mạch được thực hiện bằng sức mạnh ma thuật từ thiết bị cơ khí đó.

Đương nhiên, tất cả các địa điểm được khoanh tròn đều ẩn chứa sức mạnh ma thuật mạnh mẽ.

"Cái này được không? Tôi cũng cảm thấy đây là một không gian rộng rãi."

"Khu Ochanomizu à? Được thôi. Vậy chúng ta đi đến đó."

Hal ngay lập tức gật đầu đồng ý với lời Asya nói sau khi cô xem xét bản đồ và các vòng tròn.

Mặt khác, Orihime đang nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ bỏ túi với ánh mắt đầy tò mò.

"Mặc dù tôi đã từng nghe nói về loại thiết bị này, nhưng đây thực sự là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó. Vậy là có nó trong tay, ngay cả người thường cũng có thể dùng phép thuật sao?"

"Đương nhiên, nó sẽ không hoạt động trừ khi người cầm nó hiểu ma thuật ở một mức độ nhất định."

Hal cất chiếc đồng hồ bỏ túi đi và nói: "Cái này cho phép tôi thực hiện ma thuật lên đến Hạng B5, nên không tệ chút nào đối với một công cụ di động. Dù sao thì, chúng ta mau chóng lên đường thôi."

Nói rồi, Hal dời mắt nhìn chiếc ô tô con đang đỗ trên con đường gần đó. Đó là chiếc xe của SAURU mà anh đã nhờ Kenjou mang đến đây.

"Khoan đã, có xe thì tốt rồi, nhưng ai sẽ cầm lái đây?"

"Hỏi câu này hơi muộn rồi đấy."

"Đừng lo. Cả Haruomi lẫn tôi đều lái được."

Trước vấn đề Orihime vừa chỉ ra, Hal nhún vai, còn Asya thì đáp lời ngay tắp lự.

"...Theo luật pháp Nhật Bản, người dưới 18 tuổi không được phép có bằng lái xe. Hơn nữa, Haruga-kun, cậu học cùng khối với tôi mà. Cậu có từng phải học lại không đấy?"

"Không, Juujouji, tôi sinh cùng năm với cậu mà. Tôi vẫn là một cậu bé mười lăm tuổi trẻ măng, non tơ."

"Nghe Haruomi tự nhận mình trẻ măng, non tơ sao mà thấy sai sai... À mà này, tôi cũng mới mười lăm tuổi thôi, giống như mọi người ở đây vậy. Một cô gái còn tươi thắm hơn cả hoa cơ."

"Này Asya, chẳng phải cậu vừa ăn ngấu nghiến một đống hoa cúc ăn được hay loại hoa nào đó hồi nãy sao?"

"Ưm... Thôi được rồi, tôi nói thẳng luôn nhé. Hai người có bằng lái không?"

Orihime hỏi với khuôn mặt buồn rười rượi.

Trông cô nàng như đang lo không biết phải làm sao, cứ như thể vừa phát hiện ra một đội quân tội phạm dự bị vậy.

Thế là, Asya ưỡn thẳng bộ ngực phẳng lì của mình, lấy ra bằng lái xe cùng nụ cười khúc khích.

"Cậu lo lắng mỗi chuyện đó thôi sao? Như cậu thấy đấy, sự chuẩn bị của tôi hoàn hảo đến mức nào."

"Tôi cũng ổn. Dù phải tốn chút tiền để có được, nhưng nó lại rất hữu ích cho đủ mọi tình huống sau này. Tôi cũng đã có bằng lái xe Nhật Bản rồi."

Hal cũng lấy ra bằng lái của mình. Thế nhưng, Orihime lại phản ứng với vẻ mặt sửng sốt.

"Anastasya Kaminsky, mười chín tuổi. Haruda Harunosuke, mười tám tuổi. Tôi biết nói gì đây về tên và ngày sinh khác hẳn với những gì tôi từng nghe trước đó..."

"Ồ—Để tôi giải thích cho cô rõ nhé. Trên thế giới này tồn tại một loại nghề nghiệp mà người ta sẽ chuẩn bị đủ mọi loại giấy tờ cho cô, chỉ cần cô được giới thiệu qua bạn bè và cung cấp thù lao."

"Sự giúp đỡ của họ thường rất cần thiết khi tôi mới bắt đầu công việc này."

"Ngoài ra, chỗ này chỉ có bằng lái là giả thôi. Còn kỹ năng của chúng tôi thì hoàn toàn hợp pháp."

