The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 771

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1793

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 733

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8198

Chương 306

” 

Một hạt mồ hôi lăn dài trênmặt tôi khi tôi cẩn thận nhấc chân sau lên và từ từ đưa nó về phía trước. Tôiđã học đi học lại cách đi bộ trong suốt hai kiếp sống, nhưng những bước đi đơnlẻ này cần nhiều sự tập trung hơn thi triển phép thuật đa nguyên tố phức tạp nhấtmà tôi đã thành thạo khi còn thao túng được mana.

Trái tim tôi đập loạn nhịpvì phấn khích khi các con đường aether tiếp tục giữ vững và liên tục truyền chotôi thông tin mới cập nhật dựa trên vị trí mới của tôi.

Tôi chuẩn bị bước thêm mộtbước nữa thì một cú gõ vào vai làm tôi mất tập trung. Những con đường ánh sángtím đan xen nhau nứt ra và biến, một đống thông tin hỗn loạn truyền tới não tôinhư một con dao nóng hổi găm thẳng vào bên trong não tôi.

“Gah!” Tôi đau đớnrụt người, nhưng cảm giác mất hết chuỗi bước đi cực nhiều của mình còn đau đớnhơn.

“Tôi đã ở bước thứ haimươi ba rồi đó!” Tôi bực bội rên rỉ với Ba Bước.

Người cố vấn chế giễu và nóibằng ngôn ngữ của bà ấy rồi giơ chân ra.

Tôi cam chịu ấn lòng bàn taylên đệm chân ấm áp của bà ấy trong, để những ký ức của bà ấy trôi vào đầu tôi.

“Thật trẻ con khi xả giậnlên ta chỉ vì cậu không thể giữ được tập trung. Bên cạnh đó, sắp cuối ngày rồi,và các thành viên bộ tộc ta sắp sửa trở về sau chuyến hành trình của họ.”

Tôi gật đầu, thở dài một hơidài đến nỗi một làn khói tụ quanh đầu.

Ba Bước nhếch mép cười, để lộmột chiếc răng nanh sắc nhọn trước khi bà ấy sử dụng Shadow Step đi mất. Tôinhìn xuống và thấy bà ấy đang đứng trên một tảng đá nhỏ hình cái mũi, cách đỉnhnúi rộng rãi mà chúng tôi tập luyện khoảng chục mét bên dưới.

Tôi kích hoạt Thần Tốc một lầnnữa. Trong khoảnh khắc tập trung đó, tôi cảm thấy sự hiện diện uể oải của Registrong tôi. Cậu ấy vẫn không phản hồi cho dù tôi có gọi cho bao nhiêu lần đi nữa.Khi tôi cố gắng đẩy cậu ta ra, tôi có thể cảm thấy lõi dây aether của mình đangneo chặt cậu ta lại, khiến tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kiên nhẫnđợi chờ.

Tập trung các giác quan vàonhững con đường aether bừng sáng lên xung quanh tôi, tôi xuất hiện bên cạnh BaBước với vài tiếng nổ lách tách của dòng điện aetheric.

Không dừng lại, người cố vấncủa tôi biến mất thêm một lần nữa, cơ thể bà ấy mờ tối biến mất đi rồi xuất hiệnbên dưới tôi vài mét, gần chân của một khe núi quanh co hiểm trở.

Hai chúng tôi đã leo lên đượcngọn núi dốc đứng treo leo hiểm trở này chỉ bằng khả năng dịch chuyển tức thờicủa mình. Ba Bước đã nói với tôi rằng có nhiều ngọn núi xung quanh ngôi làng đượcdùng làm khu vực tập luyện vượt chướng ngại vật cho các Vuốt Bóng Đêm.

Sau khi trải qua bao nhiêukhó khăn để sử dụng Thần Tốc dịch chuyển lên những khe núi hẹp và đỉnh núi nhọnlởm chởm để đến chính đỉnh núi này, tôi không muốn tin rằng đây là một trong cácchặng tập luyện vượt chướng ngại vật cấp độ dễ dàng.

Tôi tiếp tục đi theo Ba Bướcxuống núi, mỗi hơi thở ra làn sương che mắt và mồ hôi làm ướt lạnh lưng tôi.

