The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 367

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 718

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 252

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1655

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 672

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 7496

Chương 305

” 

“Chà.” Caera cúi đầutrước khi bước qua lối vào của túp lều tranh. “Cơn bão ngày càng tệ hơn rồi.”

Ngay cả khi cô ấy nói, tiếnggió thổi ầm ầm những ngọn núi hiểm trở che chắn cho ngôi làng này đã át đi gần hếttất cả các âm thanh khác, kể cả giọng nói của cô ấy. Tuy nhiên, ngay cả khi cửamở và túp lều ở nơi khá trống trải, khi gió thổi đến ngôi làng hẻo lánh này thìchỉ còn là một cơn gió nhẹ.

“Có vẻ như cô đang tận hưởngcuộc sống ngoài kia nhỉ,” tôi nói, giọng gần như ghen tị.

Caera chộp lấy một chiếckhăn dệt từ chiếc bàn gần cửa ra vào và bắt đầu lau mồ hôi chảy dài trên cổ vàcánh tay. “Chúng ta vẫn còn mắc kẹt ở đây. Nếu tôi muốn có chút hy vọng đuổi kịpanh, thì tôi cũng phải cố gắng tập luyện hết sức mình.”

Tôi nhướng mày. “Đấy mà là tậpluyện à? Tất cả những gì tôi thấy là cô rượt đuổi theo những chú mèo con con mà.”

Nữ quý tộc Alacryan cau mày.”Trích một người ngồi im bất trong suốt ba ngày trời.”

“Tôi đâu có ngồi không,” tôisửa lại. “Tôi đang học cách lọc — ây da!”

Xoa đầu, tôi nhặt chiếc thìagỗ bị ném về phía tôi từ phía bên kia của túp lều.

Ba Bước, người đang lặng lẽkhuấy một một tách trà bằng đá, phát ra một tiếng kêu meo sắc bén trước khidùng tay mều chỉ vào mắt mình.

“Rồi, rồi rồi, tôi biết rồi.Tôi đang bổ sung thêm aether,” tôi càu nhàu mặc dù biết rằng bà ấy không thể hiểutôi. Caera chỉ cười khúc khích.

Tôi thả lỏng tầm nhìn, và gạtbỏ cả Caera và Ba Bước ra khỏi tâm trí trước khi kích hoạt Thần Tốc một lần nữa.Cổ tự ở lưng tôi trở nên ấm áp khi aether trào ra từ lõi của tôi. Tôi bắt đầu cảmthấy khó chịu và hơi lo lắng, bởi có một thực thể đen tối đang bám chặt xungquanh lõi aether của tôi.

‘Regis. Đã ba ngày rồi đó.Trả lời ta hoặc dừng hút hết aether của ta đi chứ.’

Sau khi chờ đợi câu trả lờichẳng bao giờ xuất hiện, tôi đành bỏ cuộc. Có điều gì đó đã xảy ra với Regissau khi cậu ta đến làng Vuốt Bóng Đêm. Cậu ấy đang chợp mắt — thiền định — thìđột nhiên mắt cậu ấy mở bừng lên và nhảy thẳng vào cơ thể tôi, không chịu ra.

Kể từ đó, cậu ta ấy đã hấpthụ một lượng aether nhiều bất thường, và tôi có thể cảm thấy sự hiện diện của cậuta đi qua đi lại từ lõi sang thần tự của tôi.

‘Ít nhất thì cũng nhờ côngRegis ăn hết rất nhiều aether dự trữ, nên mình có thể nghỉ giải lao nhiều khi tậpluyện với Ba Bước,’ tôi nghĩ một cách bực bội.

Những ngày qua thật mệt mỏi đếnmức mà tôi cứ tưởng là bất khả thi với cơ thể asura này. Sau khi Ba Bước đồng ýhướng dẫn tôi sử dụng thuật aether của chính bà ấy, bà ấy bắt đầu huấn luyện bằngcách chia sẻ những ký ức của bà ấy về lúc được chính Ngủ-dưới-tuyết hồi còn trẻđã giúp bà ấy tập luyện. Họ đã thường xuyên thảo luận về kỹ năng aether của tộcVuốt Bóng Đêm một cách dài dòng và rất chi tiết, tạo một nền tảng rất vững chắccho quá trình học tập của chính tôi.