"Về kinh nghiệm lái xe thì, Haruomi và tôi từng thay phiên nhau lái xuyên qua sa mạc Taklamakan bằng xe jeep quân sự, men theo con đường ốc đảo xuyên sa mạc. Xin cứ yên tâm."

"Tôi không lo về kỹ năng lái xe. Mà là vấn đề những chiếc bằng lái giả mạo đáng ngờ kia kìa!"

Sau khi giúp Orihime đang còn ngỡ ngàng ngồi vào ghế sau chiếc ô tô con, Asya chen vào ghế phụ lái, còn Hal thì ngồi vào ghế lái. Khởi động xe, anh nhấn ga.

Chiếc xe dần dần tiến lại gần cánh cổng trên cầu Ryogoku, nơi xe cảnh sát hay dùng.

Mặc dù tổ chức nghiên cứu SAURU không bí mật kiểm soát chính phủ Nhật Bản như tin đồn đô thị vẫn lan truyền, nhưng họ vẫn duy trì mối quan hệ mật thiết với nhiều tổ chức nhà nước.

Thẻ thông hành có đóng dấu ngày tháng đã được chuẩn bị sẵn.

Cánh cổng ra vào trông giống trạm thu phí đường cao tốc. Thế nhưng, thứ chắn đường phía trước lại là một hàng rào trông rất kiên cố. Một sĩ quan cảnh sát, khoảng ba mươi mấy tuổi, đang túc trực trước cổng, thế nên Hal dừng xe trước cổng và đưa thẻ ra ngoài cửa sổ.

Sau khi liếc nhìn thẻ thông hành, viên cảnh sát trả lại thẻ cho Hal và vận hành một công tắc.

...Kèm theo tiếng máy móc xoay chuyển, hàng rào dần dần nâng lên.

Thế là Hal và nhóm của mình bước vào đường Yasukuni cũ, một con đường từ Ryogoku đến Shinjuku, từng băng qua thủ đô xưa kia trước khi trở thành vùng đất hoang tàn.

Do Hal cầm lái, chiếc xe tiến lên một cách êm ái.

Di chuyển dọc theo đường Yasukuni cũ, chiếc xe đi qua cầu Asakusa và khu vực Higashi-Kanda.

Thế nhưng, khắp nơi đều vắng tanh. Sự tấp nập của vô số ô tô và người đi bộ trong quá khứ đều đã biến mất. Đương nhiên, cũng không có đèn đường. Ngoài đèn pha của chiếc xe, nguồn sáng duy nhất còn lại là mặt trăng và các vì sao.

Trên đường đi, bộ ba chứng kiến một cảnh tượng bi thảm trong khu vực Iwamotochou.

"Chúng phá phách thật đến mức không thể tin nổi."

"Chắc là bị bỏ hoang ngay sau sự tàn phá của rồng rồi..."

Orihime đồng tình với nhận xét của Hal.

Khi ấy, có lẽ một bầy rồng đói đã bay đến. Các tòa nhà chọc trời, các khu nhà chung cư, những ngôi nhà dân bình thường, các cơ sở công cộng, kho tàng, nhà máy, cửa hàng—cả thành phố bị nghiền nát, xé toang và thiêu rụi cho đến khi không còn gì.

Đủ loại vật liệu xây dựng rải rác khắp nơi như đống đổ nát và mảnh vỡ.

May mắn thay, không có tàn tích nào đủ lớn để gây cản trở đường đi. Không cần phải đi đường vòng, bộ ba tiếp tục tiến lên.

"Nếu cứ để mặc cho chúng hoành hành, Raptor—kể cả con rồng nhỏ bay đến lần trước cũng vậy—có khả năng gây ra sự hủy diệt không phải chuyện đùa. Với rồng tinh nhuệ thì càng như vậy. Nói về độ đáng sợ của chúng... tôi thậm chí còn không muốn nghĩ đến," Asya nhẹ nhàng nhận xét, ngồi cạnh người lái xe.

Vẻ đẹp khuôn mặt tựa tiên nữ của cô trộn lẫn với sự trang nghiêm, uy nghi của một chiến binh, như một thanh kiếm danh tiếng đã được mài giũa. Cô thường thể hiện loại biểu cảm này bất cứ khi nào nói đến những vấn đề về sức mạnh và chiến đấu.

"Trước đó Asya-san có nhắc đến rồng tinh nhuệ phải không? Chúng khác biệt thế nào vậy?"

Sự tò mò của Orihime được khơi dậy bởi nhận xét của Asya, cô liền hỏi người sắp trở thành tiền bối của mình.

