The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 387

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 767

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1793

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8188

Chương 301

” 

Phải mất một lúc thì mắt tôimới thích nghi được với sự thay đổi của ánh sáng. Bên trong túp lều của trưởnglão bộ tộc Mỏ Lao khá mù mịt, không có ánh sáng nào ngoại trừ những tia ánhsáng mỏng manh chiếu qua các khe hở trên túp lều.

Nội thất trong túp lều này rấtđơn giản: có một chiếc giường lớn làm bằng lông vũ, cỏ nâu và những chùm lôngtrắng mịn, và có một chậu rửa bằng đồng đầy nước đặt cạnh cửa. Có một lớp băngmỏng đã hình thành trên bề mặt nước.

Treo xung quanh túp lều,trên những cành cây nhỏ trong phòng là những thứ trông giống như những chiến lợiphẩm. Có một số vòng cổ làm bằng răng nanh lớn và xương xẩu nhỏ, lớp da của mộtsinh vật bốn tay mà tôi không biết là con gì, và thậm chí một hàng hộp sọ của loàigiống mèo xếp ngay ngắn.

‘Gu thẩm mĩ của mấy gã bạn lônglá này dị phết nhỉ,’ Regis nghĩ.

‘Chúng ta chưa thể chắc chắnrằng bọn họ là đồng minh hay kẻ thù,’ tôi cảnh báo, ánh mắt của tôi lướt từ mónnày sang món khác cho đến khi sự chú ý của tôi tập trung vào chiếc vòng cổ làmbằng móng vuốt. Không phải mấy thứ đó trông khá giống mấy cái trên bục à?

Khi chim trưởng lão leo lêngiường và ngồi xổm xuống, đôi chân khẳng khiu của ông ta gập lại và tôi có thểnhìn rõ hơn những ngón chân móng vuốt của ông ta.

‘Cũng có lý.’ Regis khẳng định.‘Bây giờ câu hỏi lớn nhất đặt ra là, họ đã đặt chúng ở đó hay là do mấy con gấukia? Tôi nghĩ-‘

Giọng của Regis bị át đi khimắt tôi tập trung vào một thứ thú vị hơn nhiều. Khi chim trưởng lão yên vị, chỉtrong giây lát, tôi đã bắt gặp một tia ánh sáng lấp lánh màu tím dưới đệm. Có mộtloại thánh vật nào đó ẩn bên dưới đó, tôi dám chắc luôn. Thậm chí có thể là mộtmảnh vỡ của cổng dịch chuyển.

“Ngồi đi, ngồi đi,” lão chimgià kêu, vẫy cánh quanh túp lều.

Giả vờ như tôi chẳng thấy gì,tôi ngồi trên nền đất cứng xung quanh giường, cho rằng ngồi chung giường vớingười cao tuổi là bất lịch sự, và Caera ngồi xuống bên cạnh tôi. Không biết bắtđầu từ đâu, tôi im lặng và đợi trưởng lão tộc Mỏ Lao lên tiếng.

“Im lặng là khôn ngoan,” conchim già nói một cách nghiêm túc và gật đầu cái mỏ đen của mình lên xuống.”Đã từ rất lâu, rất lâu rồi kể từ khi một ascender đến thăm chúngta.”

“Chúng tôi có nhiều câuhỏi cần hỏi, trưởng lão, nhưng trước tiên, chúng tôi nên gọi ông là gì?”Tôi hỏi một cách lịch sự.

Con chim già màu xám ngoáy mỏvà kêu lên theo cách mà tôi không đời nào có thể lặp lại được, rồi nó cười, mộttiếng cười như hạt thóc được xay ra. “Trong ngôn ngữ của mấy người là OldBroke Beak.”

Mỉm cười vì cái tên kháchính xác, tôi đưa tay vào ngực và nói, “Và tôi là — Ar…” Tôi dừng lại, suýtchút nữa tiết lộ tên thật của mình.

“Người này là Grey,” Caera cắtngang, liếc nhìn tôi một cách kỳ lạ, “và tôi là Caera. Rất vinh dự được gặp ông,Old Broke Beak.”

“Làm thế nào mà ông biếtnói ngôn ngữ của chúng tôi?” Tôi hỏi, hy vọng lấp liếm lỗi lầm vừa rồi củatôi.

Dù rằng chúng tôi rất muốn rờikhỏi khu vực này nhanh chóng nhất có thể, tôi vẫn vô cùng tò mò về những con chimtrong tộc Mỏ Lao này này. Kể từ khi tái sinh vào thế giới này, tôi chứa hề gặpmột con quái vật mana hoặc aether nào thông minh như những sinh vật này cả.