Với tất cả những yếu tố bí ẩntrong cuộc sống luôn đè nặng trong tâm trí tôi, việc chỉ tập trung vào mỗi việctập luyện khiến tôi cảm thấy mình… kiểm soát được cuộc sống nhiều hơn. Và có mộtngười cố vấn giúp tôi tiến bộ, ít ra tôi không cần phải khổ sở tự hành hạ bảnthân mình vô số lần để trở nên tiến bộ hơn như trước đây nữa. (Darkie: thoi thoicho t xin, làm như ông không nghiện à)

Tôi không muốn thừa nhận điềunày, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy rất hài lòng kể từ sau đợt huấn luyệncùng các vị trưởng lão hồi ở lâu đài bay.

Tâm trí tôi chợt hiện lên lạinhững ký ức về việc học thi triển phép thuật nguyên tố từ Buhnd, Kathyln,Hester và Camus hồi còn ở lâu đài. Hồi đó thực sự rất vui. Kathyln và tôi đã rấtthích nghe những vị trưởng lão hay phàn nàn và buôn chuyện, và tôi chưa hề nghĩrằng luyện tập phép thuật lại vui đến như vậy.

Ừ thì đúng là lúc đó vẫn còntrong thời chiến loạn lạc, nhưng chúng tôi vẫn còn có hy vọng rằng chúng tôi cóthể giành chiến thắng. Và tôi vẫn còn cha mình.

Tôi vẫn còn Sylvie bên cạnh…

Ba Bước đang đợi tôi trên mộtmỏm bằng phẳng dưới tán cây phủ đầy tuyết, bà ấy khẽ cau mày nhìn tôi.

Một trong những điều mà tôiđã sớm nhận ra, đó là Ba Bước là một người cực kỳ thấu hiểu và cảm thông. Bà ấynói với tôi rằng chắc đó là do hình giao tiếp bằng ký ức giữa các Vuốt Bóng Đêm,sống lại ký ức và cảm xúc của đối phương giúp bộ tộc bà ấy dễ dàng thấu hiểunhau sâu sắc hơn.

Thấy tôi không đưa tay lên đểchạm vào đệm chân mình, bà ấy cau mày hơn và vươn cánh tay của mình gần hơn vềphía tôi.

Tôi lắc đầu, không muốn chiasẻ lại những ký ức cụ thể này.

Ba Bước trông như thể bà ấy muốnthuyết phục tôi, nhưng tiếng kêu của một con chim ở trên cao khiến bà ấy giậtthót người và nép người lại. Bà ngước lên trên, cố gắng nhìn đằng đằng sát khíxuyên qua những đám mây.

Tôi nhìn theo ánh mắt của bàấy, bất ngờ trước phản ứng thái quá của cô ấy. Đó chỉ là tiếng chim kêu-

Cơ thể màu đen của một conchim to bằng con người, với chiếc mỏ hình ngọn giáo, đang bay lượn dưới bề mặtcủa những đám mây trắng. Nó bay một vòng quanh đỉnh núi, sau đó bay lên tầngmây trắng và biến mất.

“Là chim Mỏ Lao,” tôi nói vớibản thân hơn là với Ba Bước. Quay lưng lại, tôi thấy bà ấy gần như nằm phẳngtrên mặt đất, toàn bộ lông dựng đứng, bà ấy nhe nanh và rít lên trong giận dữ.

Tôi nhẹ nhàng gõ vào cánhtay người cố vấn của mình và chỉ vào một hang động nhỏ ở dưới núi.

Sau một lúc, chúng tôi đi đếnhang động, nhưng Ba Bước vẫn không bao giờ rời mắt khỏi bầu trời.

Đứng tựa lưng vào cái hangbên sườn núi, tôi khá ngạc nhiên không biết tộc Mỏ Lao tìm đến đây để làm gì. Tạisao lại chỉ có một chim Mỏ Lao lặn lội đến tận bộ tộc của Vuốt Bóng Đêm? Là dothám ư, hay chúng đang tìm Caera và tôi, hay chỉ là để tìm Swiftsure?

Nhìn chằm chằm vào con MỏLao lượn lên và xuống ở tầng mây, một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi.

Tôi biết đó có thể sẽ rất mạohiểm, nhưng tôi đã may mắn nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ cả bộ tộc của họ.Nếu lần này suôn sẽ, thì chúng tôi có thể lấy các mảnh cổng dễ dàng hơn.