"Ưm... Rồng tinh nhuệ to gấp đôi Raptor trở lên và rất mạnh về sức chiến đấu. Ngoài ra, chúng còn thông thạo nhiều ngôn ngữ nữa."

Sau một thoáng suy nghĩ, Asya bắt đầu giải thích.

Trong số đó có tiếng Sumer, tiếng Copt, tiếng Hy Lạp cổ đại, tiếng Latin, và nhiều ngôn ngữ khác của con người hiện đại. Cũng có ngôn ngữ riêng của chúng là Hyperborean, cùng với các ký hiệu cổ ngữ của Ruruk Soun – được cho là nơi tập hợp tất cả trí tuệ phép thuật mà loài rồng sở hữu... Ngoài ra, các con rồng tinh anh sở hữu sức mạnh phép thuật cực kỳ lớn, khiến việc thi triển những phép thuật cấp siêu cao đối với chúng dễ như thở.

“Ý anh là phép thuật như cái mà Haruga-kun vừa dùng sao?”

“Hoàn toàn không thể so sánh được. Phép thuật cấp độ này của chúng ta hoàn toàn không thể sánh được với loài rồng. Tuy nhiên, các phù thủy và leviathan lại có thể kiểm soát sức mạnh phép thuật ở cấp độ tương đương với chúng.”

“Nhưng ngay cả khi cấp độ sức mạnh ngang bằng, thì vẫn còn một khoảng cách lớn về trình độ và kinh nghiệm sử dụng phép thuật... Thật lòng mà nói, tôi hoàn toàn không muốn giao chiến với chúng trừ khi phe ta áp đảo về số lượng, ít nhất là bốn chọi một.”

Theo hồ sơ chiến đấu của Asya, cô từng có nhiều lần đối đầu với các con rồng tinh anh.

Nghe được lời bộc bạch chân thật từ Asya – người từng sống sót qua những cuộc đối đầu chết chóc ấy, Orihime xúc động hỏi: “Vậy nếu cháu cũng trở thành phù thủy, liệu cháu có thể phải chiến đấu với những con rồng tinh anh đó không ạ?”

“Khả năng đó không hề thấp. Nếu chỉ là Raptors, ngay cả quân đội bình thường cũng có thể đối phó. Nhưng rồng tinh anh có thể dùng phép thuật để vô hiệu hóa các bộ phận cơ khí và làm mất phương hướng hàng vạn người... Vì thế, không ai có thể xử lý chúng ngoài các phù thủy cùng với leviathan.”

“Ngoài ra, rồng tinh anh thường lang thang khắp Trái Đất để tìm kiếm những thứ như kim loại quý, kim loại hiếm và các vật dẫn mang sức mạnh phép thuật.”

Những chuyên gia như Hal và Asya hiếm khi gọi Raptors là "rồng" vì trong thâm tâm họ tồn tại một suy nghĩ rằng – cuối cùng, những con rồng thực sự chỉ có thể là rồng tinh anh.

Nghe họ nói, Orihime gật đầu lia lịa rồi hỏi: “Nhắc mới nhớ, con rồng đỏ đó cũng là rồng tinh anh sao? Cái con mà thường xuyên xuất hiện trên các video mạng, phát biểu tiếng Anh trôi chảy ấy – à đúng rồi, Hannibal!”

Con rồng đỏ khổng lồ ấy đã bay đến Trung tâm Rockefeller hơn hai mươi năm trước.

Vì lời tự giới thiệu của hắn đơn giản là “Ta là vua và đại diện của loài rồng”, nên người dân Trái Đất đã đặt cho hắn một biệt danh khác. Chính là “Hannibal.”

Tên của vị tướng Carthage cổ đại nổi tiếng người từng tàn phá Cộng hòa La Mã trong quá khứ...

Hal và Asya trao đổi ánh mắt rồi Hal nhanh chóng đáp lời: “Tất nhiên rồi. Trong thế giới của chúng ta, hắn là con rồng tinh anh nổi tiếng nhất đấy.”

“Mà này, Haruomi này, có cập nhật gì về cái ‘rối loạn tâm thần’ đó không?”

“Nó chưa tái phát nữa, ít nhất là cho đến bây giờ. Nhưng tôi đã nghĩ, có lẽ đó thực ra là do thứ gì đó như bị ám hoặc một lời nguyền.”

“Anh nhắc mới nhớ, tôi cũng nhớ rằng hoàn toàn có thể chúng ta sẽ gặp phải những thực thể đó do công việc...”