Phải chăng các pháp sư cổ đạiđã mạnh đến mức họ tạo ra thực thể sống có tri giác, trí thông minh như thế nàyư? Nghe thật sự rất là khó tin.

“Một ascender khác, đủkhôn ngoan và kiên nhẫn để lắng nghe, và đã dạy lão khi lão vẫn còn mới chỉ tậpbay.” Con chim trưởng lão vỗ mỏ nhiều lần, xù lông và mổ vào lớp đệm bêndưới trước khi tiếp tục. “Lão đã tiếp thu kiến ​​thức này và chia sẻ ngôn ngữnói với các ascender tìm thấy nơi này kể từ đó — nói đúng hơn là đã cố thử. Nhiềungười không đủ khôn ngoan để nghe những lời của lão.”

Tôi gật đầu, cũng chẳng khótưởng tượng các ascender mạnh mẽ có thể đã đến khu vực này chỉ để tấn công mọicon thú aether mà họ nhìn thấy, mà không nhận ra không phải tất cả đều là quáivật hung hăn hoang dã.

Nhưng nếu họ có thể chống trảlại những ascender đủ mạnh để đến khu vực này…

‘Vậy thì những người này phảimạnh hơn vẻ bề ngoài nhiều,’ Regis nói thay.

“Lão rất vui vì các người đãđến, và các người đều mang theo trí khôn ngoan bên mình,” con chim già tiếp tục.”Chúng ta cần cả hai người, và cả hai người cần chúng ta.”

Caera nghiêng người về phíatrước, đôi mắt đỏ rực nhìn vào đôi mắt màu tím của trưởng lão Mỏ Lao. “Ôngcó biết những mảnh vỡ của cánh cổng nằm ở đâu không?”

“Các bộ tộc giữ chúng, đúngvậy, nhưng chúng sẽ không giao lại các mảnh vỡ cho hai người đâu, không hề.”Old Broke Beak lắc đầu nguầy nguậy, chiếc mỏ dài cắt qua lại trong không khínhư một lưỡi dao sắc bén.

“Các bộ tộc?”Caera hỏi.

“Đúng vậy, bốn bộ tộc, và nhữngcon thú hoang dã, đầy nhẫn tâm, cũng mang theo các mảnh vỡ, nhưng chúng luônsăn lùng những loài khác. Những con thú hoang dã không bao giờ ngủ, không baogiờ sợ hãi và có lòng tham lam vô đáy.” Trưởng lão nghiêng người về phía trước,nhìn từ Caera sang tôi rồi lại quay lại. “Nhưng các bộ tộc khác còn thậm tệhơn. Thảm khốc. Ngu dốt. Four Fists (Bốn Nắm Đấm), Ghost Bears (Gấu Ma), ShadowClaws (Vuốt Bóng Đêm)… chỉ có tộc Spear Beaks (Mỏ Lao) mới có trí khôn ngoan.”

“Gấu Ma?” Tôi hỏi,đầu liền nghĩ đến sinh vật vô hình giống gấu mà chúng tôi đã chiến đấu dưới máivòm.

“Những con quái vật tàn khổnglồ bạo và khát máu,” trưởng lão nói một cách đáng ngại, xù lông như thể đangrùng mình. “Gấu Ma giết chóc như ngoé, di chuyển âm thầm qua các cơn bão, độtkích bất ngờ trong đêm. Nếu cậu thấy một con,” – ông ta rướn người về phía trước,cái mỏ nứt nẻ của ông ta tiến đến gần mặt tôi trong vòng vài inch – “thì hãy giếtchết nó, nếu không nó sẽ săn lùng cậu mãi mãi. Gấu Ma không bao giờ từ bỏ con mồi.”

Tôi chỉ gật đầu, cẩn thậnkhông để lộ suy nghĩ của mình. Con Gấu Ma mà chúng tôi từng chạm trán dường nhưkhông phải là một cỗ máy giết người tàn nhẫn. Trên thực tế, nó tỏ ra cực kỳ thậntrọng và tò mò, sau đó liền chạy trốn trước khi làm hại bất kỳ ai trong chúngtôi.

‘Hay là do chúng ta làm nó sợ?’Regis chỉ ra. ‘Hầu hết những người khác làm gì thấy được những con… Gấu ma hay gìgì đó, và cũng không có nhiều người thực sự có thể nhìn thấy chúng như chúng tađâu mà.”

‘Cũng có thể ngươi nói đúng,’tôi thừa nhận, nhưng tôi vẫn không chắc chắn. Tuy nhiên, tôi không muốn đề cậpkiến ​​thức của chúng tôi về con gấu ma, vì vậy, tôi hỏi trưởng lão Mỏ Lao chitiết về các bộ tộc khác.