Được nhiều hơn mất, tôi chạmvào chân của Ba Bước và gửi cho bà ấy cảnh Swiftsure cứu chúng tôi và dẫn chúngtôi đến ngôi làng của họ, về sự chào đón nồng nhiệt lúc ở đó và được cho ăn.Tôi chỉ cung cấp một vài đoạn của cuộc trò chuyện giữa chúng tôi với trưởng lãochim già, vì tôi không muốn làm bà ấy buồn.

Ba Bước ngạc nhiên rút bànchân lại, nhìn tôi với vẻ bối rối, hoặc có lẽ là lo lắng. Vẫn còn rất khó để đọcvị được cảm xúc của các Vuốt Bóng Đêm.

“Không sao đâu,” tôi nói khẽ,nở một nụ cười thân thiện với bà ấy và lại chìa tay ra.

Tôi muốn chia sẻ nhiều ký ứchơn, những khoảnh khắc tôi đã trải qua với Swiftsure trong chuyến hành trình từlàng Mỏ Lao, nhưng trước khi tôi có thể gửi những ký ức ấy, tôi đã bắt đầu nhậnđược một khung cảnh ký ức khác.

~

Trong đó, tôi đang ở với CưỡiGiáo. Chúng tôi đã lớn hơn một chút so với lúc trước, và ký ức lần này đã diễnra trên núi cao. Anh ấy đang chạy nước rút dọc trên tảng đá phủ đầy tuyết, và từcác cảm xúc mà tôi cảm nhận được từ đôi mắt khi nhìn theo bóng lưng của anh ấy củaBa Bước, tôi biết rằng mối quan hệ của họ không chỉ đơn thuần là bạn bè.

“Nhanh hơn nữa, CưỡiGiáo!” Tôi hét lên khi anh ta đuổi theo một con vật gặm nhấm to bằng thânmình.

“Ba Bước của em có ích gì nếuem mất quá nhiều thời gian để nạp lại aether cơ chứ!” Anh ta gầm gừ đáp lại mộtcách tinh nghịch rồi cơ thể anh loé sáng.

Cưỡi Giáo xuất hiện ngaytrên đường đi của con thú gặm nhấm, khiến nó giật mình, nhưng ngay khi anh ta chuẩnbị vung móng vuốt aether của mình xuống con mồi thì con chuột chũi lặn xuống dướituyết và trồi lên vài thước sau anh ta.

Tôi bật cười ra rả trong khingười bạn đời của tôi chỉ hú lên trong bực bội.

Chúng tôi đã đuổi theo conchuột chũi tuyết hơn cả tiếng đồng hồ, với hy vọng sẽ mang nó về làng và tổ chứcmột bữa tiệc. Rất hiếm khi bắt gặp những con thú sống chui sống lủi này, và đểbắt được một con còn khó hơn nhiều, vì chúng có thể chui xuống tuyết cực nhanhđến nỗi tộc Vuốt Bóng Đêm chúng không kịp bắt chúng.

Tuy nhiên, khác với đồng loạicủa chúng, con chuột chũi này vẫn trồi lên thay vì ẩn sâu trong tuyết, nên chúngtôi có cơ hội bắt nó.

“Cái con chuột chũi trơ trẽnnày không biết sợ trời cao đất dày nhỉ,” Cưỡi Giáo rít lên khi lao nhanh theosau nó, với tôi đuổi theo sát phía sau.

“Em có nghe người ta từng kểlà chỉ cần một con này là đủ để cả làng ăn tận hai lần nhờ khả năng biến đổikích cỡ thân thể của chúng,” tôi hét lên, tim đập rộn ràng đầy phấn khích. “Hãytưởng tượng xem Ngủ-dưới-tuyết sẽ tự hào như thế nào nếu chúng ta mang một contrở về!”

Cưỡi Giáo quay lại nhìn mộtnụ cười háo hức. “Có lẽ cuối cùng thì chúng ta cũng sẽ được phép tập luyệnthành trinh sát dò đường!”

Ý nghĩ trở thành một trongnhững người lang bạt tìm kiếm câu trả lời, rời khỏi mái ấm an toàn để đi tìm hiểuvề thế giới bí ẩn ngoài kia khiến tim tôi càng đập mạnh hơn.

