The Leviathan of the Covenant

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I’ll Become a Villainess That Will Go Down in History

(Đang ra)

I’ll Become a Villainess That Will Go Down in History

Ookido Izumi

Đây là câu chuyện về một cô gái trẻ khao khát trở thành một tiểu thư ác độc, có thể mạnh mẽ hơn sau mỗi cuộc đối đầu mà cô phải trải qua.

634 64

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

(Đang ra)

Shibou Yuugi de Meshi wo Kuu

Yuji Ukai

Như như vậy, lấy trò chơi tử vong mà sống thiếu nữ.

47 2246

Cuộc báo thù thanh xuân của một kẻ hướng nội —— Làm lại cuộc sống cùng cô nàng tựa thiên thần

(Đang ra)

Cuộc báo thù thanh xuân của một kẻ hướng nội —— Làm lại cuộc sống cùng cô nàng tựa thiên thần

Keino Yuuji

Mang trong mình tinh thần “xã hội đen” của một gã từng lăn lộn nơi công sở, Niihama quyết tâm:Lần này, cậu sẽ cùng cô gái ấy viết lại tuổi trẻ — một “thanh xuân báo thù” không còn tiếc nuối!

6 0

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

20 3

Asuka: Mahjong Garouden

(Hoàn thành)

Asuka: Mahjong Garouden

Yoru Yoshimura

Dõi theo bóng lưng của người ông ngoại mà mình ngưỡng mộ, cậu thiếu niên Asuka lao mình vào thế giới mạt chược.Cậu tin rằng ở đó tồn tại một cách sống đích thực có thể xua tan nỗi bất an mơ hồ về hiện

8 1

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

274 1067

Quyển 1 - Chương 4: Soth Phản Công (2)

"Vậy là trời đã sáng rồi..."

Đâu đó có tiếng chim sẻ hót líu lo. Ánh nắng ban mai cũng khiến mắt Hal nhức nhối. Tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái, Hal lật tấm chăn phủ trên người. May mắn thay, nhờ có năm cái đệm làm nệm, cơ thể anh không đau nhiều lắm. Tiện đây xin nói thêm, nơi Hal dùng làm phòng ngủ là lối vào của một tòa nhà cho thuê hỗn hợp mà anh còn không biết tên. Cánh cửa tự động của tòa nhà, vốn không còn hoạt động, nằm ngay trước mắt anh.

Sau một cái ngáp dài, Hal đứng dậy. Trời vừa hửng sáng chưa lâu. Anh đang ở bờ sông Sumida, thuộc khu vực trước đây gọi là Higashi-Nihonbashi. Một chiếc xe đạp địa hình đang đậu gần nơi trú ẩn tạm thời của anh. Sau khi Soth biến mất đêm qua, Hal đã "tìm kiếm" khắp các tòa nhà trong khu vực. Cuối cùng thì, anh phát hiện ra chiếc xe đạp này, có lẽ trước đây dùng để đi lại.

May mà Hal có đôi tay rất khéo léo, nên chuyện không có chìa khóa cũng chẳng phải vấn đề gì lớn—anh dễ dàng “giải quyết” bằng mấy món đồ nghề sẵn có trong tay.

Sau khi “kiếm” được một “cặp chân mới” để thay cho chiếc ô tô đã mất, Hal men theo bờ sông Sumida và quyết định cắm trại qua đêm tại đó.

Dù sao thì cũng đã khuya, cơ thể mệt rã rời, quan trọng hơn hết là anh đang buồn ngủ đến mức không chịu nổi.

Chăn nệm thì anh cũng “xoay xở” được bằng cách tương tự như cái xe đạp, và thế là Hal có một đêm yên giấc cho tới khi trời sáng.

“…Không phải mơ đâu nhỉ.”

Hal lẩm bẩm. Ký ức về “đêm định mệnh” đó vẫn còn sống động, rõ ràng đến mức không thể nào là giấc mơ được.

Hal mở bàn tay phải ra. Dấu ấn Bí Ấn Cung—vốn in hằn như hình xăm—giờ đã biến mất lúc nào không hay, khiến anh nhíu mày.

Rồi đột nhiên, như sực nhớ ra điều gì, anh rút dao ra và đâm nhẹ vào mu bàn tay trái.

Đau. Máu rịn ra thành từng giọt nhỏ.

“Nhưng rõ ràng tối qua mình không hề hấn gì trước những đòn tấn công của Soth… Dấu ấn của Ruruk Soun cũng không còn. Rốt cuộc là sao đây?”