“Những tộc khác… cũng tệkhông kém, vâng. Bộ tộc Bốn Nắm Đấm trông khá giống cậu, nhưng lại không giống.Chân ngắn, cánh tay dài và vạm vỡ như bộ ngực của một chim Mỏ Lao trưởng thành.Khuôn mặt thì bẹp dúm, xấu xí, với hàm răng như thế này.” Sử dụng đôi cánh đầylông vũ của mình, lão bắt chước những chiếc răng nanh hoặc ngà lớn trông khá dịhình.

“Vuốt Bóng Đêm là loàisống để chiến đấu, để giết chóc.” Old Broke Beak chỉ vào hàng hộp sọ mèo.“Chúng luôn rình rập chúng ta, leo lên các đỉnh núi và ném trứng của chúng tara khỏi tổ.”

Caera buồn bã lắng nghe conchim già nói. Cô lắc đầu khi ông ta nhắc đến trứng. “Thật kinh khủng. Tôi rất lấylàm tiếc, trưởng lão.”

“Ông nói chúng ta cần nhau,”tôi nhắc ông ta, háo hức đưa cuộc trò chuyện trở lại các mảnh vỡ của cái cổng.“Vậy mỗi bộ tộc này đều nắm giữ một mảnh vỡ của cánh cổng ra khỏi khu vực này ư?Tại sao?”

Ông ta nhắm mắt lại, chiếc cổdài đung đưa nhẹ nhàng như thể ông đang ngân nga một bài hát trong đầu. Cuốicùng khi đôi mắt màu tím của ông ta mở ra lần nữa, một cảm giác cổ xưa nhưng lạiuể oải, mệt mỏi bao trùm ông.

“Đã từ rất lâu, rất là lâu rồilão chưa hề nghĩ đến việc này. Tộc Mỏ Lao đã luôn luôn là bộ tộc đã cố gắngtruyền đạt trí tuệ đến các bộ tộc khác, nhưng bây giờ lão đã biết bọn chúngkhông thể học được điều đó. Những tộc khác sẽ không cung cấp cho cậu các mảnhcòn thiếu đâu. Cậu phải tiêu diệt chúng. Tất cả bọn chúng. Lấy mảnh vỡ của chúngvề. Khi cậu có các mảnh vỡ, lão sẽ đưa cho cậu mảnh vỡ được bảo vệ từ lâu bởi tộcMỏ Lao.”

“Tôi xin lỗi vì nói thẳng thừng,nhưng tại sao ông không thể đưa cho chúng tôi mảnh của mình bây giờ?” Caera hỏi,chăm chú quan sát trưởng lão.

Cổ ông ta vẹo sang một bên đếnmức đầu gần như lộn ngược lại. “Nếu các ascender thất bại, và chết trong tuyết,dưới móng vuốt và hàm răng và cơn thịnh nộ của các bộ tộc khác, thì chúng ta sẽmất phần mảnh vỡ của chính mình trong ngôi đền của Đấng Sáng Thế. Không, như thếkhông khôn ngoan.”

Mặc dù đúng là ông ta cũngcó lý, nhưng tâm trí tôi liền để ý một điều mà ông ta nói. “Đấng Sáng Thế?”

Chiếc mỏ dài và sẫm màu dichuyển lên xuống từ từ. “Các bộc tộc khác chỉ cảm nhận được năng lượng của ĐấngSáng Thế trong các thánh vật, vì vậy chúng tích trữ và tôn thờ những thứ đó. Bọnchúng quá ngu dốt và quá bạo lực để nghĩ thông suốt về mục đích của các mảnh vỡ,vâng.”

Có vẻ như những bộ tộc nàyđã phát triển niềm tin và tạo nên các câu truyện thần thoại về các pháp sư cổ đạidjinn, mái vòm và cổng dịch chuyển. Nếu các mảnh vỡ của cổng tiết ra aether, vànhững sinh vật này có thể cảm nhận được nó, thì việc chúng thèm muốn các mảnh vỡhoàn toàn có lý.

“Cần có món quà từ các ĐấngSáng Thể thì mới có thể sửa chữa được cổng dịch chuyển. Mấy người thực sự có thểlàm được vậy ư?”

Tôi gật đầu. Cũng giống nhưtrong phòng gương, chúng tôi chỉ có thể đến vùng đất bão tuyết này là vì tôi đãcó sẵn các dụng cụ cần thiết để vượt qua nơi này.

‘Thử thách chồng chất thửthách,’ tôi im lặng trầm ngâm.