Lòng tràn đầy quyết tâm, tôitốc biến giữa ngay phía sau con thú gặm nhấm màu trắng béo bở. Rồi tôi chợt nhậnthấy rằng nó đang nhai một thứ gì đó khi nó đang nhốn nháo.

Khoảnh khắc mất tập trung trongtích tắc ấy đã cho phép loài gặm nhấm chui xuống trong tuyết và xuất hiện trở lạingay rìa khe núi.

Một bóng đen vụt qua và tôiquan sát Cưỡi Giáo nhảy khỏi mép núi và dịch chuyển xuống đó và khuất tầm nhìn.

“Cưỡi Giáo! Khoa—”

Tâm trí tôi giật thót khi mộttiếng đập cực mạnh và ướt át cộng với tiếng rên rỉ đau đớn phát ra bên dưới, phávỡ bầu không khí im lặng tĩnh mịch của núi tuyết. Sau đó, một tiếng thét xungtrận ầm ỉ của một con chim Mỏ Lao vang dội khắp các bức tường của khe núi.

Máu dồn lên đầu, đầu tôiquay cuồng hết lên. Tôi dịch chuyển đến rìa khe núi thì tìm thấy một con chim mỏlao đang đè lên người bạn đời của tôi.

Không chút do dự, tôi bước thêmbước dịch chuyển nhắm vào bên trên đầu con chim Mỏ Lao đang đè lên Cưỡi Giáo vớivuốt nhọn xoè ra, nhưng có gì đó lóe qua khóe mắt tôi.

Quay người trên không, tôiđưa móng vuốt lên đúng lúc để chặn cái miệng nhọn hoắc của một con chim Mỏ Laonhắm thẳng vào cổ họng tôi.

Tôi bấu chặt vuốt vào mặt đấtvà tôi dừng trượt lại ngay trước khi văng ra khỏi rìa núi cao.

Rồi tôi chợt nhận ra vệt máudài mà tôi đã tạo. Hai vệt màu màu đỏ đã chạy dài trên tuyết từ chân của tôi,nhưng đó không phải là máu của tôi. Bất chấp nguy hiểm cận kề, ánh mắt của tôitừ từ nhìn theo vệt máu đỏ thẫm, cho đến khi tôi nhìn thấy Cưỡi Giáo.

Người bạn đời của tôi ngàycàng xanh xao hơn, với vũng máu vẫn còn đọng bên dưới cơ thể, đôi mắt trũng củaanh ta mở to vì sốc và đầy đau đớn.

Tôi hú lên một tiếng đầy thốngkhổ và đau điếng tột cùng, cảm giác phẫn nộ và thương khóc tràn đến như tuyết lỡ,và mặc kệ phép thuật của Đấng Sáng Thế đã không còn trong cơ thể, tôi vận hếttoàn bộ aether trong người còn sót lại và làm dài móng vuốt của mình ra hơn nữa.

Rồi tôi chợt nhận ra một điều.

Những con Mỏ Lao thân hình tốităm như một đêm giông bão, hòa lẫn vào màn đêm đang dần buông xuống, và bên dướimóng vuốt của con Mỏ Laoo kia là con chuột có một sợi dây trắng mảnh được gắnvào cổ nó mà chúng dùng để dụ chúng tôi đến đây.

Mắt tôi ngấn nước trong giậndữ tột cùng và phóng về phía trước, tự nguyền rủa bản thân rằng mình đáng ra khôngnên lãng phí bước nhảy thứ ba chỉ để đuổi kịp con chuột đó.

Con chim Mỏ Lao đã cố gắnggiết tôi liền lao về phía trước và dùng cái mỏ nhọn hoắc của nó đâm liên hồi vềtrước, đẩy tôi phải vào thế phòng thủ. Tôi cúi người và né tránh, cẩn thận đểkhông trượt chân trên lớp tuyết đang tan chảy bên dưới, nhưng sự tập trung củatôi bị gián đoán khi con Mỏ Lao kia bắt đầu xé toạc một miếng thịt trên người bạnđời của tôi. Nó mất chút thời gian để nuốt miếng thịt xuống, mắt nó nhìn chằmchằm vào tôi, như thể đang chế nhạo tôi.