“Ngốc nghếch. Đó là vì ngươi chưa có cái ‘ý chí’ đó thôi.”

Một giọng nói vang lên, không phải ảo giác, mà là một giọng thật.

Hal quay đầu lại thì thấy cô bé đứng đó. Mặc kimono đỏ thẫm, trông chỉ tầm mười một, mười hai tuổi, nhưng lại mang một thái độ kiêu ngạo đến quá đáng—đó là cô bé tự xưng là ác quỷ, một hồn ma của rồng vô danh.

“Cô xuất hiện biến mất kiểu đó, tiện thật đấy.”

“Không hẳn. Dù sao thì thời gian có thể hiện hình cũng không dài.”

Đối diện với cô bé vừa xuất hiện trở lại, Hal bình thản nói, giọng điềm đạm: “Tôi là người tự mình bước vào cái bẫy đó, tự chấp nhận lời mời kỳ lạ của cô, nên căn bản cũng chẳng có gì để than phiền cả… Nhưng mà cái sự dẻo dai thể chất đó không phải là hơi quá đáng sao? Tôi có cảm giác mình có bị voi giẫm lên cũng chẳng sao ấy.”

“Đương nhiên là không sao. Khi ngươi có được ‘ý chí’ đó, thì ngay cả rồng cũng phải vận hết sức mới có thể giết được ngươi, chứ không chỉ đơn thuần là thở ra lửa.”

“Trời ạ, tôi đã vượt qua phạm vi của người thường đến mức đó rồi à…”

Nghe cô bé giải thích bằng giọng điềm nhiên và tự tin, Hal chỉ biết hướng ánh mắt ra xa, không biết nên vui hay nên lo.

“Tiện thể hỏi luôn, cái ‘ý chí’ cô nói cụ thể là gì? Kiểu như ‘Tôi không muốn chết!’ các thứ hả?”

“Chính xác là vậy. Tuy nhiên, tiểu tử, những hiệu ứng như thế chỉ là phần thưởng kèm theo sức mạnh ngươi vừa có được mà thôi. Ngươi không quên được sức mạnh của Cung thần, thứ đã khiến con rồng kia phải rút lui, đúng chứ?”

Hal gật đầu, vẻ mặt uể oải. Làm sao mà quên cho được.

“Chính là cung diệt long đó—vũ khí của thiên giới, đủ sức giết chết loài rồng. Khi giành được một trong những dấu ấn tối cao thuộc Bí Ẩn Ruruk Soun, ngươi đã sở hữu thứ chẳng khác gì chiếc búa của Thần.”

Cô bé mỉm cười nhè nhẹ—một nụ cười đầy vẻ ma quái.

Nhưng Hal cố tình làm ngơ, như thể chẳng để tâm.

Bất kể nghĩ thế nào, những lời của cô bé rõ ràng là ngọt ngào như rót mật vào tai, còn thêm tí đường cho hấp dẫn—rõ ràng là đang tìm cách dụ dỗ anh.

Đúng là nhờ vào dấu ấn bí ẩn nào đó mà anh đã đẩy lùi được con rồng cấp cao.

Nhưng vì thứ sức mạnh đó rơi vào tay anh một cách quá đột ngột, nên cũng có khả năng nó sẽ biến mất bất cứ lúc nào. Haruga Haruomi vốn chẳng phải người lạc quan hay ưa mạo hiểm, nên anh cũng không quá đề cao thứ sức mạnh đó. Quan trọng hơn—

“Tối qua tôi nhớ rõ là mình có ‘bắn’ một lần, nhưng cái xác mà cô dùng để tạo ra cây Cung đó… biến mất rồi phải không? Nó đã tan rã, thậm chí còn cháy rụi chẳng còn gì.”

Nếu sức mạnh của Bí Ẩn Cung là để tạo ra cung diệt long—

Thì chẳng lẽ “xác rồng” là nguyên liệu cần thiết? Dù mới dùng một lần, Hal vẫn có linh cảm mơ hồ rằng mọi chuyện là như vậy.

Có lẽ với tư cách là người nắm giữ dấu ấn, anh đã vô thức nắm được cách sử dụng.

“Fufu, sự lanh lợi ấy cũng có thể xem là điểm mạnh của ngươi. Nhưng vẫn còn quá nông cạn. Những suy nghĩ của ngươi vẫn còn thiển cận lắm.”

Cô bé nhếch mép, mỉa mai phán xét lập luận của Hal.