Vào lúc đó, bụng dạ Caera réoầm ầm ầm ĩ. Lão ấy quay lại, nhìn chằm chằm vào bụng của cô ấy với đôi mắt mởto, cái mỏ nứt nẻ của ông ta hé ra một chút. “Đồ ăn, vâng. Lão thật là một ngườichủ tồi. Quá nhiều chuyện, trong khi mọi người đang đói. Đi nào. Chúng ta đã ngồi.Chúng ta đã nói chuyện. Bây giờ, chúng ta ăn, vâng.”

Chân của trưởng lão kêu láchcách khi ông ta đứng dậy và dẫn đường ra khỏi túp lều của mình. Bên ngoài,chúng tôi phát hiện ra vài con chim Mỏ Lao đang lảng vảng gần đó, đang chăm chúnhìn chúng tôi khi chúng tôi theo trưởng lão trở ra vùng núi lạnh giá.

Miệng ông ta va đập láchcách, và những người khác gật đầu kính cẩn và bắt đầu đi theo chúng tôi, xếpthành hai hàng dài.

Lông mày của Caera nhíu lạivì lo lắng, rồi cô ấy nhìn tôi, nhưng tôi chỉ gật đầu và đi theo sau ông ta.

Những con chim Mỏ Lao khácthì thầm và kêu cạch cạch trầm thấp, tiếng sột soạt ấy ngày càng lớn hơn khichúng tôi đi theo trưởng lão chim xuyên qua ngôi làng. Những người khác thò mỏra khỏi nhiều túp lều và chen nhau đứng trong cuộc diễu hành ngẫu hứng này. Mộtvài con chim khác bay lượn trên bầu trời, tiếng kêu kỳ lạ của chúng vang vọngkhắp hốc núi.

Chúng tôi đi theo trưởng lãođến một túp lều khác, những túp lều này gần giống hệt nhau với một cánh cửa màuxám bạc màu che phủ. Ông ta ngoạm mỏ ba lần và đám đông phía sau chúng tôi im lặng,rồi con Mỏ Lao lông đen mà chúng tôi nhìn thấy khi vào làng bỗng xuất hiện ởngưỡng cửa.

Bọn họ trao đổi với nhau bằngngôn ngữ của mình, sau đó con chim Mỏ Lao màu đen dùng mỏ đẩy cái móc treo sangmột bên để trưởng lão bước vào, vẫy cánh ra hiệu cho chúng tôi cùng vào.

Tôi liếc nhìn lại bầy; tất cảđều hoàn toàn im lặng và đứng yên, đôi mắt tím của họ dõi theo chúng tôi. Nhữngcon bay vòng tròn phía trên chúng tôi cũng trông khá kì lạ, họ bay lòng vòngđan xen nhau một cách quái lạ.

Caera đi qua ô cửa mờ mịt vàtôi theo sau cô ấy. Bỗng một cảm giác siêu thực, ma mị ảo ma bỗng bao trùm lấytôi như một tấm chăn dày phủ lên trí óc.

Bên trong túp lều này gần giốnghệt của trưởng lão chim, mặc dù không có thùng rửa bằng đồng, và chiến lợi phẩmduy nhất trên tường là hộp sọ của một con gấu nhỏ với một lỗ hẹp ngay trên hốcmắt bên phải. Nó trông quá nhỏ so với một con gấu trưởng thành hoàn toàn.

Một chim Mỏ Lao thứ hai, gầngiống với hướng dẫn viên của chúng tôi nhưng có một dải lông dựng lên đỉnh đầu,đang ngồi trên giường liền đứng dậy và lảng sang một bên sau một vài tiếng kêucủa con chim lông đen.

Nằm giữa tổ là một quả trứnglớn, màu hồng nhạt. Caera nhìn tôi một cách lưỡng lự một lần nữa, nhưng tôi imlặng, chờ đợi trưởng lão chim già hành động.

Trưởng lão chậm rãi đi ngangqua túp lều, đưa móng vuốt xuyên qua lớp cỏ khô và lông của cái tổ, sau đó nhẹnhàng gõ vào quả trứng ở nhiều điểm khác nhau. Ông ấy nói mà không quay sang.”Quả trứng này sẽ không thể nở thành con non.”

Sau đó, không một lời cảnhbáo, ông ta mổ chiếc mỏ sắc bén của mình xuyên qua lớp vỏ của quả trứng, chọcthủng nó. Tôi vừa kinh hoàng vừa hứng thú theo dõi ông ta bắt đầu nhặt từng mảnhvỏ, dùng mỏ cắn nát chúng và nuốt chúng xuống cho đến khi có một lỗ lớn ở trêncùng, để lộ ra lòng đỏ vàng, nhầy nhụa.

‘Bất ngờ chưa, vkl.’ Registhì thầm trong sự bàng hoàng.