Thông qua đó, tôi đã biết rằngtộc Vuốt Bóng Đêm được sinh ra với khả năng nhìn thấy các nhánh đường aether đểdịch chuyển tức thời. Tuy nhiên, đối với trẻ sơ sinh, khả năng này thực sự là mộtlời nguyền. Quá nhiều thông tin công kích bộ não chưa phát triển của chúng, mộtsố trẻ sơ sinh mà có ý chí yếu sẽ chết yểu ngay.

Dựa vào vào cha mẹ và giáoviên để hướng dẫn cặn kẽ, giúp chúng học cách tắt “nhãn quan tâm trí” của chúngcho đến khi chúng đủ lớn để bắt đầu học cách sử dụng kỹ năng Shadow Step, tên gọikỹ năng của bộ tộc.

Hầu hết các ký ức mà tôi đãthấy đều hướng dẫn tôi cách các con Vuốt Bóng Đêm tập luyện khả năng dịch chuyểncủa mình. Ba Bước cũng không hiểu gì nhiều về Thần Tự của tôi, cũng như tôicũng chẳng hiểu làm thế nào mà bọn họ có thể điều khiển aether mà không cần cổtự, hình xăm thuật hoặc lõi aether. Nhưng bằng cách học theo họ, tôi hy vọng sẽtrở nên mạnh mẽ hơn — và nhanh hơn — trong việc sử dụng Thần Tốc.

Có vẻ như trình độ hiện giờcủa tôi thậm chí còn không bằng một con Vuốt Bóng Đêm hai tuổi nữa, bởi vì đólà độ tuổi mà chúng bắt đầu học cách lọc đi vô số con đường aether.

Tôi đã có thể tận mắt chứngkiến ​​khả năng đó qua góc nhìn của Ba Bước khi bà ấy lọc đi những con đườngaether một cách khiêm tốn và gọn gàng. Chỉ có tầm hơn chục con đường xung quanhbà ấy, và bà ấy luôn để mắt đến chúng để sẵn sàng dịch chuyển bất kỳ lúc nào.

Với kinh nghiệm của hai kiếpngười, tôi đã luôn tự cho mình là người khá thông minh và sắc sảo. Tuy nhiên, quacái cách mà các Vuốt Bóng Đêm liên tục tập trung và theo dõi các con đường aether,thậm chí dự đoán những con đường đó sẽ di chuyển như thế nào dựa vào chuyển độngcủa aether thì thật đáng kinh ngạc.

Tôi vẫn tập trung vào tảngđá ở giữa ao, ngay bên ngoài nhà của Ba Bước. Có hàng trăm con đường aether màutím giao nhau trong không gian xung quanh tôi, và mặc dù tôi đã tìm thấy con đườngaether dẫn đến tảng đá từ lâu, nhưng tôi không có ý định sử dụng Thần Tốc.

Tôi tiếp tục quan sát môitrường xung quanh qua đôi mắt không tập trung của mình, cố gắng lọc ra càng nhiềucon đường aether làm chắn tầm nhìn của tôi càng tốt. Nó giống như cố gắng tậpluyện một nhóm cơ cụ thể nào đó nằm ở đâu đó giữa mắt và não của tôi theo mộttrật tự nhất định và chính xác.

Mấy ngày gần đây, Ba Bướccho tôi thấy vô số ký ức với hy vọng đẩy nhanh quá trình tập luyện, và tôi đã họcđược cách thu hẹp tầm nhìn của mình để lọc ra các con đường đế điểm đến đã chọn.Ba Bước cực kỳ hào hứng với bước đột phá, này mặc dù tôi thì không hài lòng cholắm.

Tôi tập luyện Thần Tốc liêntục, ngay cả khi Ba Bước và Caera ngủ, chỉ dừng lại khi tôi cần bổ sung trữ lượngaether của mình. Tôi biết rằng thời gian của tôi ở đây là có hạn, vì vậy tôi cầnphải tận dụng nó một cách tối đa nhất.

Chỉ khi Caera xuất hiện lầnqua khoé mắt, tôi mới nhận ra rằng mình đã thức trắng một đêm khác để tập luyệntập trung vào con đường aether.