Thứ súc vật hạ đẳng đê tiện,kẻ thù không đội trời chung của tộc tộc tôi, tiếp tục mổ xuống và xé thịt của CưỡiGiáo trong khi liên tiếp phát ra những tiếng gầm gừ phấn khích trong khi tôi chậtvật tự bảo vệ chính mình.

Đột nhiên ký ức ấy vụt tắt,theo sau là một mớ ký ức khác, về những lần chạm trán với tộc chim Mỏ Lao, về sựsợ hãi, hận thù và đau buồn từ bộ tộc Vuốt Bóng Đêm.

Và rồi cứ thế, mong muốngiúp gắn kết hai bộ tộc này lại với nhau … đã nhanh chóng tan thành mây rồi.

Tôi không chắc liệu mối thùhận giữa các bộ tộc khác nhau là do các pháp sư cổ đại dijin tạo ra hay là kếtquả từ hàng loạt cuộc chiến tranh và xung đột. Nhưng việc chữa lành những tổnthương sâu sắc, những khác biệt và thù hận đậm sâu như vậy sẽ việc qua nhiều thếhệ chứ không phải là việc mà tôi có thể giải quyết trong dăm ba buổi chiều làxong được.

Lần đầu tiên, tôi ngã ngườira sau khi Ba Bước dừng chia sẽ ký ức, cảm xúc của bà ấy vẫn còn đọng lại sâu lắngtrong tâm trí tôi.

Hai chúng tôi nhìn nhau thậtlâu, và thậm chí không nói một lời nào, và qua biểu cảm của Ba Bước, tôi biết rằngtôi đã đi lố giới hạn với tư cách là khách mời rồi.

~

Không khí căng thẳng và nặngnề hơn khi chúng tôi quay trở lại làng, và qua đám đông Vuốt bóng Đêm đang tụ tậpngay cổng làng thì chắc chắn sắp có biến rồi. Ba Bước luồn lách qua đám đông, nétmặt nhăn lại trong bối rối.

Cho đến khi tôi phát hiện raCaera, tôi mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Cô ấy đã rút lưỡi kiếm đỏ rực củamình ra, đôi mắt lạnh lẽo tàn nhẫn, nhưng thế đứng, có vẻ như cô ấy không muốnra tay tấn công.

Tôi bước tới để giúp cô ấy,nhưng Ba Bước đã ngăn tôi lại. Bà ấy kêu lên vài tiếng meo trầm, và chìa tay ra.

Ánh mắt của tôi sốt ruột đảoqua đảo lại giữa người cố vấn của tôi và Caera trước khi tôi chấp nhận lời mời.

“Ta không muốn có nổ rađánh nhau, nhưng nếu cậu muốn sự trợ giúp của ta, ta cần phải biết toàn bộ sựthật.”

Với hai bàn tay của chúngtôi ép vào nhau, tôi gửi cho bà ấy ký ức về cuộc phục kích của các Vuốt BóngĐêm, từ giây phút đầu tiên khi bọn họ đột ngộ lao lên từ dưới mặt tuyết và giếtSwiftsure, cho đến khi Caera thiêu rụi các cơ thể của họ, và việc lập kế hoạchđể xâm nhập bộ tộc của họ.

Trong suốt viễn cảnh đó, tôicảm thấy Ba Bước như bất giác lùi lại, nhưng bà ấy không ngắt giao tiếp, chophép tôi gửi hết ký ức cho bà ấy. Tôi kết thúc bằng đoạn ký ức của chúng tôi vềcánh cổng bị hỏng, về con Bốn Nắm Đấm già nua đưa cho chúng tôi mảnh cổng của chúng,và cuộc trò chuyện của tôi với Caera về việc cần phải thu thập tất cả các mảnhcổng để rời khỏi khu vực này.

Khi chúng tôi ngừng giao tiếp,tôi cố gắng đọc vị Ba Bước, nhưng vẫn không tài nào hiểu được cảm xúc của khuônmặt mèo của bà ấy.

Chết tiệt thật chứ. Tôikhông có thời gian cho việc này.

Tôi đã sẵn sàng chấp nhận sựthật rằng Ba Bước sẽ không giúp đỡ chúng tôi và chuẩn bị Thần Tốc đến bên Caerathì Ba Bước tốc biến qua và xuất hiện giữa đám đông đang bao vây Caera.