Con trưởng lão hớp một ngụmđầy mỏ, sau đó đút mỏ (cross beak) vào mỏ con chim Mỏ Lao gầy trước khi ăn hếtquả trứng. Cả hai đều lặp lại nghi lễ đó với co chim Mỏ Lao, người cũng ăn phầncủa mình. (Darkie: mong khúc này t dịch sai, chứt không muốn thấy cảnh hai con chim đá lưỡi nhau tý nào cả)

“Ăn đi,” trưởng lão nói mộtcách đơn giản, sau đó cả ba con Mỏ Lao đứng sang một bên, nhìn chúng tôi đầy trôngmong.

Tôi có thể thấy những suynghĩ của Caera hiện rõ trên khuôn mặt mình, khi cơn đói và sự ghê tởm của đanggiằn xé nội tâm cô.

Đây chắc là một dạng văn hoáquan trọng nào đó, thậm chí có thể được coi là nghi lễ tôn giáo cho cặp chim đãsẵn sàng cống nộp trứng của mình. Mặc dù việc những sinh vật này ăn chính trứngcủa mình nghe thật ghê tởm, tôi mong rằng họ sẽ không hiểu nhầm sự do dự củachúng tôi, và thậm chí có thể thấy bực tức nếu chúng tôi từ chối lời đề nghị củahọ.

Và ngoài ra, Caera không thểcứ mãi ăn tuyết để sống được.

Cúi đầu kính cẩn vời từngcon chim Mỏ Lao, tôi cẩn thận bước vào tổ và nghiêng mình xuống quả trứng. Bêntrong trứng khá dày, ấm và nhầy nhụa. Dùng cả hai tay chụm lại, tôi múc một phầnnhỏ và húp nó một cách miễn cưỡng.

Nó có một hương vị đậm đà, hơinhầy nhụa, nhưng không đến mức khó ăn, nói chung là một cảm giác rất lạ đời. Mặcdù vậy, tôi nhanh chóng ăn hết lòng trứng nhầy nhụa, rồi tôi bỗng nhận ra gì đórất khác về nó.

Lòng đỏ trứng Mỏ Lao đầyaether, và ăn nó cho phép cơ thể tôi nhanh chóng hấp thụ aether, giúp nạp đầy aethercho cốt lõi của tôi sau một đêm dài đằng đẵng trong bão tố.

‘Regis, ngươi có—’

‘Cảm nhận được nó ư? Ố yeah…’Regis trả lời, tận hưởng nguồn aether mà chúng tôi hấp thụ chỉ từ một ngụm trứngnhỏ đó.

Caera nhìn tôi với đôi môimím chặt và khuôn mặt nhăn nhó. Tôi hất đầu về phía quả trứng Mỏ Lao một cách mờigọi.

Cô ấy nghiến chặt hàm vànhìn tôi đầy khổ sở trước khi quỳ xuống chiếc tổ bên cạnh quả trứng lớn, màu hồngvà thò tay vào lòng đỏ. Nữ quý tộc Alacryan nín thở và nhanh chóng nuốt một ngụmtrứng nóng hổi.

“Ừ, ăn đi. Ăn đi,” Old BrokeBeak nói một cách khích lệ.

Caera và tôi lần lượt múc từngnắm lòng đỏ nhầy nhụa và tiếp tục ăn cho đến khi chỉ còn một vũng chất nhờn cạndưới đáy vỏ trứng.

Đối với Regis và tôi, ăn lòngđỏ giàu ather giống như uống aether tinh khiết, nhưng tôi có thể thấy sự thay đổitrong biểu cảm của Caera gần như ngay lập tức. Mặc dù cô ấy đã cố gắng hết sứcđể giữ được tính lạc quan ngay cả sau những ngày không có thức ăn, nhưng saukhi ăn no căng bụng khiến biểu cảm cô ấy tươi tỉnh hơn và mặt hơi buồn ngủ, vàbất chấp ban đầu có hơi lưỡng lự, nhưng rồi cô ấy vẫn háo hức ăn đến từng miếngtrứng cuối cùng trong vỏ.

Quay sang tôi với đôi mắt sụpmí, cô ấy mở miệng định nói gì đó nhưng thay vào đó là một tiếng ợ hơi nhỏthoát ra từ miệng cô ấy. Caera tròn mắt kinh ngạc và cô ấy đưa tay lên miệng.

“Thật không phù hợp với mộtquý cô,” tôi nhận xét.

Caera chỉ đảo mắt, lau môi vàtrả lời, “Đồ phân biệt giới tính.”

Xung quanh chúng tôi, suýtthì không để ý, nhưng Old Broke Beak và những người khác trò chuyện một cách yêntĩnh. “Red Wings và True Feather sẽ cung cấp tổ của họ cho hai người để cả hainghỉ ngơi và phục hồi sức khỏe. Sau đó, nếu cả hai người sẵn lòng, Swiftsure, ngườiđã đưa cả hai đến với chúng ta, sẽ dẫn hai người đến chỗ của bộ tộc Vuốt BóngĐêm. Được chứ?”