“Sao rồi, Grey?”Caera hỏi, ngồi xuống đất bên cạnh tôi. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi cụt tay bósát, tạo nên một diện mạo khá bình dị hơn trước đây. Nếu không có cặp sừng lấplánh quanh đầu cô ấy như một chiếc vương miện đen tối, thì…

Tôi cắn lưỡi trong tiềm thức,không cho phép mình suy nghĩ xong hết câu đó trước khi trả lời nữ Alacryan quýtộc. “Có tiến triển khá tốt. Có vẻ như không cần ngủ nhiều khá có ích vớitôi.”

Caera ôm chân và rùng mìnhvì lạnh. “Anh biết đấy, tôi đã từng thực sự ghen tị với khả năng đặc biệt đó củaanh. Có lẽ còn hơn cả khả năng phục hồi nhanh đến lố bịch của anh.”

Tôi nhướng mày. “Ồ?”

“Tôi luôn tự nghĩ mình sẽ trởnên mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần nếu tôi chỉ cần ngủ vài giờ mỗi tuần mà không đuốisức, và tôi có thể hoàn thành được biết bao nhiêu điều tôi muốn, và như thế sẽgiúp ích cho tôi rất nhiều cả trong lẫn ngoài Thánh Tích.” Caera chống cằm trênđầu gối, ánh mắt đăm chiêu. “Nhưng sau khi ở bên cạnh anh một khoảng thời gian,tôi mới nhận ra rằng đó không phải là một phước lành, mà là một lời nguyền thìđúng hơn.”

“Tại sao cô lại nghĩnhư vậy?”

Nữ quý tộc Alacryan quay đầuvề phía tôi với một nụ cười sầu lắng. “Bởi vì trông anh lúc nào cũng cô độc vàđau khổ mỗi đêm. Đó là lý do tại sao anh luôn tập luyện, phải không?”

Tôi nhìn Caera chằm chằm,không biết phải trả lời như thế nào. Tâm trí tôi chợt nghĩ về những lúc ký ức vềgia đình và bạn bè người thân tôi ở Dicathen liên tục ăn mòn tâm trí tôi, ngaycả khi tôi tỉnh táo. Nhưng vào ban đêm thì còn tồi tệ hơn nhiều.

“Không phải như vậy,” tôinói dối. “Có rất nhiều việc tôi cần phải làm, và nếu tôi muốn nuôi hy vọngthành công, thì tôi cần phải tận dụng triệt để mọi lợi thế mà mình có.”

“Anh đã mạnh đến mức này rồi,mà anh vẫn cứ nói như thể anh sắp đánh nhau với thần linh vậy.” Caera cười nhẹ.

Trước khi tôi có thể trả lời,một tiếng kêu nghiêm khắc đã thu hút sự chú ý của chúng tôi sau lưng. Ba Bước,người chắc hẳn đã thức dậy trong lúc tôi đang tập luyện, đang ra hiệu cho tôiđi theo bà ấy trước khi bước ra khỏi cửa.

“Cô ở một mình sẽ ổn chứ?”Tôi hỏi Caera, người vẫn đang ngồi cạnh lối vào.

“Anh không phải là ngườiduy nhất cần tập luyện đâu,” cô ấy nói với một nụ cười.

Tôi mỉm cười, ngưỡng mộ ýchí bất khuất của cô ấy. Cô ấy đã bị mắc kẹt với tôi trong một khu vực khó khănvà nguy hiểm chết người hơn nhiều lần so với những gì cô ấy đã mạo hiểm vượtqua trước đây. Tuy nhiên, qua vô số lần suýt chết đói, chết cóng và nhiều nguycơ khác, cô ấy vẫn suy nghĩ rất tích cực.

Theo sau Ba Bước, chúng tôiđi về phía cuối làng, tránh xa những ánh mắt tò mò của dân làng Vuốt Bóng Đêm.

Cơn bão đã giảm nhẹ vào tốiqua, cho phép một số Vuốt Bóng Đêm quay trở lại làng. Mặc dù tôi vẫn còn khóphân biệt các con Vuốt Bóng Đêm với nhau, có một vài con khá nổi bật. Một trongsố đó là Răng Trái.