Theo sau bà ấy, tôi đứng cạnhnữ quý tộc Alacryan, vẻ mặt của cô ấy cuối cùng cũng thoải mái khi nhìn thấytôi. “Anh đây rồi.”

“Xin lỗi, tôi đến muộn,” tôilẩm bẩm, mắt nhìn chằm chằm vào hai con Vuốt Bóng Đêm quen thuộc dẫn đầu đámđông.

Tôi có thể nhận ra tiếng gầmgừ hung hãn của Răng Trái khi ánh mắt của anh ta lướt về phía tôi và Caeratrong khi ngay cả Ngủ-dưới-tuyết bình tĩnh thường ngày bây giờ cũng cũng phátra một tiếng gầm gừ nhỏ ầm ĩ. Sự tức giận và sợ hãi lan toả khắp thành viên bộtộc, nhưng phản ứng của bọn họ liền thay đổi khi Ba Bước phát biểu.

“Thật khó để đánh giá tìnhhình ở đây mà không biết họ đang nói gì,” Caera nói nhẹ nhàng. “Anh có biếtchuyện gì đang xảy ra không?”

Tôi lắc đầu. “Tôi khôngrõ lắm, nhưng tôi nghĩ các trinh sát của bọn họ có thể đã tìm thấy dấu hiệu vềtrận chiến của chúng ta với các thành viên bộ tộc của họ.”

Mặc dù tôi không hiểu lời bàấy nói, nhưng giọng điệu của Ba Bước vẫn đều đều và đầy quyết đoán. Tuy nhiên, bàấy càng nói thì các con Vuốt Bóng Đêm xung quanh ngày càng tỏ ra hoài nghi hơn.

Đặc biệt là Răng Trái ngàycàng tức giận hơn, ưỡn ngực và nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, aether xung quanhanh ta dao động thất thường.

Ba Bước kết thúc bằng cáchvung cánh tay trong không khí và chỉ ra phía sau với một tiếng gầm gừ. Sau đó bàấy quay lại phía chúng tôi và ra hiệu cho chúng tôi đi theo bà.

Caera và tôi liếc nhìn nhaucảnh giác và bắt đầu đi theo cố vấn mèo của tôi về phía túp lều của bà ấy, thì bỗngmột bóng đen vụt mờ qua tôi.

Răng Trái và hai tên đàn emcủa mình lao qua người bạn đồng hành của tôi và lao về phía tôi, những chiếcmóng vuốt aether sắc nhọn lao xé gió về phía tôi.

Tôi đưa chân đá thẳng về trước,nhưng anh ta tốc biến ngay khoảnh khắc cuối cùng. Tôi đã đoán trước được, tâmtrí tôi ngay lập tức vạch ra những con đường aetheric, đưa tôi đi theo con đườngmà Răng Trái đã dùng. Tôi thúc cùi chỏ ra sau, đập thẳng vào đầu anh ta và hấtanh ta xuống đất.

Caera đã chặn được những cúchém của con Vuốt Bóng Đêm thứ hai, và tôi chộp lấy con thứ ba đang dịch chuyểnvà đập thẳng xuống đất. Một cơn đau bùng phát từ bắp chân của tôi, và tôi xoayngười né móng vuốt của Răng Trái.

‘Regis! Bây giờ sẽ là thờiđiểm tuyệt vời để tỏ ra hữu con mẹ nó ích đó!’ Tôi quát, những vẫn chỉ có im lặng.

Sự khó chịu biến thành tứcgiận khi Caera cố gắng cầm cự trước đòn tấn công của con Vuốt Bóng Đêm kia màkhông làm nó bị thương nặng.

Răng Trái gầm gừ, xoè móngvuốt ra ra và không gian xung quanh họ một lúc rồi toàn bộ cơ thể anh ta biến mấtkhi anh ta tốc biến đi. Ngay khi anh ta xuất hiện trước mặt tôi, tôi cũng ThầnTốc theo. Tên Vuốt Bóng Đêm kiêu căng bất ngờ quay trái quay phải để kiếm tôi,trong khi tôi thì đang đứng đằng sau anh ta.

Quét chân và tôi nắm lấy mộtbên đầu của anh ta và đập mặt Răng Trái thẳng xuống nền đất tuyết.

Cánh tay của anh ta vung vẩy,móng vuốt của cào cấu không khí trong tuyệt vọng, nhưng tôi vẫn nắm chặt đầuanh ta lại, tất cả các ngón tay của tôi đều sẵn sàng bóp nát đầu anh ta.