“Được. Cảm ơn ông.”Caera gật đầu, cố gắng hết sức để giữ cho bản thân mình tỉnh táo.

“Chắc chắn rồi, trưởng lão,”tôi nói, cảm thấy ngà ngà say vì lòng đỏ giàu ather hơn là no.

True Feathers và Red Wings bướcnhẹ xung quanh tôi và bắt đầu phá vỡ phần còn lại của vỏ trứng, tách ra từng mảnhvà cắn nát chúng bằng chiếc mỏ mạnh mẽ, và trong giây lát quả trứng đã hoàntoàn biến mất.

Mỗi con Mỏ Lao xoè cánh, rồira khỏi túp lều càng lúc càng có cảm giác ấm áp hơn.

Ngay sau khi con Mỏ Lao cuốicùng rời khỏi túp lều, Caera ngã người và lăn ra nằm sấp trong sấp lông và cỏ,mắt cô ấy đã nhắm lại và hơi thở đều đặn.

‘Cô ấy chắc chắn đã thấy…thoải mái hơn khi ở gần chúng ta nhỉ,’ Regis nhận xét, bật ra một tiếng cườikhúc khích.

‘Ngừng nói chuyện và tậptrung đi. Ta hy vọng ngươi sẽ hồi phục toàn bộ sức mạnh vào ngày mai,’ tôi đáp,ngồi ở giữa Caera và lối vào của túp lều.

Thở ra một hơi thở, tôi tậptrung vào aether chạy khắp cơ thể. Tôi đã không cảm thấy bão hòa với aether kểtừ khi tôi hấp thụ hết đống aether của con rết khổng lồ, và lần này tôi cũng sẽkhông để nó lãng phí.

Tuy nhiên, thay vì tinh chỉnhlõi aether của mình, tôi kích hoạt Thần Tốc. Ngồi yên trên mặt đất, tôi quansát nhận thức của tôi về thế giới xung quanh mở rộng cho đến khi tôi có thểnhìn thấy tất cả các hạt aether xung quanh tuôn chảy theo mọi hướng.

Tôi có thể cảm thấy tim mìnhđập liên hồi trong lồng ngực và đầu óc tỉnh táo trong lúc tập trung vào nhữngluồng aether đan xen nhau.

Việc thất bại trong thi triểnThần Tốc khi đuổi theo con Gấu Ma trong cơn bão đã dạy tôi hai điều: một là, mặcdù kỹ năng này rất thuận tiện, nhưng lạm dụng nó có thể gây tử vong; và hai,tôi đã mất quá nhiều thời gian để tìm được con đường chính xác.

Có ích lợi gì khi tôi có mộtkhả năng có thể đưa tôi dịch chuyển khắp không gian ngay lập tức mà lại phải mấtquá nhiều thời gian để tìm ra con đường có thể đưa tôi đến nơi tôi muốn?

Vì vậy, trong khi Caera ngủ,tôi ngồi và quan sát, chữ cổ tự của Thần Tốc tỏa ra ánh sáng vàng dịu thắp sángtúp lều. Tôi quan sát cách các hạt aetheric di chuyển, cách chúng hoạt động vànghiên cứu các quy tắc nhất định giúp tôi sử dụng Thần Tốc một cách tự nhiênhơn.

***

Mọi thứ diễn ra nhanh chóng,rồi Caera cuối cùng cũng tỉnh dậy, mắt lờ đờ và đờ đẫn vì ngủ quên mất. Mặc dùtôi khá kiệt sức vì tập trung cả đêm, nhưng cơ thể tôi như toát lên một nguồnsinh khí mới. Chúng tôi thấy Swiftsure kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài túp lều, háohức lên đường.

Tuy nhiên, trước khi chúngtôi rời làng Mỏ Lao, trưởng lão chim già đã có một số lời khuyên khôn ngoandành cho chúng tôi.

“Swiftsure rất nhanh chân vàkhôn ngoan. Cậu ta sẽ hướng dẫn cả ha người đến làng của các bộ tộc khác, nhưngmột Mỏ Lao không thể địch lại Vuốt Bóng Đêm hoặc một con Bốn Nắm Đấm,” ông ta cảnhbáo một cách nghiêm nghị. “Đừng trông mong gì đến việc nói chuyện với bọn chúng.Đừng ngần ngại giết hết chúng. Thứ ngôn ngữ duy nhất bọn chúng biết là bạo lực,và muốn rời khỏi đây thì đó là cách duy nhất. Hãy quay trở lại với những mảnhkhác, và lão sẽ cung cấp cho cậu mảnh cuối cùng.”