Ba Bước rít lên một tiếngtrước khi ngồi xuống nền tuyết, thu hút sự chú ý của tôi vào bà ấy. Đôi mắt mèosắc bén ấy nhìn tôi một cách nghiêm túc trong khi bà ấy bắt đầu nói bằng ngônngữ của mình. Tôi đã quan sát kỹ khuôn mặt của bà ấy. Đôi mắt bà ấy đảo từ mặtđến ngực tôi, và cái râu mèo của bà ấy hơi giật giật.

Tôi chẳng hiểu một từ nào màbà ấy nói cả, nhưng tôi cũng không cần phải hiểu. Ba Bước giơ đệm tay ra, rồichúng tôi kết nối ký ức với nhau, như đã làm vô số lần.

Đúng như tôi dự đoán, ký ứcmà bà ấy chia sẻ với tôi chính là cảnh bà ấy nói chuyện với tôi chỉ vài phúttrước, lần này là từ góc nhìn của bà ấy để tôi có thể hiểu những gì bà ấy vừanói với tôi trong khi tôi thì ngu người nhìn bà ấy.

“Ta đã chỉ cho cậu hết kiếnthức của chúng ta, và ta muốn yêu cầu một điều từ cậu. Ta muốn biết thêm về nhữngkỹ năng độc đáo của cậu, được truyền lại từ những Đấng Sáng Thế, ngay cả khi đókhông phải là thứ mà ta có thể tự học được,” bà ấy nói trước khi khung cảnhchuyển sang một ký ức mà bà ấy đã chia sẻ với tôi trước đây, lần mà bà ấy và Ngủ-dưới-tuyếtbàn luận về mục đích tồn tại của mình.

Khung cảnh mờ dần khi bà ấyrút tay lại khỏi tay tôi. Rồi bà ấy chờ đợi, mắt không chớp, cho đến khi tôi gậtđầu và chìa tay ra.

~

Ba Bước nhìn tôi một lần nữa,nhưng nét mặt của bà ấy đã thay đổi. Bà ấy không còn nhìn tôi như thể tôi là mộtđứa trẻ đang cố gắng học những điều cơ bản nữa. Bà ấy nhìn tôi với sự tôn trọng,thậm chí có lẽ là một chút kinh ngạc, và một chút bàng hoàng ngay cả khi đã vàiphút trôi qua kể từ khi chúng tôi ngừng chia sẽ ký ức.

Tái hiện lại những ký ức đócũng chắng mấy dễ dàng đối với tôi. Tôi chia sẽ về ký ức lần đầu tôi xuất hiệntrong Thánh Tích sau khi thua trận chiến với Nico và Cadell. Ba Bước đã chứngkiến ​​toàn bộ cuộc hành trình của tôi qua góc nhìn của tôi, từ các conchimeras khổng lồ và con rết aether to bá cháy, cho đến con quái vật canh gácto vật vã. Bà ấy cảm nhận được bóng tối, nỗi đau và cảm giác mất mát của tôikhi tôi đấu tranh để tiếp tục chiến đấu, và bà ấy đã chứng kiến ​​kỹ năngaether của tôi ngày càng tiến hoá trong kinh ngạc tột cùng.

Tôi cố nén một tiếng thở dàimệt mỏi, không muốn tạo ấn tượng xấu với Ba Bước.

Tôi tưởng rằng phương phápgiao tiếp tinh thần của Vuốt Bóng Đêm khá lâu và dễ đuối sức, nhưng giờ tôi nhậnra rằng bằng cách này thì tôi có thể giao tiếp một cách đầy ý nghĩa và hiệu quảhơn rất nhiều.

Ba Bước đã hiểu nhiều hơn vềtôi, về cuộc hành trình của tôi, hơn cả Alaric hay thậm chí là Caera, người đã ởbên cạnh tôi trong suốt chặng đường thăng bậc này. Tiết lộ nhiều như vậy thực sựcó phần hơi đáng sợ, nhưng đồng thời, nhìn thấy nét mặt đồng cảm và buồn bã củaBa Bước… tôi cảm thấy nhẹ nhõm như một phần gánh nặng lớn đã được trút khỏi vaitôi.

Như thể cảm nhận được cảmxúc của tôi, Ba Bước vỗ về vai tôi và ra hiệu cho tôi đi theo bà ấy một lần nữa.Lần này, khi hầu hết cơn bão đã lắng đi, bà ấy dẫn tôi ra khỏi rìa ngôi làng vàđến chân một ngọn núi lởm chởm gần đó.