Sau đó còn có những kẻ được phân loại là Caesar Draconis, thường được biết đến với cái tên “long vương.”

Chúng là những kẻ dị thường thống trị tối cao trên đỉnh các con rồng tinh anh. Tuy nhiên, sẽ quá sớm để thảo luận chủ đề này với một người mới còn chưa trở thành phù thủy...

Không hề hay biết rằng Hal và Asya đang bí mật giấu giếm thông tin, Orihime bắt đầu tỏ ra hứng thú với chủ đề trò chuyện mới.

“K-Khoan đã, lời nguyền là sao ạ?”

“Không có gì nhiều, chỉ là những triệu chứng bộc phát trong lần chạm trán rồng gần đây nhất. Ban đầu, tôi nghĩ đó là thứ gì đó giống như PTSD nhưng có nhiều khía cạnh đáng để suy ngẫm.”

Hal nhớ lại tình huống khi anh gặp phải thực thể bí ẩn (?) trong khi giải thích: “Trong trường hợp gia đình tôi, tôi đã có kinh nghiệm từ trước vì Bố tôi và tôi thường bị ‘quật’ khi đến những nơi như lăng mộ cổ. Mà nói mới nhớ, Bố tôi đột nhiên qua đời khi sức khỏe ông ấy suy yếu mà không có dấu hiệu báo trước.”

“Tôi nghĩ tốt nhất anh nên đến trụ sở SAURU để được chẩn đoán.”

“Quả thực có đủ thứ chuyện có thể xảy ra trong công việc của anh đấy, Haruga-kun...”

Đến khi họ nhận ra, chiếc xe của họ đã đến gần điểm đến.

Khu vực trước đây được gọi là Ochanomizu...

Mặc dù nằm ở trung tâm thành phố, khu vực này lại khác biệt so với các quận thương mại và kinh doanh. Trong quá khứ, nơi đây có nhiều trường đại học và bệnh viện. Địa điểm lọt vào mắt Hal và Asya cũng là một khuôn viên trường đại học nào đó.

Xe của họ dừng lại ở một góc bãi đậu xe nằm bên trong lối vào phía sau của trường đại học.

Sau khi xuống xe, Hal và Asya lập tức bắt tay vào chuẩn bị.

Đầu tiên, Hal nắm chặt chiếc đồng hồ bỏ túi của mình để thi triển phép thuật Kết Giới Tế Đàn.

Kết quả là, ánh sáng xanh bỗng nhiên xuất hiện từ mặt đất của khoảng không rộng lớn. Cùng lúc đó, các hình dạng phức tạp, chữ cái, số và ký hiệu đang nhanh chóng được vẽ ra từng cái một trên mặt đất.

Đây là vòng tròn ma thuật được sử dụng để thực hiện nghi lễ Giáng Sinh Leviathan.

Sau đó Hal kéo một chiếc rương ra khỏi xe và lấy ra Mộ Vật bên trong.

Một chiếc gương cổ, được đánh bóng từ đồng trắng. Hal không biết liệu nó được tìm thấy ở một ngôi đền hay một bảo tàng nào đó, nhưng chắc chắn nó mang đậm dấu ấn lịch sử.

Hal đặt chiếc gương đồng trắng này vào giữa vòng tròn ma thuật.

Theo thuật ngữ chuyên môn, một cổ vật như chiếc gương này sẽ được gọi là “thiết bị ma thuật mô phỏng vật thờ.”

Một khi nghi thức giao ước hoàn tất, nó sẽ trở thành lõi của leviathan – Trái Tim Kim Loại – và bắt đầu hoạt động như cơ quan tim mạch của siêu sinh vật có mối liên hệ mật thiết với loài rồng.

“Được rồi, với cái này, công tác chuẩn bị tế đàn đã hoàn tất.”

“Phía tôi cũng đã sẵn sàng. Đường truyền tới chi nhánh Tân Thành đã được đảm bảo. Chúng ta có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”

Asya báo cáo trong khi đối mặt với chiếc máy tính xách tay được kết nối qua điện thoại vệ tinh.

Orihime giật mình ngạc nhiên. Với vẻ mặt đầy ấn tượng, cô bé dõi theo Hal và Asya hành động.

“Ơ, đã xong rồi sao? Chưa đến mười phút kể từ khi chúng ta xuống xe mà.”