Sau đó, Swiftsure dẫn chúngtôi trở lại đỉnh núi rỗng, một số con Mỏ Lao khác theo sau chúng tôi đến tậnvách đá để tiễn chúng tôi với những cái quắc mỏ vui vẻ và những tiếng kêu khànkhàn nghe như tiếng reo hò.

Tôi nhìn xuống mép vách đá dốcđứng trong khi Caera thì đang chuẩn bị tinh thần để leo xuống.

Bước tới chỗ Caera, tôi kéocô ấy lại gần và vòng tay qua eo cô ấy.

“À-ừm, c-cái gì vậy?”Caera lắp bắp, trong khi con sói Regis huýt sáo trong đầu tôi.

Đi đến gần mép vách đá vớiCaera trong tay, tôi quay sang người hướng dẫn viên của chúng tôi. “Swiftsure. Chúngtôi sẽ gặp cậu ở dưới đó.”

Tôi nhìn con chim aetherictrắng nghiêng cái cổ dài bối rối ngay trước khi tôi bước ra khỏi mép vách đá, vớiCaera trong tay.

Nữ quý tộc Alacryan hét lên trongkinh ngạc rồi nhanh chóng biến thành một tiếng thét kinh hãi khi chúng tôi laothẳng xuống phía thềm đá tầm vài chục mét bên dưới.

‘Ờ ừm, Arthur? Tôi biết cậusống dai như gián nên chả chết được đâu, nhưng tôi không nghĩ quý cô hai sừngkia sẽ có thể… ‘

Tôi kích hoạt Thần Tốc ngaykhi chúng tôi chuẩn bị tiếp đất và hoà vào con đường aether dẫn chúng tôi xuốngthẳng mặt đất chỉ cách chúng tôi vài mét.

Tôi tiếp đất gần như không mộttiếng động, động lực rơi đã hoàn toàn biến mất.

“Ồ…” Regis lẩm bẩm, hoàntoàn chết lặng. “Hoặc tôi đoán cậu cũng có thể làm điều đó.”

Caera vẫn vùi đầu vào ngựctôi, móng tay cô ấy cắm sâu vào da tôi ngay cả khi tôi thả cô ấy ra.

“Cô có thể buông tay ra đượcrồi đó,” tôi nói khi cặp sừng của cô ấy cắm sâu hơn vào người tôi.

Caera nao núng chần chừ nhìnxuống và nhận ra chúng tôi đã không còn ở trên không. Để chắc chắn hơn, cô ấy dậmchân xuống nền đất cứng trước khi đẩy tôi ra.

“L-Làm thế nà—Cái quái g—Anh!”Caera trừng mắt nhìn tôi, hơi thở gấp gáp, tức giận rồi thẳng tay đấm vào ruộttôi với sức mạnh có thể thực sự làm gãy một vài cái xương nếu là người thường.“Lần tới mà anh muốn nhảy xuống vực thì đi mà ôm con chim kia mà nhảy xuống!”

Tôi xoa bụng, nhăn mặt vìđau. “Hiểu rồi…”

Swiftsure hạ cánh cách chúngtôi vài bước chân, giương đôi cánh lớn nhìn tôi với vẻ tò mò. “Vuốt Bóng Tối?”Cậu ta hằn giọng, giọng gần giống như một câu hỏi, nhưng tôi không hiểu cậu tamuốn nói gì.

Hướng dẫn viên của chúng tôiliền từ bỏ việc nhìn tôi để tìm câu trả lời, và phát ra một âm thanh khó chịuvà dẫn chúng tôi đi tiếp.

Caera vẫn còn giận tôi,nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn tôi như thể cô ấy nghĩ rằng tôi sẽ không để ý,cô ấy nhìn tôi giống như Swiftsure vậy.

‘Mới qua một đêm thôi mà họcchiêu xịn nhở,’ Regis nói, thích thú với buổi biểu diễn.

‘Ta sẽ cần thêm thời gian đểtập Thần Tốc nếu thực sự muốn sử dụng nó trong lúc chiến đấu, nhưng ta đang dầnhiểu được nó.’

Khi chúng tôi đến đáy củakhe núi, chúng tôi rẽ phải, di chuyển ra khỏi miệng núi. Con đường đầy đá, gồghề này đưa chúng tôi đi vòng ra sau ngôi làng Mỏ Lao trên đỉnh vách đá, sau đóchúng tôi rẽ phải một lần nữa và tiếp tục đi trong im lặng trong nhiều giờ.