Một lần nữa, bà ấy chìa tayra và nở nụ cười vui tươi. Tò mò, tôi chạm vào tay bà ấy bằng tay của mình và cảmthấy tâm trí mình chìm trong tâm trí bà ấy.

Trong ký ức lần này, một BaBước thời niên thiếu— lúc đó bà vẫn chưa được gọi là Ba Bước — và hai con VuốtBóng Đêm khác, Vấp Chân và Cưỡi Giáo, đang luyện tập trong một ngọn núi lởm chởmngay phía trên ngôi làng. Đây là một loại cuộc thi, ai di chuyển xa nhất quacác rãnh núi sâu sẽ giành chiến thắng.

Đến lượt Cưỡi Giáo đi trước.Khi tôi quan sát chiếc mều đốm với bộ hàm nhọn mạnh mẽ vạch ra đường đi để dịchchuyển, tôi bắt đầu cân nhắc sự dũng cảm của anh ta, và bất chợt một ý nghĩ chọnanh ta làm bạn đời để nuôi dạy thế hệ sau loé qua tâm trí tôi.

Dù tôi biết đây là một phầnký ức, nhưng càng nghĩ càng thấy đúng là có cảm giác thật riêng tư vậy.

Ngoài vùng ký ức, Ba Bước ấnmạnh hơn vào tay tôi, có lẽ cảm nhận được sự mất tập trung của tôi. Tôi tậptrung lại vào Cưỡi Giáo, sau khi chọn đường đi của mình, liền tốc biến hai bước,đưa anh ta đến một mỏm đá nông ở lưng chừng sườn núi, cách điểm xuất phát một vựcsâu.

Hay đấy, nhưng có một con đườngkhác sẽ đưa anh ta đi xa hơn nếu sử dụng cái tảng đá ngay phía trước cột đá mà anhta đã dùng để làm điểm tựa cho bước nhảy thứ hai.

Vấp Chân hẳn cũng có suynghĩ như vậy, bởi vì anh ta đã chọn tảng đá đó để làm điểm tựa. Nhưng thậtkhông may cho anh ta, nó bị lỏng. Hòn đá trượt đi dưới chân anh, buộc anh phải tốcbiến đến nơi an toàn. Anh ta hú lên trong bực dọc ở dưới lòng chảo ở sườn núi dướiCưỡi Giáo vài chục mét.

Rất may vì Vấp Chân đã đitrước và khiến tôi nhận ra tảng đá đó bị lỏng, nên tôi lại dò xét sườn núi, tìmkiếm một con đường khác an toàn hơn sẽ đưa tôi đi xa hơn cả Cưỡi Giáo, nhưng tôikhông thể tìm thấy gì.

“Gì mà lâu thế, Nhân Ái?”Vấp Chân hét lên. “Cô đang đợi mấy ngọn núi xích lại gần nhau hơn để nhảyhả?”

Cưỡi Giáo bật cười trước lờitrêu chọc của người bạn của chúng tôi. “Chắc đang đợi cơn bão sắp tới đểthổi bay mình đi!”

“Nhân Ái, nếu cô không nhanhchân thì tên của cô sẽ trở thành Chậm-như-đá đó!”

“Và tên của anh sẽ là Khờ-như-đáđó, Vấp Chân!” Tôi bật lại, khiến Cưỡi Giáo cười sặc sụa

Hạ quyết tâm, tôi hạ thấpngười mình và sẵn sàng bắt tinh thần dịch chuyển ngay khi đứng trên tảng đá lỏnglẽo đó. Nếu tôi đợi nó ngưng rung lắc và nếu nó không bị vỡ ra, thì tôi có thể dịchchuyển tới một thềm đá cao hơn chỗ Vấp Chân đang đứng khoảng gần một chục mét.

Rời ánh mắt ra khỏi tảng đávà tuyết đọng trên sườn núi, tôi tập trung vào những con đường aether, những vếttia chớp màu tím sẽ dẫn tôi đến tảng đá, và sau đó là bậc thềm cao.

Mặc dù ký ức này trôi qua đủchậm để tôi đọc được suy nghĩ của Ba Bước, nhưng thực tế thì tất cả mọi thứmiêu tả ở trên chỉ diễn ra trong chưa đầy một nốt nhạc.