"Không phải thế đâu. Chẳng phải cô đã phải chờ đợi rất lâu mới đến được đây sao? Hơn nữa, tính ra thì chúng ta đã đến Tokyo được hơn nửa năm rồi. Suốt ngần ấy thời gian, trụ sở SAURU ở Istanbul, này Juujouji, đã dốc sức chuẩn bị không biết bao nhiêu thứ cho cô đấy."

"Đúng vậy. Không chỉ phải tính toán công thức cấu thành cho 'xà thú' và thiết kế vòng tròn ma thuật cần thiết, mà còn phải điều chỉnh để phù hợp với 'Thánh Vật' bên cô đã chuẩn bị nữa."

Asya vừa nói vừa thao tác trên máy tính.

"Thông qua đường truyền trực tiếp tại chi nhánh Tân Thị trấn, thiết bị đầu cuối này hiện đang kết nối với Đồng Hồ Pháp Sư tại trụ sở Istanbul... và cả 'Bà Tiên' nữa. Dù ở đây chỉ có Haruomi và tôi, nhưng hiện tại còn có rất nhiều người khác đang chờ đợi để hỗ trợ nghi lễ này."

Orihime lộ rõ vẻ kính phục và ngưỡng mộ sau khi được nghe giải thích. Hal cũng xen vào nói: "Juujouji này, việc của cô chỉ là đợi thêm một chút nữa thôi. Hãy nhìn kỹ vào cái bóng của 'xà thú' sắp được sinh ra dành cho cô... Được rồi, Asya, đến lượt em đó."

"Rất tốt—Hỡi Mẫu Thần Bất Tử, tôi xin nhân danh Người mà triệu hồi nữ tư tế sẽ kế thừa linh hồn Người!" Asya cất tiếng tụng niệm vang dội, mặt hướng về vòng tròn ma thuật khổng lồ.

Ma lực mạnh đến kinh ngạc bùng phát từ thân thể mảnh mai của cô.

Một việc mà Hal phải dùng thiết bị cơ khí mới thực hiện được, thì nay lại được một phù thủy hoàn thành chỉ bằng ý chí của mình. Cứ mỗi khi lồng ngực của cô bạn thơ ấu ấy phập phồng, ma lực lại tuôn trào không dứt.

Hơn nữa, một lượng lớn ma lực cùng những phép thuật tinh vi cũng đang được truyền tải từ trụ sở Istanbul đến.

Để kết nối hai bên, một phiên bản điện tử của Pháp Sư Cơ Khí đã được cài đặt trong chiếc máy tính xách tay cùng với điện thoại vệ tinh. Nó kết nối tới Mirokudou ở Tokyo Tân Thị trấn trước thông qua tín hiệu điện thoại, rồi sau đó mới truyền đến trụ sở Istanbul bằng đường truyền trực tiếp tốc độ cao.

Xét về băng thông truyền tải, kênh liên lạc này có lẽ sẽ bị coi là rất chậm.

Tuy nhiên, đây lại là một nghi lễ ma thuật.

Bất kể dưới hình thức nào, ma thuật vẫn có thể thiết lập một liên kết tinh thần được gọi là Liên Kết Tinh Tú (Astral Link), chỉ cần người đóng vai trò chủ trì nghi lễ có mối liên hệ với trụ sở Istanbul.

Ngay cả khi phương tiện là không dây hay điện thoại thông thường, cuối cùng vẫn có thể đạt được kết quả tương tự.

"Hỡi nữ hoàng ngự trị mọi tạo vật bằng đôi mắt của nữ pháp sư vĩ đại, hỡi cố vấn cao quý sở hữu trí tuệ vô tận."

"Người là Đấng nắm giữ quyền năng tối cao. Bằng đôi tay thanh khiết và cao quý của Người, trời đất được nuôi dưỡng, dẫn dắt và định hình."

"Hỡi nữ hoàng và đấng thống trị thanh lọc sông ngòi và khiến nước chảy tràn. Chúng con tôn thờ thần tính của Người và xin nguyện trung thành. Hỡi Mẫu Thần, con cầu xin Người ban cho cô ấy sự che chở và trao tặng lời chỉ dẫn!"

Đáp lại tiếng tụng niệm của Asya, 'cái bóng' trên vòng tròn ma thuật dần lớn lên.

Đó là một bóng đen khổng lồ của một con quái vật. Nó có bốn chân, hình dáng như loài thú có vú, và vóc dáng tổng thể mảnh khảnh. Nó đang gánh vác thứ gì trên lưng thế nhỉ?

Cái bóng này chính là sự hiện thực hóa của quái vật Leviathan sắp sửa ra đời.