“Sao nào? Nếu ngươi chịu quỳ gối cầu xin, có khi ta sẽ nổi hứng rộng lượng, đích thân nắm tay chỉ dạy cho cũng nên?”

“Thôi khỏi. Hướng dẫn của cô chẳng đáng tin chút nào.”

Hal dè chừng tránh né cái mầm mống nguy hiểm kia. Tránh xa mấy thứ linh hồn thì cũng tránh được chuyện bị ám.

Nếu anh lún quá sâu vào chuyện của dấu ấn bí ẩn này, thì có khả năng rất cao sẽ bị cuốn vào một “tương lai không bình thường.”

Đó là bản năng của một tay săn báu vật có hiểu biết nhất định về ma thuật.

“Hôm qua nữa, tôi suýt bị thiêu sống trong cái nghi lễ mà cô sắp đặt.”

“Ngươi nói gì vậy? Ta vốn nên từ chối ngươi ngay từ đầu mới đúng. Như ta đã nói—ngươi đã gặp quỷ rồi đó.”

Cô bé đáp lại lời chỉ trích của Hal bằng giọng dửng dưng, chẳng chút nao núng.

“Thật ra thì, có thể nói rằng giao kèo với quỷ thì chắc chắn là bẫy.”

“Vậy cho tôi hỏi, hỡi ác quỷ tự xưng. Vì sao cô lại đem bảo vật quý giá như vậy cho một kẻ như tôi, thay vì tặng cho đồng loại rồng của cô?”

“Một trái tim cao cả, thuần khiết, giàu lòng nhân ái và đầy tính vị tha.”

“Cảm ơn nhé. Vậy là tôi vừa có thêm bằng chứng là lời cô chẳng đáng tin cậy chút nào.”

Hal bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Dù gì thì cũng sống sót rồi, nên phải tranh thủ về New Town càng sớm càng tốt! Đói bụng rồi, muốn tắm quá trời. Về nhà mà làm một giấc thì tuyệt.

Đẩy chiếc xe đạp leo núi, Hal bước nhanh về phía trước.

Lúc ấy, cô bé lặng lẽ đi theo, mặt tỉnh bơ như thể điều đó là hiển nhiên.

“Không nhận khách theo dõi. Luật nhà tôi đấy.”

“Xem ra ngươi cần được dạy thế nào là lòng biết ơn đối với ân nhân cứu mạng rồi đấy.”

"Ngươi chẳng phải là một sinh vật ngoài hành tinh, cứu ta chỉ vì có mưu đồ riêng, rồi còn đẩy ta vào vô vàn hiểm nguy hay sao? Tự xưng là 'ân nhân cứu mạng' ta nghe nực cười quá. Thôi được, ta cũng chẳng bận tâm ngươi có lẽo đẽo theo sau."

Một con ma rồng lại tự xưng là quỷ, muốn đuổi cô ta đi e là chuyện không tưởng.

Vậy thì, chấp nhận sự hiện diện của cô ta có lẽ là lựa chọn tốt hơn.

"Nhưng ngươi phải ẩn mình khi có người khác. Ta không giỏi ăn nói, không tài nào giải thích rõ ràng cho mọi người hiểu vì sao ta lại bị một thứ như 'thiên thần hộ mệnh' đeo bám."

"Điều ước này của ngươi có lẽ sẽ thành hiện thực."

"Ý ngươi là sao?"

"Năng lượng của ta không còn nhiều để can thiệp vào các hiện tượng trần thế. Dù sao ta cũng đã chết rồi, đến hài cốt cũng mất sạch trong trận chiến đêm qua, nên không thể tùy tiện hiện hình đâu."

"Không còn nhiều"... Tức là, vẫn còn một chút sao?

Nghe được hàm ý đó, Hal thầm gật gù.

"À phải rồi. Giờ hỏi thì hơi muộn nhưng ngươi tên là gì? Ta nên xưng hô với ngươi thế nào đây?"

"Vậy thì... cứ gọi là Hinokagutsuchi là được rồi."

Cô gái không phải người ấy trang trọng đáp lại câu hỏi tưởng chừng đơn giản nhất này.

Đó là tên của hỏa thần trong thần thoại Nhật Bản. Thuở hồng hoang xa xưa của thời đại thần thoại, mẹ của Hinokagutsuchi, Izanami, đã qua đời sau khi sinh do bị chính ngọn lửa của con mình thiêu cháy. Người cha, Izanagi, trong cơn thịnh nộ đã dùng thần kiếm của mình giết chết đứa con đã gián tiếp hại mẹ.