Thậm chí sau nhiều ngày luyệntập không ngừng nghỉ, tầm nhìn và thế gian quan của tôi về những con đườngaether vẫn còn rất rối bời, phức tạp lộn xộn hơn bà ấy rất nhiều. Đó là một lờinhắc nhở lạnh lùng khác về quãng đường cực xa tôi cần phải đi để tận dụng tốita sức mạnh của mình.

~

Trong ký ức, không gian xungquanh lóe sáng khi tôi dịch chuyển từ sườn núi cao xuống tảng đá nhỏ kia. Tôi cứngngười, mong đợi tảng đá sẽ xê dịch như lúc nãy. Kế hoạch của tôi là đợi nó bớtrung lắc, sau đó mới dịch chuyển đi tiếp.

Dưới bàn chân mều của tôi, tảngđá quay vòng, và tiếp tục quay vòng. Khoảng một giây sau, nó trượt khỏi sườnnúi, và thế là tôi lẫn tảng đá rơi xuống đáy vực sâu.

Sự hoảng loạn gia tăng đãkhiến tôi phản ứng quá chậm để thực hiện bước dịch chuyển thứ hai, và tôi đã bắtđầu rơi xuống. Nhìn lên, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là cột đá sừng sững mà CưỡiGiáo đã dùng làm điểm tựa. Thuận theo con đường màu tím đến nó, tôi thực hiệnbước dịch chuyển thứ hai.

Tôi đã đánh giá sai lầm vàxuất hiện ở bên cạnh, chứ không phải trên cột đá. Tôi cào vuốt vào tảng đá nhẵn,cố gắng cắm sâu vào, nhưng do không thể bám được bất cứ thứ gì nên tôi cứ trượtxuống, có nguy cơ rơi gần trăm mét xuống đáy khe núi và chết.

Một ý nghĩ lạc lõng, bất lựclướt qua tâm trí hoảng loạn của tôi: Tại sao các Đấng Sáng Thế lại ban cho tộcVuốt Bóng Đêm khả năng có thể nhìn thấy các con đường aetheric và dùng chúng đểdịch chuyển, nhưng lại chỉ cho phép chúng tôi làm điều đó chỉ hai lần liên tiếp? (Darkie: Tham nam)

Với một chút cay đắng trên đầulưỡi tôi — hoặc Ba Bước, càng lúc càng hơi khó phân biệt rồi — nghĩ rằng giánhư bọn họ cho chúng tôi khả năng dịch chuyển ba bước liên tục thì biết đâu hômnay tôi sẽ không bỏ mạng ở đây.

Sự thay đổi đột ngột của trọnglực khiến luồng suy nghĩ đó bay đi, và tôi kinh hãi nhìn những con đường aetherphân nhánh biến dạng loằng, vẫn cứ tồn tại ở đó và dẫn tôi đến nơi an toàn,nhưng tôi không tài nào sử dụng được

Với tư cách là Arthur quansát ký ức, tôi rất ấn tượng với việc Ba Bước có thể ngay lập tức tự động suy racon đường dẫn đến nơi an toàn trong tíc tắc. Tuy nhiên, ấn tượng hơn thế nữa, vàcũng là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng, mặc dù các Vuốt Bóng Đêm có thể hìnhdung được các con đường aether, nhưng không nhất thiết phải nhìn thấy nó bằng mắtthường.

Thông qua ký ức của Ba Bước,tôi có thể cảm nhận được những con đường aether xung quanh ngay cả khi đangngã. Tôi thường nghĩ chúng giống như những rung động, nhưng khi trải nghiệm lạiký ức của Ba Bước, và cộng thêm hiểu biết của tôi, tôi đã nhận ra rằng có cáchkhác để nhìn thấy con đường aether ngoài sử dụng mắt thường.

Rồi như một bản nhạc, một lờikêu gọi, một rung động háo hức gần như thể aether muốn giúp đỡ tôi thoát khỏiđó. Không ngần ngại, tôi đưa tay mèo của mình ra và thuận theo aether.

Lúc đầu, một cơn đau dữ dộiđến nỗi tôi không biết mình vừa dịch chuyển hay tôi đã đâm sầm xuống đất vàtrút hơi thở cuối cùng trước khi rời khỏi nhân gian. Một làn sương mù màu tímche khuất tầm nhìn của tôi, nhưng rồi một thứ gì đó lạnh và cứng chạm vào ngườitôi, làm phẳng bộ lông của tôi.