Không có gió và tuyết, nên chỉcần đi bộ thôi cũng làm đủ ấm cho chúng tôi. Bụng và lõi của chúng tôi đã đầy,khiến chuyến đi bộ khá dễ chịu.

Trong khi đi bộ, tôi nghĩ vềtất cả những gì tôi đã thấy và nghe trong thời gian ngắn ngủi của chúng tôi vớilàng Mỏ Lao. Tôi rất lấy làm lạ khi chim già trưởng lão lại cứ một mực khăngkhăng rằng các bộ tộc khác chỉ là những con thú hung bạo, ngu dốt. Rốt cuộc,chính sự thận trọng của con Gấu Ma đã khiến tôi rất chắc chắn rằng nó có tríthông minh.

Rõ ràng từ các chiến lợi phẩmđược treo đầy tự hào trên tường của các trưởng lão như muốn nói các bộ tộc rấtthù ghét nhau, nhưng chiếc đầu lâu gấu nhỏ trong lều của Red Wings và TrueFeather trông chẳng khác gì con non.

‘Không phải trong cung điệncủa cậu ở Trái đất cũng có cả một đống thú nhồi bông, đầu thú và có cả hai congấu Bắc Cực sao?’ Regis chỉ ra.

Lông mày tôi nhíu lại vì khóchịu. ‘Không phải thế…’

Mặc dù không muốn thừa nhận,nhưng người bạn đồng hành của tôi đã đúng. Chúng tôi chỉ xem những con gấu đólà động vật, và không thấy có gì lạ khi xác chết của chúng được nhồi bông đểtrang trí.

Có lẽ Mỏ Lao xem các bộc tộckhác không hơn gì quái thú hoang dã.

‘Tôi muốn nói rằng chúng tachỉ cần tàn sát sạch bách và chim cút khỏi đây lẹ thôi. Cậu biết đấy, nếu chúngta có thể có thêm một vài quả trứng như thế nữa thì ngon cơm luôn…’

Bản thân tôi cũng từng nghĩđến điều đó, và Regis biết rất rõ điều đó. Nếu chúng tôi có thể tiêu thụ đủ sốtrứng của tộc Mỏ Lao, chúng tôi có thể đạt đến cảnh giới sức mạnh aether tiếptheo – dù cho nó có là dù đi nữa.

Tuy nhiên, việc tiêu thụ trứngcủa một loài có tri giác có cảm giác rất sai trái. Có vẻ như bằng cách nào đó, dùđúng là chúng tôi được mời ăn cái trứng đó, và khi nghĩ về điều đó, tôi nhận rarằng tôi đã không hề nhìn thấy con Mỏ Lao trẻ con nào cả. Tôi tự hỏi liệu cáccon non của giống loài kì lạ này khó được sinh ra lắm hay sao.

Chim trưởng lão đã tuyên bốrằng sẽ cái trứng đó không nở được con non, nhưng nếu không nở được thì đẻ trứngđể làm quái gì?

Suy nghĩ này nối tiếp suynghĩ kia, tôi say mê trong hàng vạn câu hỏi vì sao khi chúng tôi đi theo ngườihướng dẫn của mình, đôi lúc cậu ta đi dưới đất với chúng tôi, đôi lúc thì baylên cao, dò tìm đường đi. Mặc dù Swiftsure không thể nói được ngôn ngữ củachúng tôi, nhưng cậu ta đã học được một vài từ và có thể giao tiếp đủ tốt bằngcách chỉ tay và la hét.

Ánh sáng dường như khôngthay đổi khi chúng tôi đi bộ, và mặc dù chúng tôi đã đi được vài giờ, nhưng mànđêm không bao giờ buông xuống.

Tôi đang mãi chìm trong suynghĩ thì Swiftsure búng mỏ để thu hút sự chú ý của chúng tôi. “Gần rồi,” cậu tata nói với giọng cao vút.

Rồi cậu ta xà xuống mặt đất,lao về phía trước chúng tôi về phía một rặng đá tối tăm lộ ra. Khi đến gần, cậuta khoanh hai chân để thân hình tròn trịa gần chạm đất và rón rén dùng cánh vẫychúng tôi về phía trước.

Caera và tôi quỳ xuống chống,sau đó bắt đầu bò qua tuyết.

“Đó là…” Caera thì thầm ngaykhi chúng tôi đến gần mỏm đá nơi Swiftsure đang ngồi. Tôi cũng nheo mắt lại.

Dưới sườn núi dốc là một bãiđất nhỏ mọc đầy cây cối không màu. Trong những lùm cây rậm rạp, có vài chục túplều sừng sững như làng của chim Mỏ Lao. Có gì đó đang di chuyển trong làng.

“Bốn Nắm Đấm”,Swiftsure kêu lên.

[] [] []