Trong sự kiện đó, máu và thi thể của Hinokagutsuchi đã sinh ra vô số vị thần khác—

"Quả là một cái tên đầy ý nghĩa, dù chỉ là biệt danh."

Nếu Hal không nhớ lầm, Soth hình như đã gọi chân thân của cô ta là "Nữ Vương"...

Dù sao đi nữa, Hal cùng cô gái tự xưng Hinokagutsuchi hướng về phía cổng dẫn vào Tân Thành.

Hal không hề hay biết, kể từ giây phút này, cuộc đời mình sẽ thay đổi không ngừng nghỉ, giống như một hòn đá lăn vậy.

Vào những ngày đầu của thể loại game nhập vai (RPG) giả tưởng, người chơi dường như được khuyến khích tự tiện xông vào nhà dân lục soát, rồi trộm đồ đạc.

Chiếc xe đạp địa hình của Hal cũng được có được theo cách tương tự.

Đã bị bỏ xó hơn một thập kỷ, chiếc xe rõ ràng đã xuống cấp trầm trọng.

Tuy nhiên, đêm hôm trước Hal đã tranh thủ tra dầu xích xe, dùng băng dính gia cố những chỗ hư hỏng, sửa chữa tạm bợ.

Nhờ vậy, chiếc xe vẫn chạy khá êm.

Hơn nữa, Hinokagutsuchi tự động biến mất sau khi Hal bắt đầu đạp xe.

Bỏ lại chiếc xe gần cổng cầu Ryogoku, Hal xuất trình thẻ ra vào rồi một mình đi qua cổng.

Đi tuyến vòng quanh Tân Thành, anh đến ga Narihirabashi ở quận Sumida bằng tàu, cuối cùng cũng về đến ga gần nhà mình nhất.

Sau đó anh tiếp tục đi bộ về nhà.

(À mà này, thằng nhóc, ngươi có đi cùng bạn bè mà, phải không?)

Trên đường về nhà, Hinokagutsuchi khẽ thì thầm bên tai anh.

Điều tiện lợi đến vậy dường như là khả thi ngay cả khi cô ta vô hình, thân thể hữu hình đã biến mất.

(Ngươi bỏ mặc họ như vậy có ổn không?)

(Tối qua trước khi ngủ, ta đã nhắn tin báo là an toàn rồi, nên chuyện này để sau đi. Dù sao thì, giờ ta chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi thôi.)

Hal khẽ đáp.

Anh đã ngủ đêm ngoài trời ở ngoại ô Cựu Tokyo, dọc sông Sumida. Điện thoại di động vẫn dùng được ở đó nhờ tín hiệu từ các cột sóng của Tân Thành.

Asya đã gửi ba tin nhắn hỏi thăm Hal có an toàn không.

Ngoài ra, còn khoảng mười cuộc gọi nhỡ từ Asya.

Hal đã phản hồi bằng một tin nhắn ngắn gọn trước khi đi ngủ. Sau khi biết Asya và Orihime đã về Tân Thành an toàn, anh cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Hai cô gái chắc đã liên lạc với Kenjou ở Mirokudou qua điện thoại vệ tinh để nhờ anh ấy đến đón, phải không?

Và giờ đây, Hal cuối cùng cũng về đến nhà, thế nhưng—

Trước căn nhà trông như nhà ma, hai cô gái đang đứng sừng sững trước cánh cửa nặng nề, hệt như những pho tượng hộ pháp.

Asya và Orihime. Với ánh mắt sắc như dao cau, đầy giận dữ, hai người họ dò xét Hal từ đầu đến chân.

(Cứ như thể họ đang giận mình, mắng mình vô tâm vậy.)

( 'Cứ như thể' là thừa thãi rồi, đồ ngu ngốc. Đối với một con người, sự phẫn nộ chính đáng là phản ứng duy nhất đúng đắn khi đối mặt với kẻ ngốc thoát chết khỏi miệng rồng mà không thèm báo tin.)

Hal không khỏi lẩm bẩm, và bị đáp lại bằng một giọng đầy bực tức.

Nghe một linh hồn không phải người mà lại bàn luận về hành vi "của một con người", Hal cảm thấy khá bất bình.

Nhìn vẻ mặt giận dữ nghiêm trọng của Asya và Orihime, Hal rụt cổ lại.

Trong trường hợp xấu nhất, cái cô Hinokagutsuchi tự xưng này nói không chừng lại đúng...