Orihime kinh ngạc mở to mắt lẩm bẩm: "Thì ra đó là 'xà thú'... Con Leviathan sinh ra vì mình ư...?"

"Đúng vậy. Nhưng liệu nó có thể ra đời thành công hay không thì vẫn còn là ẩn số, vì hiện tại nó chỉ là một thể tinh thần chưa thể hiện hữu trong thế giới này... Một 'xà thú' bóng tối, vậy thôi. Juujouji này, nếu sợi dây khế ước không thể kết nối thể xác và tâm trí cô với nó, thì nó sẽ mãi mãi bị mắc kẹt ở thế giới này—"

Chưa kịp nói dứt lời, Hal đã sững sờ kinh ngạc. Lửa ư?

Đột nhiên, tầm nhìn của Hal bị bao trùm hoàn toàn bởi lửa, không hề có dấu hiệu báo trước.

Cháy rực. Bàn thờ nơi nghi lễ diễn ra, Asya đang tụng niệm vang dội, Orihime lo lắng ngước nhìn cái bóng, cả khung cảnh hoang tàn phía xa, tất cả đều bốc cháy dữ dội.

Đây có phải là ảo ảnh ngọn lửa mà anh từng trải qua trước đây không? Hal cảm thấy bất an.

Lần trước khi thấy những ngọn lửa này, có một con Raptor ở gần đó. Lẽ nào lần này cũng vậy—Thế nhưng, không hề có lấy một cái bóng rồng nào trong tầm mắt. Cũng không thể cảm nhận được sự hiện diện của rồng...

Hal điên cuồng quét mắt nhìn quanh nhưng bị ngọn lửa chắn tầm nhìn, anh không thể thấy rõ.

"Chết tiệt, tránh ra!"

Hal gầm lên giận dữ. Ngọn lửa đang cháy dữ dội lập tức biến mất không dấu vết.

Chẳng lẽ sự phẫn nộ mãnh liệt của Hal đã xua tan ảo giác kỳ lạ đó—Đây là kết luận phải rút ra ư? Hal thấy lạ nhưng vẫn không ngừng nhìn quanh. Không có dấu hiệu của rồng ở gần đó.

"Haruga-kun, có chuyện gì vậy? Có vấn đề gì sao?" Orihime lo lắng hỏi từ bên cạnh anh.

Tuy nhiên, Hal quá bận tâm nên không kịp trả lời cô. Cầm lấy chiếc đồng hồ bỏ túi, anh niệm chú phát động ma thuật Thăm Dò Kẻ Thù.

Ngay lập tức, được ma thuật dẫn lối, anh xoay người đúng 180 độ.

Tầm nhìn được khuếch đại đến mức viễn vọng, anh bắt gặp một hình dáng nhất định. Thoạt nhìn, nó giống một loài chim lớn.

Một con đại bàng biển Stellar hay loài chim tương tự? Hay một trong những loài chim săn mồi quý hiếm sống trong rừng núi gần thành phố?

Nhưng anh đã lầm. Nó chỉ ngang kích thước một con đại bàng nhưng hình dáng thì hoàn toàn khác biệt.

"Làm sao có thể..."

Đậu trên nóc một ngôi trường nào đó, sinh vật ấy đang nhìn xuống bàn thờ—

Một con rồng có cánh. Vảy trên thân nó màu đồng.

Có vẻ nó đã nhận ra ánh mắt của Hal. Nó ung dung bay lượn trên không trung, rồi nhẹ nhàng hạ xuống phía họ. Không thể nhầm lẫn.

Nhận ra thân phận thực sự của con rồng, Hal khó khăn lắm mới thốt ra được tiếng.

"Dừng nghi lễ lại, Juujouji và Asya. Quái vật đáng sợ nhất đã xuất hiện—Một con tinh anh đang bay đến chỗ chúng ta!"

Không có con rồng nào trên thế giới lại nhỏ bé đến thế.

Ngay cả những con Raptor, được gọi là rồng cấp thấp, cũng thường dài hơn năm mét. Thế nhưng—

Hal chợt nhớ lại những gì mình vừa giải thích cho Orihime.

—Tất cả rồng tinh anh đều là bậc thầy phép thuật. Đối với chúng, phép thu nhỏ chắc hẳn cũng dễ như trở bàn tay mà thôi.

Vậy nên, con rồng đồng đang khoan thai hạ xuống kia không nghi ngờ gì nữa, chính là một con rồng tinh anh—tên khoa học: Eques Draconis—đã tự biến hình thu nhỏ!