“Greh!”

Đầu tôi quay cuồng khi nghethấy chính Ba Bước đã gọi tên tôi. Đôi mắt của bà ấy tràn đầy căm phẫn, nhưngcũng chứa chất nỗi buồn sâu lắng, nhìn sâu vào mắt tôi và chỉ lắc đầu khổ sở.

Đó là lúc tôi nhận thấy cảngôi làng đã chìm trong im lặng đến đáng sợ. Thậm chí tôi không thể nghe thấytiếng của gió thổi nhẹ vì mọi người dồn hết sự chú ý tập trung vào tôi.

“Chậc chậc.” Tôibuông Răng Trái ra và đứng dậy, đảo mắt nhìn qua các thành viên trong bộ tộc.

Mỗi người tôi nhìn đều run sợcho đến khi mắt tôi dán chặt vào Ba Bước đang đi về phía tôi.

Ba Bước giơ tay mình ra lầncuối, và rồi tôi nhìn thấy hình ảnh của mảnh cổng. Nó nằm trong một hang độngngay phía trên thác nước, ẩn sâu dưới một lớp cát đen, bên dưới một tảng đá thạchanh sáng lấp lánh.

Tôi thẫn thờ đứng đó, tua đitua lại ký ức đó một lần nữa chỉ để chắc chắn rằng tôi sẽ không quên, rồi mộtcú huých nhẹ đưa tôi trở lại thực tại. Ba Bước giơ tay còn lại lên, đưa cho tôimột quả bóng rỗng, nhỏ hơn lòng bàn tay tôi một chút, và nó rung lên với cử độngnhỏ nhất.

Tôi đã thấy các con non nhỏhơn chơi với những quả bóng này và Ba Bước đã cho tôi thấy một ký ức về lúc màbà ấy đã dạy chúng cách sử dụng nó. Hiếm khi những cái cây nhỏ trong làng lại mọcra một quả đủ lớn để biến thành món đồ chơi này. Khi cái quả này khô đi, nó trởnên cực kỳ cứng và hạt bên trong nó sẽ bị kẹt lại. Những con trưởng thành sẽ nhổthân cây, để lại một lỗ nhỏ trong quả cầu, và cắt một đường nhỏ vào hạt khi nóhoàn toàn cứng ngắt.

Đó là một cách mà các mèocon học cách triệu hồi móng vuốt của chúng, vì nếu muốn kéo hạt giống ra khỏicái lỗ thì chỉ có thể dùng vuốt aether

Liếc nhìn ra khỏi món đồchơi mà tôi biết sẽ rất quan trọng đối với sự phát triển sức mạnh của tôi, tôilại nhìn Ba Bước một lần nữa.

Ngực tôi như quặn lại khi BaBước đi ngang qua tôi và đỡ Răng Trái lên mà không nói thêm một lời nào. Ánh mắttôi nhìn theo bà ấy khi bà ấy đi về phía các thành viên bộ tộc của mình màkhông một lần ngoái lại.

“Đã đến lúc phải rời đi rồi,”cuối cùng tôi cũng lên tiếng với Caera, quay lưng lại với người cố vấn củamình.

Có lẽ cảm nhận được tâm trạngcủa tôi, nữ quý tộc Alacryan lặng lẽ bước đi bên cạnh tôi khi hai chúng tôibăng qua làng để đến thác nước.

Tôi cố đấu tranh nội tâm đểngăn bản thân không quay đầu lại. Sự hối hận và cảm giác tội lỗi giằng xé thâmtâm tôi, tôi không mong gì hơn là được nói một lời cảm ơn, và một lời từ biệt vớingười cô vấn đã chia sẻ và dạy dỗ tôi rất nhiều điều suốt mấy ngày qua.

Nhưng tôi biết nghĩa vụ của bàấy với bộ tộc của mình, và hoàn toàn sai trái khi cố gần gữi với bà ấy, và làmmất lòng tin của bộ tộc bà. Trong số tất cả các thử thách của Thánh Tích, đâythực sự là thử thách tàn nhẫn nhất đối với một ascender.

Tôi đã sẵn sàng để hoànthành thử thách ở nơi này rồi.

[] [] []

#Darkie