Có tiếng hét ở đằng xa… sauđó tiếng hét đó vang lên ở ngay bên cạnh tôi, và những bàn chân mèo mạnh mẽ quaytôi lại.

Màn sương tím mờ ảo tan dần.Cưỡi Giáo và Vấp Chân đều đang đứng trước tôi, mắt họ mở to trong bàng hoàng,râu mều rung rinh khi họ chờ xem tôi còn sống hay đã chết.

Trái tim tôi đập mạnh đến mứctôi nghĩ nó sẽ bay ra khỏi lồng ngực tôi. Rồi có một cơn đau khủng khiếp lan khắpcơ thể tôi, và phản phệ dữ dội đang ập đến với tôi.

Tuy nhiên, tôi vẫn còn sống.

Với tư cách là Arthur, tôi cảmthấy mình đang cười toe toét khi tâm trí của tôi quay trở lại cơ thể của chínhmình. Ba Bước cũng nở một nụ cười nhếch mép, rõ ràng là tự hào về ký ức mà bà ấyvừa chia sẻ với tôi.

“Thì ra đây là bí mật của bà,”tôi nói, cơ thể tôi run lên vì phấn khích.

Như hiểu được lời tôi nói,Ba Bước đưa một ngón tay đầy lông lên miệng.

Tôi gật đầu đồng ý khi nghĩqua phần ký ức mà Ba Bước vừa cho tôi xem. Rõ ràng là bà ấy đã giữ kín bí mật nàycho đến khi bà ấy cảm thấy tôi thực sự vẫn giữ đúng giao kèo, bởi vì thông quanó, tôi đã học được một điều quan trọng — hơn cả học nữa, tôi đã có thể tự mìnhtrải nghiệm nó.

Khi tôi bắt đầu kích hoạt ThầnTốc, tôi thả lỏng mắt, nhưng lần này, tôi đã đi xa hơn cả một bước. Thay vì dồntâm trí tập trung vào việc lọc ra các đường aether, tôi mở rộng sự tập trungsang các giác quan khác của mình.

Mặc dù tôi không thể ngửi,nghe hoặc nếm aether, nhưng tôi có thể bày tỏ ý muốn của mình tới các con đườngaether kia.

Tất cả con đường aethericđan xen và phân nhánh tá lả đều có điểm bắt đầu và điểm kết thúc. Và những con đườngnày có tác dụng như như những con đường cao tốc mà tôi có thể đi. Tuy nhiên, khiý định của tôi hoàn toàn kết nối với các con đường aether, tôi không cố hiểu nhữngcon đường phức tạp phân nhánh lung tung nữa.

Thay vào đó, tôi để aethercung cấp thông tin tôi cần.

Bước xa và nhiều hơn cả BaBước, người đã rất thành thạo trong việc cảm nhận các đường aether, tôi bao phủcơ thể trong một lớp aether mỏng và để cơ thể mình làm mỏ neo cho các thông tinđược truyền đến.

Đây là lúc huấn luyện của BaBước về việc chỉ tập trung vào các nhánh đường nhanh nhất và giới hạn khoảngcách giữa chúng tỏ ra vô cùng quan trọng.

Vì có rất nhiều thông tin đượctruyền đến tôi từ các con đường aetheric, tôi chỉ có thể cảm nhận được con đườngdịch chuyển nhanh nhất trong tầm một mét đổ lại. Nếu tôi cố gắng mở rộng bánkính đó ra, tôi có cảm giác như ai đó cắm thẳng những que sắt đun nóng đỏ rựcvào não tôi vậy.

Hít một hơi thật sâu, tôi dừngThần Tốc và trong sự phấn khích của mình, tôi ôm chầm lấy người cố vấn củamình.

Đó chỉ là một bước tiến nhỏ,nhưng bây giờ tôi biết phải làm thế nào để cải thiện nó. Lần đầu tiên, tôi cóthể thấy mình không chỉ bắt kịp Ba Bước, mà thậm chí sau này có thể vượt xa cả bàấy với cốt lõi aether của tôi.

[] [] []

#Darkie